(Đồng Nhân Inuyasha) Xuyên Thành Kagome

Chương 4 +5 + 6


6 tháng

trướctiếp

AnilaBloomix


 

Tôi từ từ mở mắt ra, phát hiện tự thân thể mình lại khiến lấy phi thường chậm rãi tốc đọ xuống trầm. Trong giếng cạn không hề tăm tối, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bốn vách tường do khối gạch xây thành, mặc dù không có dây leo dựa vào, thế nhưng cũng không phải là không có chỗ đặt chân. Nhưng tôi vừa điều chỉnh dáng người, đưa tay đi bắt vách giếng, nhưng phát hiện mình bị món đò gì vững vàng cố định, tôi cúi đầu xuống, lại có nửa cánh tay trong suốt cuốn lại thân thể tôi.

"Thả ta ra!"

Tôi gào thét đẩy cổ tay trong suốt ra, nhưng tìm thấy chỉ là không khí. Roi của tôi đã sớm tuột tay, tay cũng bị trói buộc lại không cách lấy Ngôi sao may mắn trong túi

"Đem đồ vật lần trước ta nói giao ra đây ta sẽ buông tay." Cái bóng dào dạt đắc ý, "Bằng năng lực của ngươi còn tránh không thoát ta. Vẫn là kíp lúc giao ra đây!"

"Hừ, thật sao?" Tôi cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú. Tuy rằng tôi không biết cái bóng này rốt cuộc là yêu quái gì, nhưng muốn nhốt tôi lại thì không dễ dàng như vậy đâu

"A..." Theo một tiếng thét thảm, thân thể của tôi rốt cuộc có thể di chuyển, tôi đưa tay bám chặt trên vách giếng bất ngờ nổi lên, vẫn không có dưới một động tác, mắt cá chân lần thứ hai bị kéo lại. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đen thùi không nhìn thấy phần cuối, đi xuống cũng là như vậy. Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?

"Tuy rằng ta không có thứ ngươi muốn nhưng ngươi chắc cũng không muốn ở dưới này lâu. Không bằng chúng ta hợp tác hướng lên trên đi." Tôi cúi đầu hướng về phía cái bóng nói

"Không được, sau khi ra ngoài ngươi nhất định sẽ không đem ngọc tứ hồn giao cho ta." Âm thanh của cái bóng từ dưới đáy truyền lên, trong âm thanh đầu lộ ra cố chấp. 

Tôi nhẫn không trụ nhướng mắt, tay trảo nơi ở bắt đầu trượt. Tôi không tiếp tục để ý cái bóng, từ trong một cái tay khác móc ra Ngôi sao may mắn hướng về cái bóng ném đi, chân ở địa phương bắt đầu biến nhiệt, nhưng cái bóng vẫn như cũ không buông tay

"Ta không có Ngọc tứ hồn."

Tôi gầm nhẹ, trừng mắt hầu như không nhìn thấy vật thể. Cái bóng không hề trả lời, chỉ là vẫn như cũ vững vàng khóa chặt chân của tôi, không chịu buông tay. Rốt cuộc, tôi chông đỡ không trụ, chỉ được nhận mệnh nhắm mắt lại

Chạm! Một tiếng vang thật lớn, tựa hồ là đã tới đáy, đáy giếng mềm mại, cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Tôi ngẩng đầu lên, bốn phía đã xảy ra biến hóa. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, bốn phía bên trên vách giếng có dây leo màu xanh lục. Tôi nhíu mày, một luồng mơ hồ bất an từ đáy lòng truyền đến, tựa hồ tất cả những thứ này giống như đã từng quen biết.

"Ngươi có thể từ trên người ta bò dậy sao?"

Tiếng của cái bóng truyền đến. Tôi cúi đầu xuống, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nam tính. Mái tóc dài màu đen, vẻ mặt tuấn tú, khóe mắt hướng lên trời hơi nhíu, mũi thẳng tắp... Tôi nghi hoặc nhìn hắn, đây là bộ mặt thật của cái bóng

"Xin nhờ ngươi có thể để cho mở sao?" Cái bóng cau mày nhìn chằm chằm tôi. Tôi trở về chỗ cái bóng, lúc này mới để ý mình đang ở trên người hắn

"Đùng" tay của tôi không kịp bưng tốc độ dán lên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn. Tôi nhảy lên một cái, chiêu tiếp theo còn chưa ra tay, cái bóng đã đứng lên, trên mặt lộ ra khó mà tin nổi. Hắn vuốt gò mà chính mình, ngơ ngác hỏi ta:

"Ngươi có thể nhìn thấy ta, tìm thấy ta sao?" 

