14
“Cô nên đi ăn chút gì đi?”
Mãi cho đến khi bên cạnh có tiếng nói lạ lẫm, mới đầu tôi không nghĩ anh ta nói tôi, mãi cho đên khi anh ta gọi tên tôi.
“Cô Lâm Thanh Thanh.”
Tôi quay đầu lại nhìn.
Có hơi bị dọa.
Bởi vì người này ở trong bệnh viện, còn đeo khẩu trang và kính râm, che bản thân kín mít.
“À, cô thấy tôi rất kỳ lạ có đúng không?”
Người nọ lắc lư cái đầu,
“Xin lỗi nha, khụ, tôi…… là cảnh sát bên phòng chống ma t.úy.”
“……”
“Không còn cách nào khác, tôi cũng không biết nhóm phạm trốn ở đâu mà theo dõi bọn tôi.”
Anh ta vô cùng vui vẻ vắt chân lên.
Như có như không nói chuyện với tôi.
Trên thực tế, là anh ta nói còn tôi nghe.
“Thầy Thẩm tìnhhinfh rất nghiêm trọng đúng không?”
“Tôi biết cô là vợ của cậu ấy, tôi còn phụ trách bảo vệ cô nữa.”
“……”
Tôi đột ngộ quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta cười một cái.
“Ha ha, chắc là cô không biết, thầy Thẩm xém chút nữa là bị bọn buôn ma t.úy trả thù”
Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này.
“Năm ngoái, đồng đội tôi…… Hi sinh vì nhiệm vụ.”
“Bọn tôi liền truy bắt nhóm buôn ma t.úy đó.”
“Đồng đội hy sinh là bạn từ nhỏ của thầy Thẩm, thầy Thẩm giúp bọn tôi không ít, cho nên cô cũng đừng trách cậu ấy.”
“Cậu ấy không nói cho cô những chuyện này, là vì muốn tốt cho cô.”
“……”
Luôn luôn như thế.
Vì tốt cho tôi, tất cả đều là vì tốt cho tôi, nên tôi chẳng biết mảy may cái gì.
Tôi siết váy, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trên sàn nhà.
Cho đên khi người bên cạnh, rút một tấm ảnh từ trong ngực đưa cho tôi.
“Đây, cô xem, đây là người tông xe.”
Ảnh chụp là một nam thanh niên ủ rũ nhìn camera.
Tôi nhìn chằm chằm, đột nhiên thấy cậu ta khá quen mắt.
Sau đó, tôi nhớ ra.
Chính là nam sinh hôm đó tới gần tôi trong cửa hàng tiện lợi.
“Cậu là là mắt xinhc quan trọng của mạng lưới đó, nhìn rất nhỏ rất quen thuộc đúng không? Toàn bộ ma t.úy của khu Lâm Châu khu là do một mình cậu ta cung cấp đó.”
“Cô biết vì sao hôm đó cậu ta lái xe đâm chết cô không?”
“Bởi vì cô nói chuyện với vợ của lão Hoành.”
“……”
Thật kỳ lạ, rõ ràng ngoài cửa sổ có ánh nắng.
Sau lưng tôi lại nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
“Lâm tiểu thư, cô cho rằng thầy Thầm gạt cô những chuyện này, là cảm thấy cô không tư cách biết đúng không?”
Giọng nói của người đàn ông bỗng trở nên nghiêm túc, kính râm bị đẩy lên một chút, đôi mắt lộ ra, anh ta nghiêm túc nhìn tôi.
“Không phải, anh ấy chỉ nghĩ là nếu lỡ có một ngày cô lọt vào tay bọn chúng.”
“Cô có thể chết dễ chịu một chút.”
“Bởi vì, người vô tri thì không có tội.”
“Một khi cô biết chút gì đó, những người đó liền sẽ biến đổi cách thức để cạy miệng cô.”
“Cái gì cũng không biết, cô mới có thể tránh được những cjc hình tra tấn người đó.”
