8
Về đến nhà, chìa khóa mới vừa cắm vào ổ cửa đã bật mở.
Thẩm Trường Dao đang hoảng hốt nhìn tôi, biểu tình như vậy, quả thật tôi chưa bao giờ thấy trên người anh.
Anh ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy tôi bỗng nhiên kéo lấy ôm tôi vào lòng.
“Thanh Thanh, có chuyện gì thế?” Trên người anh còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Có phải do người phụ nữa kia ôm anh nên lây mùi hay không?
Tôi đột ngột đẩy anh ra.
“Em thấy hết rồi.” Tôi nhìn thẳng mắt anh nói từng câu từng chữ.
“Anh đến bệnh viện, là vì người phụ nữ kia, còn có con của cô ấy nữa, có đúng không?”
Tôi muốn từ trong ánh mắt anh tìm ra điều gì đó, phải, tôi vẫn nực cười như thế, vẫn cứ hy vọng vào điều gì đó.
Tôi chỉ thấy trong mắt anh hiện lên hốt hoảng trong nháy mắt.
Sau đó lại bình tĩnh dịu dàng lại.
“Thanh Thanh, em nhìn nhầm người rồi.”
“……”
Giải thích với tôi cũng được, bất chấp mọi thứ mà thừa nhận cũng không sao, nhưng vì sao nhất định phải…… Nói dối tôi?
Vì sao nhất định phải nói mấy lời mà chỉ cần liếc mắt cũng biết là nói dối?
“Thẩm Trường Dao…… Rốt cuộc anh đã lừa gạt em bao nhiêu lần rồi?”
Tôi vừa lắc đầu vừa lùi lại phía sau.
Hoặc là, rốt cuộc có cái gì là sự thật đây?
Kỳ thật nếu như cẩn thận suy nghĩ lại, ngay cả lời nói yêu tôi, anh ấy cũng chưa từng nói.
9
Tôi vẫn còn nhớ rõ, hôm mà Thẩm Trường Dao cầu hôn tôi.
Nghỉ hè của đại học năm tư, bệnh tình của mẹ tôi trở nên nguy kịch.
Tôi bắt kịp chuyến xe lửa cuối cùng để về nhà, phòng bệnh trắng toát, mệnh mang cuồn cuộn.
Mẹ tôi là giáo viên, cả đời đều đứng trên bục giảng, lại thương tôi không để đâu cho hết.
Luôn luôn cho tôi những gì tốt nhất.
Khi tôi còn nhỏ lương bà rất ít, chỉ cần tôi nói muốn cái kẹp tóc xinh đẹp mắc tiền, bà liền mua cho tôi mà không hề do dự.
Sau đó tôi mới biết, bà lấy tiền cơm trưa của mình ra mua. Cả mấy tuần trời, bà không hề ăn một bữa cơm trưa hẳn hòi nào.
Khi gặp người khác, bà luôn khoe con gái mình ngoan thế nào, đáng yêu ra sao. Thực ra tôi không hề ngoan, tôi cũng phản nghịch quậy phá, cũng từng cãi lời bà.
Tôi từng trốn ra khỏi nhà, đi qua nhà bạn ngủ.
Là bà ở trong bóng tối mịt mùng, tìm tôi suốt cả đêm.
Tôi luôn cảm thấy bà sẽ không già đi, luôn cảm thấy bà sẽ luôn mỉm cười ở bên tôi.
Chỉ là vào ngày hôm ấy, bà không dậy nổi.
Mu bàn tay đầy vết kim tiêm, sau đó bà không tiêm nữa, lại ồn ào nói với tôi bà khó chịu.
Tôi với Thẩm Trường Dao ở bên nhau, cũng coi như là do bà hợp tác.
Thẩm Trường Dao thích tôi bao nhiêu? Tôi không biết.
Nhưng anh ấy vô cùng kính trọng mẹ, vì học phí của anh ấy, đều là mẹ tôi đưa cho anh.
Tôi thích Thẩm Trường Dao.
Anh là người đàn ông chiếm hết toàn bộ tuổi dậy thì, là rung động của tôi từ thời niên thiếu.
Nhưng Thẩm Trường Dao đối với tôi vĩnh viễn đều là bộ dạng trầm ổn.
Anh vô cùng dịu dàng khắc chế, trừ lúc ở trên giường.