"Sắc lang! Ai muốn mò ngươi!" Tôi đưa tay bưng kín làn váy. Vừa nghĩ tới trong giếng hắn cầm lấy chân của tôi lỏa một luồng vô danh khí liền chà xát địa hướng lên trên

"Vì cái gì sẽ như vậy?" Cái bóng như không nghe thấy tôi nói, cúi đầu chau mày lại lâm vào trầm tư. Tôi không để ý đến hắn nữa, nhặt roi lên quấn quanh hông, đưa tay thử một chút dây leo lao độ. Mặc kệ thế nào, trước tiên đi ra ngoài lại nói

"Ta phải về. Ngươi biết rõ trở lại biện pháp mà." Âm thanh cái bóng cầu xin từ phía sau lưng vang lên, chỉ thấy trên má trái của hắn dấu tay cực kỳ rõ ràng. Nhưng hắn giống như không cảm thấy, đuôi lông mày đáy mắt đều lộ ra mừng rỡ, còn có một tia chờ mong?

"Ngu ngốc. Là ngươi đem ta tới đây còn không biết cách quay về." Tôi tránh cái bóng một chút, không hảo khí nói

Cái bóng sững sờ, lui về phía sau một bước vươn ngón tay quay về tôi lên án đạo, "Ngu ngốc! Ngươi đem ta đi vào cái phong ấn sao? Ngươi nếu có bản lãnh như vậy, tự mình nghĩ biện pháp trở về đi. Ta hiện tại cần đi ra ngoài trước!"

Tôi đưa tay lần thứ hai thử một chút dây leo lao đọ, chống đỡ thể trọng của tôi cũng không khó khăn. Tôi quay đầu lại, trừng mát nhìn cái bóng, cảnh cáo nói, "Không cho phép nhìn lén."

Cái bóng như không nghe, chán chường dựa vào vách giếng tọa ở trên mặt đất. Tôi không để ý đến hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi đây.

Tôi vịn dây leo cẩn thận từng li từng tí một trèo lên trên, nhưng còn chưa bò đến một nửa, chỉ nghe vang bên tai một tiếng "Quá chậm", theo tôi cảm giác trên eo căng thẳng, một giây sau chân đã một lần nữa đặt chân trên mặt đất. Đột nhiên tới ánh sáng khiến tôi không mở nổi mắt, tôi nhắm mắt lại, bên tai truyền đến chính là tiếng chim hót vui vẻ, không khí xung quanh tựa hồ càng thêm trong lành.

Từ từ thích ứng với ánh sáng, tôi mở mắt ra, bốn phía là một rừng cây, dưới chân là bùn đất lẫn cỏ xanh. Hiển nhiên, nơi này không thể nào là Jinja. Nhưng tại sao nơi này nhìn lại rất quen? Tôi nhíu mày, dọc theo giếng cạn dò xét một vòng, lại vừa nâng mắt, lại thấy được ngự Thần Mộc. Tôi sững sờ, trong lòng bất an từ từ mở rộng. Bên tai thậm chí dường như nghe lầm, có người nhỏ giọng nói gì đó, tôi nghe không chân thực

"Nơi này là nơi nào?"

Hiển nhiên, cái bóng đang hỏi tôi, đáng tiếc tôi không thể trả lời hắn

"Ta làm sao mà biết!" Tôi quay đầu lại trừng cái bóng một chút, dưới ánh mắt hắn da thịt trắng nõn lại lộ ra một luồng ánh sáng bất khả tư nghị

"Ngươi rốt cuộc là cái gì?" Tôi hỏi

"Ta tên là Vô Ảnh." Cái bóng vuốt gò má của chính mình, trên mặt còn mang bất khả tư nghị khiếp sợ. Hắn duỗi ra hai tay tự mình bắt đầu đánh giá tỉ mỉ, trên mặt mừng rỡ càng thêm rõ ràng. Tôi không để ý tới hắn, dọc theo con đường nhỏ hướng về ngự Thần Mộc.

"Chờ ta đã!" Vô Ảnh rất nhanh chạy đến bên tôi. Tôi liếc mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm thở dài. Rất hiển nhiên, hắn tuyệt đúng không thể là con người. Tôi có lẽ có linh lực tốt, thế nhưng về hành động tuyệt đối không đuổi kịp hắn

Bỗng nhiên tôi dừng bước chân lại. Trước mắt của tôi không xa chính là ngự Thần Mộc, chỉ là một nam nhân mặc bộ đồ màu đỏ, mái tóc bạch kim, quanh thân bị cành quấn quanh, cố định ở bên trên ngự Thần Mộc, trước ngực còn cắm một mũi tên. Đỉnh đầu hắn có một đôi tai màu trắng lông xù.