“Chỉ thế thôi.”
Người đàn ông đứng lên, khôi phục lại giọng nói có chút cợt nhả.
Anh ta sửa quần áo, cúi đầu nói với tôi câu cuối cùng.
“Thẩm Trường Dao mấy hôm nay ngụy trang thành đủ loại người lén lút ở bên cô, chính là sợ cô bị bọn buôn ma t.úy theo dõi.”
“Cậu ta lấy cách của bản thân bảo vệ cô, nên cô không hề bất hạnh đâu, Lâm tiểu thư.”
“……”
15
Thẩm Trường Dao phòng bệnh nặng t chuyển tới phòng bình thường bệnh, là chuyện của cả tuần sau.
Sau khi tỉnh lại ý thức của anh ấy rất bình thường, sau đó, liền liên tục có người đến thăm anh ấy.
Nhân duyên của anh ấy rất tốt, cái này tôi biết.
Chẳng qua có lúc hơi khoa trương, tới mức giỏ trái cây cũng phải để ngoài cửa vì không có chỗ.
Ngày nào tôi cũng nấu cơm, nấu xong thì mang tới cho anh.
Mấy ngày nay, tôi không nói với anh ấy lấy một câu.
Tôi cảm thấy tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý, vừa gặp anh thì cái gì cũng không nói nên lời.
Anh lại giống như không có việc gì, luôn cười với tôi.
Anh ấy cũng không nói nhiều với tôi, lúc hỏi mà tôi không trả lời anh ấy cũng không xấu hổ.
Chân anh ấy bị gãy, phải gắn đinh thép để cố định lại.
Mấy ngày anh ấy hồi phục, tôi đưa cơm cho anh xong là đi, nhưng ngày đó ma xui quỷ thế nào mà tôii lại không đi.
Tôi đi một vòng trong khu trị bệnh.
Hoàng hôn bao phủ, mặt trời chui xuống đường chân trời, thành phố bắt đầu tối.
Chiều hôm nặng nề, gió thổi lay động loài hoa không biết tên.
Tôi ngồi ở đó, ngồi rất lâu.
Con người thật là một sinh vật kỳ lạ, sẽ rối rắm, sẽ mê mang, và vĩnh viễn không bai giờ bình lặng.
Anh ấy luôn đắn đo để ý và cân nhắc.
Đắn đo rồi thất vọng và khẩn trương.
16
Khoảng 9 giờ, tôi lại quay về phòng bệnh của Thẩm Trường Dao.
Hẳn là anh ấy đã ngủ rồi, đèn trong phòng cũng đã tắt.
Cửa sổ không đóng, gió thổi nhẹ nhẹ màn cửa lên.
Tôi nghĩ, nếu không có tôi, mọi chuyện hẳn sẽ thuận lợi không ít.
Kế hoạch tập kích sẽ tiến hành thuận lợi, Thẩm Trường Dao cũng không vì tôi mà bị xe tông.
Không có người ngày nào cũng cãi nhau đòi ly hôn với anh, anh cũng không cần phải phân tâm lâu như thế.
Nếu không có tôi……
Tôi bỗng bị người kéo vào trong lòng ngực.
Đầu vai của Thẩm Trường Dao, có mùi thuốc nước sát trùng.
Tôi đứng đó, bị anh ôm lấy, bóng cây lung lay bên ngoài cửa sổ, tôi bỗng muốn khóc, vô cùng muốn khóc.
Tôi thấy hô hấp của bản thân như cứng lại, sau đó đầu mũi cay cay.
Giọng nói anh có chút khàn, vang lên trong đêm yên tĩnh.
“Thanh Thanh là anh không tốt.”
“Anh luôn cho rằng có thể cho em hạnh phúc mà em muốn, lại không biết những điều đó không phải là điều em muốn.”
“Anh hứa với em, sau này, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không gạt em nữa.”
“Thanh Thanh tha thứ cho anh một lần, có được không?”
“……”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, ánh trăng trốn vào mái tóc anh.