Thực ra lúc làm chuyện đó, lúc anh động tình tôi nên sớm biết, bản thân anh vốn dĩ không phải là người dịu dàng.
Hôm ấy, tôi đứng ở ngoài phòng giải phẫu của mẹ.
Bệnh viện đã thông báo bệnh tình nguy cấp.
Thẩm Trường Dao đặt cho tôi một bát hoành thánh.
Lúc ấy đó anh mới đnag làm trợ giảng, công việc khá bận, nhưng cũng không quên nhắc nhở tôi ăn cơm.
“Em ăn không nổi.”
Tôi nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
Anh ôm tôi vào lòng.
Tôi rất thích ngửi hương vị trên người Thẩm Trường Dao, anh ấy không hút thuốc lá, luôn rất sạch sẽ.
Khi đó, tôi luôn đắc ý là một mình chiếm hữu anh.
Tôi cho rằng, tôi sẽ yêu đương với anh thêm mấy năm nữa.
Cho đến khi anh nắm tay tôi, đưa nhẫn kim cương vào ngón áp út.
“……”
Tôi ngây người, giọng anh vang lên bên tai.
“Mẹ em muốn thấy tụi mình kết hôn, vậy tụi mình làm sớm một chút.”
10
Tôi quay về nhà cũ của mẹ.
Dù sao tôi cũng không còn chỗ để đi, hành lý thu thập cũng rất đơn giản.
Thẩm Trường Dao nhìn tôi dọn đồ, muốn từ chỗ anh hỏi ra cái gì rất khó, tôi loáng thoáng cảm nhận được.
Rốt cuộc anh muốn bảo vệ người phụ nữa kia.
Mẹ tôi đã đi lâu rồi, hai đứa tôi quả thật là lãnh giấy kết hôn trước cho mẹ xem.
Mẹ tôi luôn nói không dễ tìm được người đàn ông như Thẩm Trường Dao mà giờ tôi không dám đồng ý.
Thẩm Trường Dao không đồng ý ly hôn, nên tôi định đưa đơn lên tòa.
Trước đó, tôi phải tìm thấy bằng chứng anh ngoại tình.
Còn có, người phụ nữ kia nữa.
Tôi cũng muốn làm rõ cô ấy là ai.
Hôm ở ở bệnh viện đứng quá xa, khuôn mặt cô ấy tôi chỉ nhìn thấy mơ hồ không rõ.
Nhưng nếu là bệnh nặng phải đi bệnh viện, thì khả năng không thể đi một ngày là khỏi.
Tôi đến khoa nhi do thám, vốn dĩ cũng chỉ nghĩ tới xem một hoặc hai ngày, còn sau đó phải nhờ đến thám tử tư.
Không ngờ là ngay ngày đầu tiên, tôi đã gặp được.
Chắc là đứa bé lại bệnh.
Khóc sướt mướt, bị mẹ cầm tay dắt đi.
Hai mẹ con phòng khám bệnh, sau đó lại đi mua thuốc.
Lúc học đại học, có một thời gian tôi học trinh thám, hơn nữa còn có mỗi quan hệ tốt với trưởng xã, mỗi ngày chúng tôi đều giúp mọi người tim mèo, cung cấp tài liệ cho trạm thông tấn của xã.
Cũng nhờ vậy, kỹ năng theo dõi của tôi tốt hơn người bình thường.
Nhưng tôi không thể ngờ được nhà của người phụ nữ kia.
Lại ở ngay tiểu khu tôi ở.
11
Tôi trực tiếp cản người phụ nữ đó lại.
Cho tới bây giờ, tôi không muốn giấu cái gì nữa, hoặc là nói tôi tức đến điên người đi.
Tìm lâu như thế, người mà tôi cần tìm.
Hóa ra gần tôi đến vậy?
Hẳn là Thẩm Trường Dao đi qua nhà cô ấy không ít đi?!
Cô gái đó vừa nhìn thấy tôi, liền hoảng sợ trong nháy mắt.
Sắc mặt cô ấy thoát cái đã tái nhợt, lùi về sau liên tục.
Rất rõ ràng là cô ấy không muốn nói chuyện với tôi.
Diện mạo của cô ấy thanh tú, không thể nói lad rất đẹp. Tôi cho rằng muốn câu dẫn Thẩm Trường Dao thì ít nhất khuôn mặt phải rất đẹp.