"Inuyasha!"

Rốt cuộc, tai tôi âm thanh biến đến mức dị thường rõ ràng, cũng hiểu tại sao mình bất an.

Sau khi ở tôi làm mười tám năm Higurashi Kagome, rốt cuộc ý thức được mình không phải là đầu thai, mà là xuyên việt. Càng đáng sợ hơn chính là, tôi lại xuyên việt đến thế giới 2D

"Đi, ta biết cách để trở về."

Vừa quay đầu lại tôi hướng về phía Vô Ảnh vẫn còn sững sờ nói. Vô Ảnh hưng phấn tới gần tôi, tiếng mũi tên xé gió hướng về chúng tôi kéo tới, tôi rút nhuyễn tiên ở bên hông ra dễ dàng tránh thoát cuộc tập kích. Mấy người đàn ông mặc đồ cổ trang cầm cung tên trong tay bao vây chúng tôi. Tôi khẽ thở dài, không kịp ai oán, chỉ nghe người cầm dầu nói

"Các ngươi là loại người nào, tại sao lại ở đây?"

Dư quang của tôi quét đến Vô Ảnh trốn sau lưng tôi, chỉ tiến lên một bước nói rằng, "Chúng tôi là người qua đường, lập tức đi ngay."

"Qua đường cái gì, ngươi trang điểm trong rất kỳ quái, xem ra là gian tế."

"Gian tế cái gì, ông xem tên đứng sau cô ta kìa, rõ ràng là yêu quái."

"Yêu quái? Không lẽ là tới cứu Inuyasha?"

Các nam nhân mồm năm miệng mười thảo luận, hàn toàn không thấy sự tôn tại của tôi. Người đàn ông cầm đầu kia lông mày run lên nói: "Tất cả im miệng cho tôi!"

Tất cả mọi người không nói chuyện, nam nhân tiến lên một bước, đánh giá tôi chốc lát, mở miệng lần nữa:

"Ta không cần biết ngươi là gì, ta khuyên ngươi không nên phản kháng." Theo hắn quay về phía mọi người phất phất tay, "Trói hết lên cho tôi!"

Nói các nam nhân đều tiến lên

"Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, hiện tại cần phải trở về, xin hãy nhường đường." Tôi giơ nhuyễn tiên trong tay lên, con mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, chân mày của hắn có mấy phần quen thuộc. Xuất phát từ bản năng, tôi không muốn tranh chấp cùng bọn họ

Vô Ảnh sau lưng tôi thò đầu ra, nói: "Các ngươi không tránh ra ta sẽ không khách khí!"

Tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vô Ảnh, ra hiệu hắn câm miệng.

"Hừ, nhìn xem, bọn họ chính là đồng bọn của Inuyasha, chúng muốn cứu hắn!" Không biết là ai nói, một đám người phụ họa theo. Tôi lần thứ hai vung vẩy nhuyễn tiên trong tay, cảnh cáo bọn họ không nên tới gần.

"Tất cả dừng tay cho ta!" Một giọng nữ già nua mà uy nghiêm truyền đến. Các nam nhân tự nhiên tản ra một hướng, một người mặc áo trắng cầm cung tên chậm rãi hướng về chúng tôi đi đến. Kaede... Một cái tên từ tâm tôi thốt lên.

Nam nhân cầm đầu cung kính đứng cạnh Kaede, lại nhìn tôi một chút, quay về bà hỏi: "Kaede bà bà, bọn họ rốt cuộc là gì?"

Kaede đi lên trước, quay về toi bắt đầu đánh giá. Quả nhiên không ngoài dự đoán, con mắt duy nhất của bà từ từ sáng lên, tôi có thể nghe rõ lời mà bà nhắc tới,

"Chị Kikyo..."

Chương 5

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, tôi và Kaede bà bà đứng mặt đối mặt, bà nhìn tôi, trên khuôn mặt già nua vẻ kinh ngạc dần dần lui xuống, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ đã hiểu rõ. Tôi quay đầu lại nhìn Inuyasha, trong lòng không từ ban đầu hò hét. Tại sao? Tại sao nơi này lại có Inuyasha?

Được rồi, tôi là có xem qua Inuyasha. Hồi đó tôi còn học tiểu học, không muốn xem phụ đề, chỉ là muốn nghe phiên dịch. Tôi nhớ rõ ràng vai nữ chính là một nữ sinh tên A Ly. Sau khi mười bốn tuổi, nếu nói nhớ lại ký ức kiếp trước, tôi chưa từng hoài nghi đó là ký ức xấu. Ở đây mười tám năm, tôi càng thêm rõ ràng tranh châm biếm mà Đại sư thường đem bản thân họa cảnh tượng quen thuộc vào trong truyện tranh

"Kaede bà bà, bà xem bộ đồ mà cô gái này mặc trên người rốt cuộc là ai?" Nam nhân cầm đầu thấy tôi và Kaede bà bà đối diện cảm thất không hài lòng, hắn gấp gáp thúc giục bà, "Nếu không trước tiên đem bọn họ bắt lại đi."