“Là anh luôn cho rằng em sẽ vui.”
“Nhưng em lại luôn vì anh mà không vui…… Đúng không.”
“……”
17
Hôm Thẩm Trường Dao xuất viện, tin tức tỉnh A bắt được nhóm buôn lậu ma túy cũng lên trang nhất.
Lúc tôi dọn dẹp hộp thư, tìm được một phong thứ mới.
Người viết thư…… Chính là cô gái kia.
“Lâm Thanh Thanh, chào cô.”
“Lúc cô nhận được bức thư này, tôi đã dọn đi chỗ khác.”
“Tôi suy nghĩ rất lâu, vẫn là muốn kể cho cô nghe một số chuyện, đại khái là cô hiểu lầm quan hệ giữ tôi và Thẩm Trường Dao rồi.”
“Tôi và a Hoành, và Thẩm Trường Dao cùng nhau lớn lên, nhưng tôi vẫn luôn xem Thẩm Trường Dao là em trai.”
“Thật ra tôi có tới dự hôn lễ của hai người, chẳng qua vì có liên quan tới a Hoành, nên tối lén tới.”
“Tôi rất thích cô, chủ yếu là…… Thẩm Trường Dao cũng rất thích cô.”
“Hình như là hôm cô ở bệnh việnt hấy tôi ôm Thẩm Trường Dao, mới hiểu lầm đúng không?”
“Thật ra tôi luôn bị đám người buôn ma t.úy kia theo dõi, chỉ có thể dùng cách đó truyền tin cho Thẩm Trường Dao, không ngờ là bị em dâu nhìn thấy rồi.”
“Còn nữa, cô đừng trách hôm đó Thẩm Trường Dao quát cô, cô luôn tìm tôi, mà khi đó tôi bị đám người khia theo dõi.”
“Tôi rất ít thấy Thẩm Trường Dao gấp như thế, hôm đó, cậu ta là vì muốn cô cách tôi xa một chút, nên mới nặng lời.”
“Bọn tôi không phải không muốn nói cho cô biết, chỉ là đám tội phạm không sa lưới, chúng tôi đều không yên tâm.”
“Tôi hy vọng cô luôn tốt, thật đó, tôi nghĩ nếu không có chuyện này, chúng ta có thể trở thành bạn đúng không?”
“Nhưng tôi đã hại chết vài người bạn……”
“Cho nên, tôi chuẩn bị đi tới một chỗ không ai biết.”
“Hy vọng thấy bức thư này ngươi có thể vui vẻ mỗi ngày.”
“Hy vọng tôi có thể mang đi mọi sự xui xẻo cho cô,”
“Hy vọng cô với a Thẩm ở bên nhau lâu lâu dài dài.”
Tôi gấp thư lại
Chỉ là sau đó, tôi bỗng nhớ ra.
Cái gì gọi là.
Đi một chỗ không có ai biết?
Tôi tìm Thẩm Trường Dao, gọi điện cho anh, sau đó bọn tôi đến sở Cảnh Sát.
Quả nhiên, không tìm thấy tin tức của hai mẹ con cô ấy.
Địa điểm cuối cùng thấy hai người họ, là một thuộc thị trấn nhỏ của thành phố lân cận, chỗ đó có một nơi mà vách đá sát biển rất cao.
Sóng vỗ vào bờ rồi biến mất, bọt biển dập dềnh như ảo ảnh.
Cuối cùng, ở nơi bọt sóng không chạm tới, tôi tìm thấy một đôi giày nữ.
“……”
Cô ấy tên là Hạ Chi Sơ.
Cô ấy nói trong thư, rằng chồng của cô ấy rất thích bãi biển nơi đây.
Mỗi lần chồng cô ấy được nghỉ phép, bọn họ đều sẽ đến nơi này.
Cô ấy bảo, nếu bọn họ có con, thì sẽ dẫn đứa bé đi tới đó ngắm biển.