“Cô…… Đừng qua đây.”
Cô gái ây liên tục lắc đầu với tôi làm tôi có chút ngoài ý muốn.
Xét theo tuổi của đứa bé, cô ấy phải quen Thẩm Trường Dao lâu hơn tôi mới đúng.
Nhưng khi đối mặt với tôi, cô ấy rõ ràng là không đủ tự tin.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô mấy câu.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nén giận.
Nhưng cô ấy vẫn cứ lắc đầu, cho đến khi tôi ép cô ấy tới cạnh cầu thang.
Cô ấy bỗng nhiên cao giọng nói, “Cô mà bước tới nữa, tôi, tôi sẽ gọi Thẩm Trường Dao tới……”
Xì, thì ra đây là nguyên nhân cô ấy tự tin.
Tôi nhướng mày, hay lắm, tôi cũng muốn gọi người nói cho rõ.
Vì thế, tôi gọi điện thoại cho Thẩm Trường Dao.
Anh ấy bắt máy ngay lập tức, “Thanh Thanh……”
Vẫn dịu dàng như thế.
Tôi cười lạnh, hỏi anh ấy.
“Anh có biết, bây giờ em đang ở trước mặt ai không?”
Thẩm Trường Dao thông minh như thế hẳn là sẽ hiểu được ý tôi nói.
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi không chờ anh ấy trả lời, tiếp tục nói:
“Chính là hai mẹ con mà lần trước anh lén đi bệnh viện gặp đó, anh đoán thử xem em sẽ làm gì họ đây?”
Thú thật, tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều lần đối mặt vạch trần anh.
Trước giờ anh ấy chưa từng nổi giận với tôi, nên tôi đương nhiên nghĩ rằng anh sẽ lại vừa trêu vừa trả lời lấy lệ với tôi.
Không ngờ là, giọng anh vô cùng lạnh lùng.
“Lâm Thanh Thanh, anh cảnh cáo em.”
“Cách xa cô ấy ra.”
“……”
Tôi chưa từng bị Thẩm Trường Dao mắng.
Tôi không biết anh nổi nóng sẽ như thế nào, tôi cho rằng cuộc đời của người này, sẽ không bao giờ nổi giận.
Nên tay tôi hơi run siết chặt điện thoại .
Anh giống như giật mình, lại dịu dàng nói:
“Nghe lời anh, đừng quan tâm chuyện này.”
“……”
Thế nào là đừng quan tâm đây?
Anh là chồng của em, rốt cuộc có chuyện gì mà em không thể quản?
Tôi tức đến run lên, nhưng tôi không muốn ở trước mặt trẻ con mà lôi lôi kéo kéo người phụ nữ này.
Thẩm Trường Dao ở đầu dây bên kia như đang giải thích cái gì đó, nhưng đầu của tôi kêu ong ong, một chữ cũng nghe không vào.
Nói tới nói lui, anh ấy vẫn kêu tôi đừng quấy rầy hai mẹ con họ thôi.
“Rôt cuộc cô có quan hệ gì với Thẩm Trường Dao?”
Tôi trực tiếp cúp máy, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt hỏi.
Đúng lúc này, cô ấy bỗng nhiên dùng sức đẩy tôi một cái.
“Cô cút đi! Cô là ai? Tôi với cô có quen biết sao?”
Cô ấy bông nhiên cao giọng, cánh tay quo quào, thú thật, tôi bị dọa sợ, đầu bỗng nhiên trống rỗng.
“Sau này cô đừng có tới đây tìm tôi nữa! Tôi không quen cô.”
Cô ấy vừa chỉ tay vào tôi cùa hét, so với bộ dạng yếu đuối ban nãy giống như hai người khác nhau.
Tôi định kéo cánh tay cô ấy, bị cô ấy hất ra.
Cho đến khi hàng xóm tò mò hóng chuyệnnhinf chúng tôi.
Tôi hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn không thể đeo bám cô ấy không buông giống như những người phụ nữ đi bắt gian trong những video trên mạng.
12
Tôi đi tới cửa hàng tiện lợi gần nhà nhất.
Những lời mà cô ấy với cả Thẩm Trường Dao nói, tôi đều ghi âm lại hết rồi.
Tuy là vẫn chưa làm rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng muốn ly hôn, chứng cứ như vậy hẳn là đủ rồi.