"Này, tôi đã nói mấy lần rồi hả? Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, hiện tại cần trở về, xin đừng gây cản trở cho chúng tôi!"

Tôi vung nhuyễn tiên trong tay lên, ở trong lòng sau khi vừa hò hét đã có quyết định. Nếu tôi không phải Kikyo chuyển thể, tất nhiên sẽ không có ngọc tứ hồn. Nếu không có ngọc tứ hồn, tôi căn bản không cần thiết phải giao du với kẻ xấu.

"Chờ một lát! Mọi người chờ một lát!" Kaede bà bà đưa tay ngăn không cho thôn dân tiến lên, cấp thiết nhìn tôi hỏi, "Cháu tên gì? Vì điều gì mà tới nơi này? Còn có cháu và yêu quái đó tại sao đi cùng nhau?"

"Ồn ào cái gì! Này Kikyo, ta hỏi ngươi những người này là ai? Còn ngươi nữa đang mặc bộ đồ kỳ quái gì thế kia?" Phía sau vang lên một giọng nam xa lạ, tay tôi kinh không trụ run lên.

Trong nháy mắt, trước mắt ta đám thôn dân trên mặt không hẹn mà cùng lộn ra vẻ sợ hãi. Bọn họ từ từ lui về phía sau, rốt cuộc nại không trụ tan tác như chim muông. Trước ngự Thần Mộc chỉ để lại tôi, Vô Ảnh, còn có bà Kaede.

"Kikyo, không dám nhìn ta sao? Lẽ nào ngươi còn muốn giết ta?" Tiếng nam nhân ở phía sau tiếp tục vang, giọng nói mang vẻ trêu chọc. Lần này không cần quay đầu lại tôi cũng có thể xác định người nói chuyện không ai khác chính là Inuyasha.

"Inuyasha, không nghĩ tới ngươi tỉnh lại rồi." Bà Kaede không để ý tôi, chậm rãi đi về phía ngự Thần Mộc. Tôi nhẫn không trụ xoay người, ánh mắt theo bà di động.

"Lão bà, ngươi biết ta sao? Vậy là cái gì?" Ánh mắt nghi hoặc của Inuyasha nghi hoặc nhìn tôi và Vô Ảnh, theo hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu cười ha hả, "Kikyo, hắn là yêu quái đó. Chân chính yêu quái. Thì ra đó chính là lí do mà ngươi muốn giết ta sao?"

"Inuyasha, ta không cho phép ngươi sỉ nhục chị Kikyo. Ngươi nhìn kỹ một chút đi, cô ấy không phải là chị Kikyo!"

Bà Kaede quay lưng về phía tôi, giờ khắc này tôi không thấy vẻ mặt của bà, nhưng có thể biết bà đang tức giận. Tựa hồ trong lòng bà Kikyo vẫn tồn tại. Lúc Kikyo rời đi, bà vẫn còn là một đứa trẻ.

"Lão bà, ngươi đến cùng lại nói cái gì nữa. Cô ta không phải Kikyo thì là ai? Mùi của cô ta ta vẫn còn nhớ rất..." Inuyasha bỗng nhiên im lặng, hắn hít hít mũi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Cô ta thật sự không phải Kikyo? Kikyo đâu? Kikyo ở chỗ nào? Nhanh cho cô ta ra gặp ta!"

"Chị ấy đã chết. Inuyasha, sau khi đem ngươi phong ấn lên cây rồi chết. Đã năm mươi năm..." Bà Kaede ngước đầu nhìn Inuyasha, âm thanh có chút phập phù, hiển nhiên bà đang lâm vào trầm tư.

"Chết? Cô ấy đã chết?"

Inuyasha sững sờ nhìn tôi, tôi biết, người mà hắn muốn gặp là một người khác. Tôi nhìn Inuyasha, hắn so với Anime thì đẹp trai hơn rất nhiều. Dần dần, Inuyasha buông đôi mắt xuống, thê thê nở nụ cười,

"Khà khà, khà khà, khà khà... Cô ta đã chết, quả nhiên là một con người yếu đuối." Tiếng cười của Inuyasha lộ ra bị thương. Đối với nội dung vở kịch của bộ Anime này tôi nhớ không rõ ràng, nhưng tình cảm của Inuyasha đối với Kikyo rất sâu đậm nên ký ức chưa phai. Giờ khắc này, tôi cảm giác trong lòng hắn đang rất đau. Tình yêu, rốt cuộc là gì đây?