Chỉ là, cô ấy chỉ thấy được những mảnh vá được chắp ghép lung tung của chồng cô ấy.
Con cô ấy cũng bị đám người kia điên cuồng trả thù.
Chông cô bị bọn tội phạm phát hiện thân phận thật sự, những người xung quanh cô cũng lần lượt bị sát hại.
Cô ấy biết, tất cả đều tại cô ấy.
Đám buôn ma t.úy không để cho cô yên ổn, bọ chúng muốn hành hạ cô sống không bằng chết.
Cô nói, trên lưng cô đã có quá nhiều sinh mạng.
Cô muốn mang theo đứa bé, cùng với chồng cô nhìn lại bãi biển này một lần.
Nơi đó rất đẹp, thủy triều lên xuống, không ai làm phiền họ.
Cũng không có ai đuổi bọn họ đến tận chân trời góc biển.
18
Cô ấy được hạ táng bên cạnh chồng.
Hôm đó, mưa rơi rất nặng hạt.
Cả người tôi run rẩy, Thẩm Trường Dao khoác áo của anh ấy lên người tôi.
Tôi tránh qua một bên.
“Không cần đâu, anh đang bệnh, anh mặc vào đi.”
“Còn giận anh sao?”
Măt mũi anh như thường, che dù cho tôi.
“Em đâu có giận……”
Tôi nhỏ giọng thì thầm.
“Không có gì cả, gần đây em luôn suy nghĩ, lúc trước, quả thật em nên nói chuyện thẳng thắn với anh.”
Giọng nói bình tĩnh của anh vô cùng nghiêm túc.
“Anh nên đưa em theo, ít nhất khi chết sẽ có người chôn cùng anh.”
“……”
Không cần phải nói toạc ra như thế đâu.
“Hạ Chi Sơ không có lỗi, đáng ra cô ấy phải sống thật tốt.”
Tôi nhìn chằm chằm mấy người mặc lễ phục màu đen đứng trước bia mộ yên lặng cũng bái, lẩm bẩm nói nhỏ.
Nhưng những lời của Thẩm Trường Dao vang vọng bên tai tôi.
“Cho cô ấy một cơ hội lựa chọn lại đi.”
“Nhát gan cũng được, lảng tránh cũng thế.”
“Một sinh mệnh bị cưỡng ép tước đi hi vọng, dù có được ánh mắt thương hại của người khác trao cho bao nhiêu hy vọng cũng không thể tự cứu lấy mình.”
Sau đó, tôi nghe được âm thanh của bản thân mình hỏi: “Đứa bé kia thì sao? Đưa bé ấy phải làm sao bây giờ?”
“Đứa bé à, đứa bé đã được đưa đến một nơi an toàn. Hy vọng nó có một đời bình an.”
Âm thanh của Thẩm Trường Dao như gần như xa.
“……”
Gió đêm mưa phùn ướt nhẹp, rừng cây vang xào xạc.
Mây đen che lấp ánh trăng, sương trắng rửa sạch chữ trên bia mộ.
2022.12.31 liệt sĩ Trương Tự Hoành hy sinh
2026.11.28 Vợ của anh ấy cũng đi theo.
19
Cuối năm, tôi có rất nhiều hoạt động.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Trường Dao lại rảnh rỗi hơn tôi nhiều.
Lần này tới lượt anh ấy đưa đón tôi đi uống rượu dự tiệc, tuy là mỗi lần anh đều dặn tôi đừng uống nhiều, nhưng đây đều là những nhân tố bất khả kháng nên cơ bản lần nào tôi cũng say mèm.
Tôi đi với đồng nghiệp thân thiết đi ra ngoài khách sạn, gió thu ban đêm đêu như muốn chui hết vào người.
Trước kia Thẩm Trường Dao luôn đến trước để đợi, nhưng hôm nay lại có chút chậm chạp.
Đồng nghiệp đang chờ xe, nên câu được câu chăng nói chuyện với tôi.
“Chồng cậu tốt thật đấy, lần nào cũng đi đón cậu.”