Từ lúc đó, Thẩm Trường Dao gọi cho tôi mười mấy cuộc, tôi thấy phiền, trực tiếp chặn anh luôn.
Mặt trời ngả về phía tây, Cửa kinh trong suốt nhìn kẻ đên người đi.
Cuộc sống ai cũng có chuyện phiền lòng. Nếu không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Trường Dao vẫn là chồng tôi, mà tôi sẽ tôi tự đắc rằng anh làcuar bản thân mình.
Nhưng ai mà ngờ được, người dịu dàng với bạn, sau lưng lại làm bao nhiêu chuyện xấu xa?
“Chị gái, chị có quen…… với cô gái dẫn theo đứa bé hồi nãy sao?”
Có một nam đột nhiên ngoiif xuống cạnh tôi.
Cậu ta cắt đầu đinh, hình như là kiểu của sinh viên đại học, chỉ là cậu ta có vẻ ngoài rất gầy.
“Cô ấy là gì của chị thế?”
Cậu ta xuất hiện rất kỳ lạ, hơn nữa, chuyện vừa nãy, quả thật tôi không muốn nhớ lại thêm lần nào
Vì thế tôi không trả lời cậu ta, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Lúc đi ra ngoài, tôi ngoái đầu nhìn lại theo bản năng.
Không ngờ cậu sinh viên đó, vẫn nhìn chằm chằm tôi qua của kính.
Tôi có chút lạnh người.
Hình như hôm nay tôi toàn gặp những người kỳ lạ.
Tôi chuẩn bị gọi xe về nhà.
Nhưng đầu phố này bình thường vô cùng đông đúc, vậy mà giờ đây lại không gọi nổi một chiếc taxi.
Mười mấy chiếc lái qua, đều trong trang thái có khách.
Đợi hơn hai mươi phút, tôi có chút đói, nhìn thấy ven đường có xe bán bánh rán tôi liền bước qua.
Buổi chiều cao điểm vậy mà không có khách.
Tôi mua một chiếc cho đỡ đói.
Chẳngqua nhìn kỹ thuật làm bánh của chủ quá, liền biết vì sao vắng khách rồi.
Quả thực rất vụng về.
“…… Không bỏ rau thơm.” Tôi nói với chủ quán.
Không biết chủ quán đang xem cái gì, hàm hàm hồ hồ mà trả lời tôi.
Sau đó đổ một đống rau thơm lên.
Ông ấy giống như nhớ ra, lại vớt rau bỏ ra ngoài.
…… Tôi chỉ nghĩ bụng, đại ca ơi, đế bánh dính hết rồi.
Tâm trạng tôi không tốt, giành lấy cái bánh bị bể tùm lum kia, đứng ở ngã tư, chuẩn bị chọn một chiếc xe đạp đi về nhà.
Gió thổi cuốn lên mấy chiếc lá rơi trên mặt đường .
Trên đường xuất hiện một chiếc xe buýt nhỏ dang đi về huớng của tôi, loại xe này tôi thấy khi còn nhỏ, hiện tại rất ít khi thấy nữa.
Xem giấy tờ, quả thật là xe cũ.
Tôi vừa gặm rau xà lách trên bánh, vừa đoán tuổi của chiếc xe này.
Sau đó tôi bỗng nhiên phát hiện.
Ô tô có phải ... đang chạy thẳng tới chỗ tôi hay không?
Không hề giảm tốc độ.
Chuyển xải ra trong chốc lát.
Tôi nghe thấy có người nói tôi cẩn thận, sau đó tôi bị đẩy ra.
Tôi ngã trên đường da thịt chạm vào mặt đường gồ ghề vừa đau vừa nóng rát.
Không kịp đứng dậy , tôi chỉ có thể ngước mắt nhìn lại.
Thì chủ quán bánh đẩy tôi ra bị chiếc xe kia đụng thẳng vào.
Lúc đó tôi nghĩ cái gì.
Tôi nghĩ, sao người bị đâm lại vị văng cao đến thế.
Tôi lại nghĩ, sao chủ quán bánh lại cứu tôi.
Cho đén khi cảm thấy đau đớn, bên tai vang lên tiếng ồn ào, mấy chiếc xe taxi bỗng nhiên dừng lại, rất nhiều người từ trên xe lao xuống.