"Inuyasha, ta không biết tại sao ngươi có thể tỉnh lại? Có điều, chị Kikyo nói cho ta biết, nếu yêu quái bị phong ấn trên cây này thì sẽ vĩnh viễn không chết." Bà Kaede sâu kín nói, bà không tiếp tục để ý tới Inuyasha mà đi về phía tôi. Tôi nhìn bà, nàng so với bước tiến vừa nãy đi nhanh hơn, trên mặt không lộ ra vẻ bi thương.

"Chờ một chút, không lẽ ngươi là con bé luôn đi theo Kikyo sao?" Inuyasha lộ vẻ mặt khó tin nhìn bà Kaede, tự lẩm bẩm, "Năm mươi năm, thật sự đã năm mươi năm sao?" Bà Kaede không trả lời vấn đề của hắn, chỉ đi về phía tôi, bà đứng trước mặt tôi, chăm chú nhìn khuôn mặt tôi. Hiển nhiên, bà giống Inuyasha, muốn thông qua tôi mà nhìn ra một người khác. Rất đáng tiếc, bất kể bây giờ là tôi, cũng giống như A Ly tôi không phải là Kikyo.

"Hai người rốt cuộc là từ nơi nào đến?" Trong mắt bà Kaede mang một tia kỳ vọng, chỉ là tôi sợ sẽ phải làm cho bà thất vọng.

Tôi há miệng, vừa định ẩn giấu chỗ mà mình đến. Nhưng Vô Ảnh nhanh hơn tôi một bước nói rằng

"Chúng tôi từ trong giếng bò lên rồi tới đây. Xin hỏi nơi này là đâu?"

Mắt bà Kaede léo lên một cái, bà không nhìn Vô Ảnh, trái lại quay sang nhìn tôi, từ tốn hỏi:

"Cháu biết rõ đây là đâu đúng không? Nhưng vì điều gì mà cháu biết? Lẽ nào cháu là từ chị Kikyo chuyển thế?" Lời bà Kaede vừa nói ra, tôi chuyển hướng nhìn Inuyasha ánh mắt đang nóng rực. Tôi trừng mắt nhìn cái tên lắm mồm kia, cúi đầu thở dài, tôi thu hồi nhuyễn tiên quấn quanh hông của mình. Thu thập xong nhuyễn tiên, tôi ngẩng đầu lên nhìn bà khẽ mỉm cười.

"Cháu là Higurashi Kagome, là một nữ pháp sư. Vì tên yêu quái này nên cháu không cẩn thận ngã vào giếng ăn xương, cùng hắn đến nơi này. Nếu cháu không tính sai, nơi này cách thời đại của cháu là 500 năm."

"Ngươi nói láo! Ta ngửi thấy mùi ngọc tứ hồn! Ngọc tứ hồn đang ở trên thân thể ngươi!" Inuyasha cười gằn, đưa tay phải ra muốn rút mũi tên trên ngực, nhưng tay hắn căn bản không thể chạm đến mũi tên.

"Đáng ghét, Kikyo!" Inuyasha nheo mắt lại nhìn tôi, "Mau đưa ngọc tứ hồn cho ta!"

"Quả nhiên, ngọc tứ hồn quả nhiên trên người ngươi!" Vô Ảnh xoay người đi tới trước mặt tôi, duỗi tay tóm lấy bờ vai tôi "Đưa ta, ngọc tứ hồn là của ta."

"Ta còn tưởng rằng là cái gì. Hóa ra là cái bóng thối!" Inuyasa xem thường nói.

Vô Ảnh thả nờ vai của tôi ra, xoay người bò lên rễ cây, cấp tốc đứng trước mặt Inuyasha, đứng chống nạnh bắt đầu cười ha hả, "Ngươi là bán yêu có đúng không?"

Tôi bĩu môi, không để ý tới hai người kia. Ngọc tứ hồn làm sao có khả năng ở trên người tôi? Tôi quay về phía bà Kaede cúi người, "Cháu phải đi rồi."

"Chờ một chút." Bà gọi tôi lại, "Cháu thực sự không biết ngọc tứ hồn sao?"

Tôi khẽ thở dài, từ trong túi áo lấy ra chìa khóa quyển của ông ngoại, "Cái mà mọi người đang nói đến là cái này?"

"Ngọc tứ hồn!" Mấy tiếng âm thanh đồng thời vang lên, theo tiếng gió vang lên bên tai. Tôi mất thăng bằng, chìa khóa quyển đồng thời tuột tay bay ra ngoài. Một con quái điểu không biết ở nơi nào mang theo chìa khóa quyển bay đi.