“Đồng nghiệp có nhiều người đã kết hôn, nhưng cậu là người tôi hâm mộ nhất……”
Tôi bĩu môi, rụt cổ vào trong khăn quàng, cảm giác con đường trước mặt đang ngả nghiêng, trong mắt toàn là màu sắc rực rỡ.
“Phải phải phải, anh ấy tốt, anh ấy cái gì cũng tốt…… Nấc.”
“Chỉ là anh ấy không có yêu tôi.”
“Anh ấy là đồ khốn nạn đó, cậu có biết không? Căn bản là cậu không thấy được anh ấy khốn nạn ra sao, nhưng anh ấy thực sự rất khốn nạn.”
“Hôm qua anh ấy, hôm qua anh ấy còn, còn đối xử với tôi……”
Trong đầu tôi đang liều mạng nghĩ từ ngữ diễn tả tối hôm qau anh ấy hành hạ tôi ra sao, nhưng tôi nghĩ mãi nghĩ cũng không ra.
Chảng qua đồng nghiệp không trả lời.
Tôi nheo mắt, muốn nghiên cứu chõ kỹ cái người cao cao trước mặt là ai, mãi một lúc sau mới thấy rõ.
À, là Thẩm Trường Dao.
Tới đón tôi.
“Có lạnh không?”
Anh ấy đưa tay chạm vào mặt tôi, bị tôi rụt lại.
Tiếng anh cười nhẹ khiên tôi ngứa ngáy.
Tô không thèm nhìn anh, bỏ đi trước, anh ấy lại lẽo đẽo đi theo.
“Thẩm Trường Dao, em muốn li hôn với anh.”
Trong xe ấm áp, tôi cũng to gan hơn.
Anh ngồi trên ghế lái, ánh đèn xanh đỏ trước mắt loạn xạ giao quang trước mắt tôi.
“Ngoan nào, buổi tối Cục Dân Chính không mở.”
“……”
Tôi nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Lúc đó, tôi đột nhiên phát hiện cạnh chỗ người có đặt gì đó.
Một hộp hình vuông, bên trên còn thắt một chiếc nơ.
Tôi hỏi Thẩm Trường Dao, đây là cái gì.
“Bánh kem.”
Anh ấy ôm cua, tôi ôm bánh kem trượt về bên trái theo quan tính.
“Ồ, là bánh kem, hôm nay là sinh nhật ai hả?”
Anh ấy không trả lời.
Tôi cũng không hỏi thêm, dựa vào ghế, nhìn ánh đèn xẹt qua bên ngoài cửa.
Xe đi thẳng vào trong gara.
Tắt máy, đèn trên xe bỗng sáng lên.
Anh ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
“Không phải sinh nhật, hôm nay là ngày kỷ niệm bốn năm chúng ta kết hôn.”
“……”
Hả?
Mới vào nhà, tôi bị anh ép vào cửa huyền quan.
Tôi xách bánh kem,đầu óc mơ màng, chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn từ khóe môi xuống cổ.
“Thẩm, Trường, Dao.”
Tôi gọi, anh dừng lại rũ mắt nhìn tôi, ánh sâu như biển..
“Bánh kem anh mua rồi mà ko ăn hả?”
“Ăn em là được.”
Tôi có chút ngại ngùng, tôi quên mất tiêu ngày kỷ niệm kết hôn rồi.
Chẳng qua anh ấy lấy bánh ra, sau đó cắm lên bốn cây nến.
Đốt nến lên, ánh sáng mỏng manh chiếu lên trong khoảnh khắc rất nhanh bị thổi tắt.
Tôi sững sờ, bị anh ép lên trên sô pha.
Trong bóng đêm, cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng quấn lên cổ tay tôi, lúc đốt ngón tay anh cột dây tôi có hơi cộm, dau đó anh côth hai tay tôi ra sau lưng.
“Anh không yêu em sao?”
Giọng nói anh vang lên ngay bên tai.