Có người lấy gậy bóng chày đập vỡ cửa xe gây tai nạn kia, có xe chặn ngang ép dừng lại, có tiếng thủy tinh rơi trên mặt đường, còn có cả tiếng cảnh sát hô to nữa.
Cảnh sát.
Ý thức của tôi quay về, nghiêng ngả lảo đảo bò về phía chủ quán.
Chưa tới gần đã thất một bãi m.á.u trên mặt đất, tôi run rẩy lấy điện thoại ra.
Tay run tới mức ấn đi ấn lại mà vẫn bị sai.
Tôi vừa nói với điện thoại viên tình hình bên này, nói vị trí và tình huống phát sinh mới thấy xung quanh rất ồn, âm thanh tạp nham lẫn lộn.
Đầu óc tôi không nghĩ thêm được một cái gì, nói cũng không trôi chảy, bò tới nơi, ngơ ngác nhìn m.á.u dưới thân chủ quán từ từ tràn ra mặt đất.
Điện thoại viên đang hỏi tôi tình hionfh của người bị tương,hơn nữa cũng nói bọn họ đã điều xe đến.
Điện thoại viên hỏi tôi mấy lần, là người bị thương còn có ý thức hay không.
Tôi cầm điện thoại, bỗng nhiên phát hiện bản thân nói không thành lời.
Chủ quán... tiệm bánh rán sao.
Chủ quán gì chứ.
Tóc giả rơi ra, râu quai nón cũng thế.
Tay tôi run rẩy, đặt lên người anh mà lay.
Thẩm Trường Dao.
Bánh anh làm dở lắm.
Nhưng sao mắt anh lại không mở?
13
Đây là cuộc vây đánh buôn bán ma túy.
Quy mô rất lớn, quyết tâm triệt phá ổ ma túy.
Ngay cả Thẩm Trường Dao là guiangr viên của đại học A cũng thâm gia.
Nhưng vì sao mà Thẩm Trường Dao là giảng viên cũng tham gia vào tuyến đầu như thế này.
Tôi ngồi trên ghế bên ngoài phòng giải phẫu.
Đèn báo Đang Giải Phẫu sáng bao lâu, tôi khóc bấy lâu.
Cho đén khi có một người phụ nữa lảo đảo chạy tới, chính là người mà tôii không biết có quan hệ gì với Thẩm Trường Dao ấy.
Cô ấy thấy tôi, bỗng nhiên quỳ xuống, điên cuồng xin lỗi tôi, như thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Tôi mới biết, cô ấy…… Là bạn từ bé Thẩm Trường Dao.
Chống cô ấy, cũng là bạn từ bé của anh.
Chồng cô ấy là một cảnh sát nằm vùng,nhưng khi làm nhiệm vụ thì bị lộ.
“Cô có biết lúc tìm được a Hoành, anh ấy có bộ dạng gì không?”
“bọn họ không cho tôi nhìn di thể của anh ấy, sợ dọa tôi sợ, nhưng tôi vẫn cứ đi, quả thật....”
“Không thấy cả dáng người.”
“Không thấy ngón tay, tròng mắt đều bị chọc nát, bị khâu lại trong một đống không biết là ở đâu trên cơ thể……”
“Bọn chúng, bọn chúng…… còn tiêm vào người a Hoành một lượng ma túy rất lớn……”
Lúc nói đến đây, cô ấy vẫn luôn run rẩy.
Đáng sợ nhất chính là, ác mộng chân chính chỉ mới bắt đầu.
Sau đó, tất cả những người có quan hệ với a Hoành đều lần lượt bị trả thù.
Cô ấy mới sinh con nửa đêm ngủ trong phòng bị người lẻn vào tiêm thuốc.
Tiêm vào não, tuy là cứu được đứa bé từ quỷ môn quan về, nhưng não đã bị tổn thương vĩnh viễn.
Cho nên, mới gọi ba mẹ lung tung.
Lúc nói tới đưa bé, cô ấy khóc không ngừng lại được.
Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, bóng đèn huỳnh quang chiếu rọi lên mỗi người tạo thành hình bóng đen tối.
Tôi không biết bản thân ngôi bao lâu.
Cũng không biết phải suy nghĩ cái gì.
Mười mấy tiếng dài dằng dẵng, kẻ đến người đi, người nhà đẩy giường bệnh khóc sướt mướt.
Ồn ào lại tĩnh lặng.