Tôi ngơ ngác nhìn quái điểu, chỉ thấy nó bay đến giữa không trung liền nuốt chìa khóa quyển. Nó không ngừng bay trên không trung, tựa hồ đang chờ mong điều gì. Nhưng một lát sau, nó lại ngã. Tôi chớp mắt, lần thứ nhất phát hiện cái này là của ông ngoại lanh khí còn rất hữu hiệu.

"Được rồi, đồ vật ta đã đưa cho các ngươi, hiện tại ta cần phải trở về." Tôi vẫy vẫy tay, xoay người hướng về giếng cạn.

"Yêu quái đối với ngọc tứ hồn là trời sinh mẫn cảm." Âm thanh của bà Kaede ở sau lưng tôi vang lên, "Nếu như cháu có pha trộn với chi ngọc tối thật cẩn thận. Chị Kikyo đã nói với ta, yêu quái sẽ không theo thời gian mà biến mất. Ta tin tưởng, thời đại của cháu sẽ có muốn pha trộn với chi ngọc sức mạnh yêu quái."

Tôi dừng bước xoay người nhìn bà, nhíu mày. Thật sao? Nhưng tôi không biết ngọc tứ hồn đang ở nói nào.

Bà Kaede nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Chị Kikyo trước khi qua đời đã nhờ ta đồng thời hỏa táng chị cùng ngọc tứ hồn. Nhưng ở tro cốt của chị ấy không có mùi của ngọc tứ hồn. Ta tin chị ấy cùng ngọc tứ hồn đồng thời chuyển thế.”

 

Chương 6

 

Tuyến chính mới đang vững vàng chạy đi đến Kyoto. Tôi dựa lưng vào ghế nhắm mắt một lúc. Dù vậy, đầu óc tôi không thể dừng suy nghĩ, tựa hồ vẫn còn đang trong trạng thái phấn khởi.

"Higurashi, cảm ơn cậu đã đồng ý cùng mình đi Kyoto." Bên tai là một giọng nam ôn nhu, tôi mở mắt ra, phía đối diện đón nhận khuôn mặt mỉm cười của Hojo Nhất Chân. Tôi gượng ép giật giật khóe miệng, cố gắng bày ra một khuôn mặt tươi cười.

"Cậu không cần lo lắng quá, Higurashi, mình sẽ chiếu cố cậu." Hojo tiếp tục mỉm cười ưng thuận hứa hẹn của mình. Tôi trả lời cậu ấy vẫn là miễn cưỡng mỉm cười. Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, phấn khởi mà không phải buồn phiền sao?

"Cậu có tâm sự gì phải không, Kagome?" Hojo cẩn thận từng li từng tí một hỏi tôi, gò má cậu ấy ửng hồng, đưa tay gãi đằng sau gáy của mình, "Mình nghĩ, sau này bọn mình có khả năng sẽ thường xuyên gặp mặt. Mình có thể gọi cậu như vậy được không?"

"Đương nhiên là cậu có thể Hojo." Miệng tôi đầy đáp ứng, vẫn tiếp tục duy trì mỉm cười, nhưng quai hàm bắt đầu đau nhức.

Hojo hưng phấn ngẩng đầu lên, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đặt ở trên bàn nhỏ, chăm chú nắm chặt nắm tay, trên mặt còn có vẻ mong đợi,

"Vậy cậu cũng gọi thẳng tên của mình đi."

Tôi gật gù, khóe miệng độ cong tiếp tục giương lên mấy phần. Tôi vừa muốn nói cái gì, phía sau Hojo xuất hiện một nửa cái bóng trong suốt, mặt quỷhướng về phía tôi. Tôi quay về phía Hojo xin lỗi cười cợt.

"Thật không tiện, Nhất Chân, mình muốn đi vào phòng rửa tay."

Hojo Nhất Chân lại đứng lên, tôi nhìn cậu ấy, cảm giác mặt mình đang xạm lại. Tên này không lẽ là muốn đi theo mình vào phòng rửa tay đó chứ? Bỗng nhiên, cậu ấy lại ngồi xuống, lúng túng cười cợt, "Ồ, không sao."

Tôi thở ra một hơi, đứng lên đi vào phòng rửa tay, cái bóng đi theo sau lưng tôi, chỉ nghe thấy tiếng trêu chọc, "Rốt cuộc lí do mà cô muốn quay về là vì hắn à?"