Dải lụa trên cổ tay dần dần thít chặt.
“Vậy như thế nào mới được tính là yêu em? Hửm?”
…… Thì ra lời tôi nói anh nghe thấy hết.
“Yêu đên phát điên có được tính không?”
“Kiểu gì cũng kiềm chế không được có tính không?”
Nhưng nơi tay anh lướt qua, cho dù đã trải qua bao nhiêu lần vẫn khiến tôi run rẩy.
“Lúc đó em còn nhỏ như vậy, sao anh có thể nói với em đây?” Giọng của anh có chút giận dỗi.
“Lúc ấy mà nói, anh cũng cảm thấy bản thân là kẻ biến thái.”
Giọng anh rất khàn, làm tôi có chút sợ hãi.
Nhưng tay tôi đã bị trói chặt.
“Em biết, nhưng anh rất giỏi lừa người.”
“Em sợ anh cũng lừa em.”
Tôi lắp bắp nói lung tung gì đó, nhưng nói rồi, bản thân lại khóc trước.
Vì bảo vệ tôi cũng được, bắt nguồn từ tôi cũng thế.
Tôi chỉ không muốn bị lừa.
“Em sợ anh sẽ vứt bỏ em.”
Anh sửng sốt một lúc lâu, sau đó cúi đầu hôn nước mắt tôi.
“Thanh Thanh, anh xin lỗi.”
“Anh cũng sợ bị em vứt bỏ.”
“Anh sợ nói rõ mọi chuyện với em sẽ bị em bỏ rơ.”
“Lúc anh biết mình có liên quan với bọn tội phạm đó, tốt nhất là nên rời đi em.”
“Nhưng anh không muốn rời xa em.”
Đó là lần đầu tiên Thẩm Trường Dao lộ ra vẻ mặt yếu đuối trước mặt tôi.
Cũng là lần đầu tiên tôi chạm đến…… Lòng anh.
Đúng là....
Bánh kem trên bàm bị dẹp qua một bên, sau đó lại bị dùng một cách khác để ăn.
Có chút lộn xộn, cũng có chút hốt hoảng.
Kỳ thật con người không có ai hoàn hảo cả, Thẩm Trường Dao như thế, tôi cũng vậy.
Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh.
Tóc anh có khi làm tôi bị dặm, có khi lại rất mềm mại.
Anh ấy nằm bên cạnh, nói lời yêu với tôi.
Cảm ơn.
Hôm nay giống như mang tất cả mười mấy năm sau đều nói ra hết.
Nghe muốn ngán.
( toàn văn xong )
Tiểu phiên ngoại
Năm Thẩm Trường Dao làm gia sư cho Lâm thanh Thnah, làm khoảng hai năm.
Khi đó Lâm Thanh Thanh đang học cấp ba, cô gái nhỏ môi hồng răng trăng, không biết làm bài tập sẽ dùng một đôi mắt ngập nước bất lực nhìn anh.
Trong lòng Thẩm Trường Dao luôn thấy cô ấy rất ngốc.
Nhưng mỗi lần cô ấy hỏi đề, anh lại mềm lòng.
Có lần.
Anh đang ở trong kí túc xá, đang làm bài thi để trên đùi.
Lâm Thanh Thanh gọi điện cho anh, muốn hỏi anh bài tập.
Hình như cô gái nhỏ thi không tốt, anh âm khàn khàn như đã khóc.
Hỏi bài anh xong thì khóc thút tha thút thít.
Anh không nhịn được.
Không nhịn được.
Chỗ nào đó liền phản ứng......
Kết quả một màn này bị bạn cùng phòng trông thấy.
Nghĩ.
Thẩm Trường Dao mẹ nó cũng quá khủng bố rồi.
Lần trước hoa khôi ăn mặc mắt mẻ dụ dỗ cậu ta chả thèm để ý.
Vậy mà lại có thể phản ứng với đề toán......
Thảo nào cậu ta luôn đứng nhất khoa.