Giờ khắc này tôi đang ở trên tàu chính gọi là "Toukaidou" đi tuyến chính. Con đường từ Tokyo đến Kyoto mới thành, con đường tĩnh Gon huyện và Kyota. Hôm nay là khai giảng, xe lửa hầu như không bị hỏng. Tôi nhắm mắt, nỗ lực điều chỉnh hô hấp hi vọng không để cho cái bóng đáng ghét kia làm cho nổi giận để không bị mọi người nghĩ mình là bệnh nhân tâm thần.

Tôi vào phòng rửa tay khóa cửa lại. Quả nhiên cái bóng tự nhiên theo vào. Tôi móc trong túi lấy ra Ngôi sao may mắn dính lên trán hắn, tiếp theo là tiếng hắn kêu rên.

"Này, cô không cần phải làm thế, tôi chỉ đùa một chút thôi mà."

Tôi lạnh rên lên một tiếng, tựa vào cánh cửa phòng rửa tay, lạnh lùng nhìn Vô Ảnh nhảy nhót tưng bừng. Tự nhiên, tôi không phải là đến đi toilet. Chỉ là cùng hắn bám dai như đỉa. Tuy rằng không biết tại sao sau khi quay về thời hiện đại, hắn lại trở lại thành cái bóng.

Ngôi sao may mắn chậm rãi biến mất, hắn quay về nguyê dạng, hắn mới vừa khôi phục liền quay về tôi gao thét:

"Tôi phải quay về thời chiến quốc, mau đưa tôi về."

Tôi tránh hắn một lúc, không nghĩ nhiều nói: "Muốn về thì cậu tự quay về đi."

"Tôi không thể quay về!" Âm thanh của cái bóng càng lúc càng lớn. Tôi bưng kín lỗ tai, nhắm mắt lại. Mấy ngày qua, hắn cứ nhắc tới mỗi một chuyện là phải quay về thời chiến quốc. Vì hắn biết rõ nguyên nhân mình không thể thành hình người.

"Kagome, cậu ở đây sao? Cậu không sao chứ?" Tiếng của Hojo ở bên ngoài vang lên. Tôi nhíu mày, bị người khác quan tâm quá độ cũng không hơn gì. "Kagome, Kagome, cậu ở đâu? Thực sự không sao chứ?"

Tôi lập tức mở cửa, chỉ sợ lại trễ một chút là cậu ấy đi gọi nhân viên tàu.

"Mình không sao, Nhất Chân." Tôi hướng về phía Hojo mỉm cười.

"Ồ..." Cậu ấy không thăm dò nữa, trên mặt liền hiện lên nụ cười ôn nhu, "Mình thấy cậu mãi vẫn chưa ra. Vừa nãy nghe thấy cậu ở đây nói chuyện cùng người ta. Cho nên..."

"Mình thật sự xin lỗi, đã làm cho cậu lo lắng rồi." Tôi hướng về phía Hojo mỉm cười. Bỗng nhiên, cảm giác một tia âm phong từ bên phải truyền đến, tôi đẩy Hojo ra, đánh nhuyễn tiên về hướng không khí vung lên. Một người nửa nổi giữa không trung, cô ta có mái tóc đen nhánh, thương thân là xích lỏa nữ thể. Đây rốt cuộc là yêu quái gì?

"Đem ngọc tứ hồn giao ra đây..." Vật thể không rõ ràng cười gằn, tôi bĩu môi, từ trong túi tiền lấy ra Ngôi sao may mắn mới chế tác bày ra tư thế trừ ma. Rất nhanh, Ngôi sao may mắn từ trong tay bay ra, vật thể rõ ràng kia may mắn đồng thời biến mất.

"Kagome, sau đó hãy để mình bảo vệ cậu." Tôi xoay người, còn chưa kịp để tôi thu hồi nhuyễn tiên, cậu ấy đã nắm chặt tay tôi, nhìn chằm chằm con mắt của tôi.

#

Cuối cùng đã tới Kyoto, đi ra nhà ga. Gió thổi vào mặt làm tôi cảm thấy không quen. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, quyết định bỏ qua tất cả tạp niệm không suy nghĩ gì thêm nữa. Mặc kệ tôi là Kagome, vẫn là Higurashi Kagome, đã không trọng yếu. Nhưng đã là chính mình mười tám năm, cũng không thể quay về, tôi bây giờ chỉ có thể là sống lập tức.

"Kagome, xe đến rồi!" Tiếng thăm hỏi của Hojo vang lên. Tôi mở mắt ra, mỉm cười hướng về Hojo đồng thời hướng về phía ngôi trường của chúng tôi mà đi.

Kyoto quả nhiên so với ở thành thị khác thì không giống, khắp nơi giương lên khí tức khác. Trực lai trực vãng đường phố, có đặc thì giá trị lịch sử kiến trúc. Nơi này có nồng đậm sắc thái Nhật Bản cổ. Bỗng nhiên, tâm tình tôi ảm đạm hẳn đi, vừa nghĩ tới Nhật Bản cổ, tôi liền nghĩ tới thời chiến quốc, còn có ngọc tứ hồn... Tôi vốn không phải từ Kikyo chuyển thế, làm sao mà có ngọc tứ hồn đây.

"Nơi này thật không tệ, cô xem, Nhật Bản cổ cũng rất có mùi vị. Chi bằng chúng ta về thời chiến quốc đi." Vô Ảnh ghé vào một bên tai của tôi nhỏ giọng nói. Tôi cúi đầu, nhìn tay mình, giả vờ không nghe thấy. Nếu không phải là nhìn thấy hắn, tôi muốn hoài nghi là mình nghe nhầm.

"Tôi xem cái tên tiểu tử Hojo này không khỏe bằng cô, hắn can bản không thể bảo vệ cô. Thời đại này người quá yếu, người có khả năng bảo vệ cô nhất định ở thời chiến quốc."

Vô Ảnh tiếp tục nói liên miên. Bỗng nhiên, hắn im miệng. Tôi nhìn về phía Vô Ảnh, ánh mắt hắn rơi ra ngoài cửa sổ xe, tôi nhìn theo hướng hắn nhìn. Đó là một đống kiến trúc cổ, một đoàn hắc khí từ kiến trúc cổ bay ra, tôi quay đầu, Vô Ảnh biến mất không còn tăm hơi.

Đoạn đường này, hắc khí vẫn đi theo chúng tôi. Đợi khi tôi xuống xe, lại phát hiện đoàn hắc khí chầm chậm tụ tập, rồi lại không hen mà cùng tôi duy trì một khoảng cách. Tôi nhíu mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy phiền chán.

"Đi thôi, Kagome, chúng ta đi trước đưa tin." Hojo một tay cầm vali của mình, một tay đón nhận vali có tay kéo của tôi.

Tôi liếc nhìn hắc khí, theo Hojo đi đến nơi sinh viên báo danh. Đoạn đường này tôi cảm giác mình rơi vào khu ma quật. Bốn phía của tôi, tụ tập các loại sinh vật kỳ quái. Ngoại trừ vong linh mà ta hay gặp, chưa bao giờ gặp những sinh vật kỳ quái này. Lẽ nào đây chính là yêu quái?

"Yêu quái sẽ không theo thời gian mà biến mất. Ta tin tưởng, thời đại của cháu sẽ có muốn pha trộn với chi ngọc sức mạnh yêu quái." Lời nói của bà Kaede vang một bên tai tôi. Tôi nhíu mày, trong lòng thầm đưa ra một quyết định.

"Các cháu là tân sinh viên đến báo danh sao?" Trước cửa sổ, một giọng nữ truyền đến.

"Đúng ạ."

"Không phải, cháu đến là xin học tịch bảo lưu."

Âm thanh của tôi và Hojo đồng thời vang lên. Hojo sững sờ nhìn tôi. Tôi không để ý tới cậu ấy, chỉ đem hồ sơ của mình đưa cho nhân viên. Cco ấy ngẩng đầu nhìn tôi một lúc, rồi đưa cho tôi một tấm bảng để tôi điền. Xong xuôi thủ tục, vừa bước ra nhà lớn, Hojo đã đuổi kịp tôi.

"Kagome, cậu quyết định rồi sao?"

Hojo nhìn tôi, đáy mắt lộ rõ vẻ không muốn.

Tôi mỉm cười, quay về phía cậu ấy phất phất tay.

"Mình sẽ chờ cậu, Kagome." Hojo nhìn tôi, nói vô cùng kiên định.

#

Mang theo những đồ dùng đơn giản quay về thời chiến quốc, tôi không về làng bà Kaede mà đi thẳng tới ngự Thần Mộc.

"Cô đi xem Inuyasha à?" Vô Ảnh đi bên cạnh tôi, nhìn về phía tôi, mang theo một tia tìm tòi. Tôi không để ý tới hắn, làm bộ không nhìn thấy hắn, hướng về chỗ mà mình cần đến.

Quả nhiên Inuyasha vẫn bị phong ấn ở trên cây. Hắn nhìn thấy tôi đầu tiên là sững sờ, sau đó lại lộ ra vẻ thất vọng.

"Cô lại đến đây làm gì?"

Tôi bò lên rễ cây, đứng trước mặt Inuyasha cùng hắn nhìn thẳng,

"Inuyasha, chúng ta làm một vụ giao dịch đi."



 


 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp