1
Muốn ly hôn với Thẩm Trường Dao, là chuyện tôi suy nghĩ vô cùng kỹ càng.
Thứ nhất, chuyện kết hôn với anh ấy vốn dĩ là trò cười, thứ hai người trong lòng anh ấy căn bản không phải tôi.
Kết quả lúc tôi lên văn phòng tìm anh, bị anh nhét vào dưới gầm bàn.
Tôi định lên tiếng, thì có sinh viên bước vào.
“Thưa thầy……”
Nghe giọng, hình như là một cô gái.
Mắt tôi cái gì cũng nhìn không được, chỉ là bàn tay anh để trên đầu tôi cảm xúc vô cùng chân thật.
Tôi nghe giọng nữ sinh mềm mại dịu dàng, đang hỏi anh ấy về điểm thi cuối kỳ của bản thân có đủ điểm chuẩn hay không.
Đề tài như thế này, vốn dĩ đều rất bình thường.
Kết quả nữ sinh bỗng nói thêm một câu nhỏ như muỗi kêu:
“Thầy Thẩm, chỉ cần đủ điểm, thầy muốn em làm gì cũng được……”
Văn phòng yên tĩnh, chỉ có mỗi thầy trò hai người.
Tôi là kẻ thứ ba, đang ngồi xổm dưới bàn anh ấy.
Tay anh ấy còn chạm vào đầu tôi đây.
Tôi nghe anh hỏi: “Thật sao, làm gì cũng được?”
Nữ sinh kia run run dạ một tiếng.
“Vậy……”
Âm thanh của Thẩm Trường Dao thong thả ung dung trước sau như một.
Nhưng ngay lúc này, đừng nói là nữ sinh kia, ngay cả tim tôi, cũng đập tới mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Vậy em có thể chuẩn bị cho tốt để học kỳ sau thi lại không?”
“……”
Chỉ có thể nói, thầy Thẩm không hổ thẹn với cái danh “Diêm Vương sống” mà học sinh ưu ái tặng anh.
Ngay cả tôi trốn dưới gầm bàn, cũng nghe thấy âm thanh khóc nức nở của nữ sinh kia.
Nữ sinh đi rồi, cuối cùng tôi cũng có thể chui từ gầm bàn ra.
“Anh nhét em vào gầm bàn làm gì?” tôi chất vấn anh.
Anh dựa vào lưng ghế, cười cười.
Thẩm Trường Dao rất thích cười, nhưng tôi biết đa số nụ cười của anh đều là giả tạo.
Trên thực tế, người này không phải kiểu người tốt tính.
“Thanh Thanh, em nói lại mấy lời hồi nãy nói với anh xem.”
Tay anh gõ nhẹ xuống bàn.
“Anh nhét em vào gầm bàn làm gì?”
“Câu trước đó nữa.”
“Thẩm Trường Dao, em muốn ly hôn với anh.”
Ngón tay gõ bàn của anh dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi.
“Lâm Thanh Thanh, em đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”
2
Tôi không hiểu, rõ ràng anh ấy không thích tôi, sao lại kiên quyết không ly hôn.
Nên tôi móc đơn lý hôn đã ký xong, đặt trên bàn cho anh ấy xem.
“Thẩm Trường Dao, anh coi đi.”
“Về vấn đề tài sản, có hai miếng đất, anh một miếng em một miếng. Xe anh mua, vậy là của anh. Chúng ta không có con, nên không cần nói về vấn đề cấp dưỡng, còn có chút tài sản riêng……”
Ngón tay thon dài của Thẩm Trường Dao nhấc đơn ly hôn lên, sau đó vô cùng tự nhiên mà bỏ vào máy nghiền giấy bên cạnh.
“……”
“Anh, mẹ……”
Tôi cố gắng nhịn lại mấy câu chửi thề sắp thốt ra.
Bởi vì tôi bỗng nhớ ra, trước kia Thẩm Trường Dao đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó để dạy dỗ khi tôi nói mấy câu thô tục.
“Viết tệ quá, em viết lại đi.” Anh vòng ra sau bước lại gần tôi.
“Anh nghĩ là em viết luận văn cho anh đó hả? Hơn nữa em không phải học sinh của anh.”
“Đúng đúng đúng, em là vợ anh.”
Anh ấy vốn dĩ không thèm để ý, đứng dậy dọn dẹp giáo án trên bàn.
Còn nhân cơ hội cúi người hôn lên khóe môi tôi.
“Buổi tối anh có cuộc họp, nếu em không muốn đợi anh thì về nhà trước nhé.”
“Chuyện ly hôn, chờ tối anh về rồi nói.”
3
Tôi đương nhiên là không thèm chờ Thẩm Trường Dao.
Hội thảo của bọn họ, họp cả mấy tiếng đồng hồ, cũng không biết thảo luận ra cái gì nữa.
9 giờ tối, anh ấy bỗng gửi tin nhắn cho tôi.
Chỉ có hai chữ,
“Kiểm tra**.”
** 查岗 hai chữ này thực ra là để kiểm tra vợ chồng xem đang làm gì, nên mình chuyển ra như này cho dễ hiểu hen
“……”
Kiểm, tra?
Cái người này, là phần tử không quá thích dùng đồ điện tử.
WeChat cả năm không cập nhật trạng thái, vừa nghỉ ngơi là tiến vào trạng thái ngăn cách với thế giới.
Lần trước bọn tôi nói chuyện phiếm, là nửa năm trước tôi gửi định vị cho anh ấy để anh ấy biết công ty mới của tôi.
Trong nháy mắt tôi xác định tài khoản của anh bị trộm mất rồi!
Bây giờ kẻ lừa đảo đang nói chuyện với tôi, có khi sau đó sẽ bảo tôi chuyển tiền luôn.
Vì thế tôi bĩu môi, bắt chước ngữ khí đàn ông, trả lời:
“Ngại quá, cô ấy ngủ rồi.”
Sau đó vứt điện thoại qua một bên, không để ý tới nữa.
Vốn định gọi điện thoại nhắc Thẩm Trường Dao là coi chùng wechat của anh bị hack rồi, xong lại nghĩ, sắp ly hôn rồi tôi nhắc anh làm gì nữa.
Vì thế tôi đắp chăn đi ngủ.
…… Cho đến khi bị tiếng mở khóa làm thức giấc.
4
Tôi bị ánh sáng chiếu vào, chói tới mức không mở được mắt.
Bởi vì Thẩm Trường Dao bật hết đèn trong nhà lên.
Rồi lục lọi lung tung, không biết là đang tìm cái gì.
“Anh…… Sao anh về sớm vậy? Anh đang làm gì đó?”
Tôi ngáp một cái, gãi đầu nhìn anh.
Anh nheo mắt, đứng trước người tôi cười thâm sâu.
“Giấu ở đâu rồi?”
Tôi chưa từng thấy anh cười như vậy bao giờ…… Có ý gì đây.
“Giấu gì cơ?”
Anh ấy càng nói tôi càng mơ hồ.
Anh hít vào một hơi, gằn từng chữ một hỏi tôii.
“Đàn ông.”
“Cái người lấy điện thoại em gửi tin nhắn đó, đàn ông.”
“……”
“Thẩm Trường Dao, anh nói chuyện đàng hoàng coi? Anh sẽ giận vì chuyện này sao……”
Tôi còn chưa dứt lời, anh ấy đã bắt đầu cởi nút sao sơ mi.
“Giận? Anh đâu có giận.”
Cà vạt bị anh ném lên trên giường.
“Anh chỉ là cảm thấy, có chút đáng tiếc.”
“Nếu là hai người, không chừng sẽ càng thêm kích thích.”
“……”
“Chờ chút, Thẩm Trường Dao, anh đừng……”
Ngón tay anh khó khăn lắm mới dừng lại bên hông tôi, cười khẽ một tiếng. Rõ ràng là chưa nói cái gì mà tôi lại co người theo bản năng.
Đáng ghét, sao bộ dáng lúc trước anh dạy bù cho tôi lại hiện lên thế này.
Cuối cùng tôi nhịn không được, túm một cái gối ngăn lại ở giữa.
“Thẩm Trường Dao, trên người anh có mùi.”
Anh nhướng mày.
“Có hả?”
“……”
Thực ra là không có, anh không thích thuốc lá và rượu, đêm nay cũng chỉ là đi họp.
Nhưng tôi vẫn cứ qua loa lấy lệ:
“Cho nên…… Anh mau đi tắm đi.”
5
Rót cuộc cũng dỗ được anh ấy đi tắm, tôi dựa vào cửa nhà tắm.
Thở phập phồng.
Đáng ghét, vẫn không giận anh ấy nổi.
Tôi sợ anh, giống như đã khắc vào trong tâm trí?
Rõ ràng anh ấy trước kia chỉ là……
Tôi lấy ngón tay gõ cửa, gào vào trong: “Thẩm Trường Dao, em muốn ly hôn với anh!”
Tiếng nước trong nhà tắm rất lớn, tôi cho rằng anh không nghe thấy, cho dù có nghe, đại khái cũng sẽ không lao ra áp chế tôi đúng không.
Kết quả, nhiều năm như thế, quả nhiên tôi vẫn chưa hiểu hết Thẩm Trường Dao.
Cửa phòng tắm bị kéo ra, tôi còn không kịp phản ứng.
Vì hơi nước vô cùng mịt mù.
Anh nắm cổ tay tôi, kéo tôi vào trong ngực.
Tôi đi dép lê, giây phút bối rối đã kịp đá văng ra, tránh cho nó bị làm ướt.
Sau đó bị Thẩm Trường Dao giữ chặt đầu hôn.
Hơi nước trong nhà tắm mịt mù, tôi đi chân không đạp trên nền gạch.
Anh hôn được một lúc, rồi bế tôi đặt lên trên bồn rửa mặt.
Chống hai tay bên cạnh tôi.
“Lâm tiểu thư, em có thể thu hồi câu chiều nay em nói không?”
Sự dịu dàng của Thẩm Trường Dao, đã khắc vào trong xương cốt.
Những lời này có nghĩa là: Anh ấy càng dịu dàng, là một cách anh biểu đạt sự giận dữ.
Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của tôi ở chung với anh nhiều năm như thế.
Cái này không có nghĩa là anh tức giận.
Trên thực tế, anh sẽ dùng cách thức tra tấn còn đáng sợ hơn cả giận nữa
Để trừng phạt tôi.
Cho nên, tôi hèn rồi.
Tôi lùi ra sau, nhưng bên dưới là bồn rửa tay, trọng tâm của tôi không vững.
Còn để anh ấy đưa tay đỡ nữa.
“Trốn cái gì?” Anh nhướng mày hỏi.
“Thẩm Trường Dao, chuyện ly hôn có thể từ từ nói, anh đừng……”
Tay tôi chống lên ngực anh.
Tiếng tim đập làm tôi như bị thiêu cháy
Nhưng anh ấy chỉ vô tình mà vứt cho tôi hai chữ.
“Muộn dòi.”
“……”
Anh giống như dã thú đang vờn mồi, mà tôi lại là thức ăn trong móng vuốt ấy.
Bị anh dùng ánh mắt kiểu này đánh giá, bỗng gợi lên cho tôi vài ký ức không mấy hay ho lắm
Âm thanh điện thoại reo vang.
Là điện thoại của Thẩm Trường Dao đặt bên bồn rửa mặt.
Chắc là anh tùy tiện để đó, vừa nãy bọn tôi quậy lớn như vậy mà điện thoại cũng không bị làm rớt.
Trên màn hình hiện ra một dãy số, không có tên.
Nếu là vào lúc này, Thẩm Trường Dao đều sẽ tắt máy mà làm tiếp.
Nhưng lần này, anh ấy chỉ liếc màn hình đã bắt máy rồi.
Tôi cách anh rất gần, nên vô tình vẫn nghe được đầu dây bên kia.
Là tiếng con gái khóc, cứ vậy truyền vào lỗ tai tôi.
Tôi chua xót phát hiện, âm thanh của Thẩm Trường Dao dịu đi một chút, nhìn tôi một cái, chậm rãi buông tôi ra.
Sau đó dùng khẩu hình nói với tôi, anh ấy phải đi ra ngoài một chuyến.
6
Tôi ôm gối trên sô pha.
Ôm con gấu đã cùng Thẩm Trường Dao đi gắp được ôm lấy, rồi bóp thành đủ loại hình dạng.
Cuối cùng tôi đột ngột đứng lên, thay quần áo.
Đúng là càng nghĩ càng giận mà.
Hôm nay tôi nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Cái người phụ nữ thường xuyên gọi điện cho Thẩm Trường Dao là ai.
Đúng vậy, tôi nghi ngờ Thẩm Trường Dao ngoại tình.
Trong khoảng thời gian này, có đôi khi anh về nhà rất trễ, ok, tôi nhịn.
Rốt cuộc hồi trước ở bên tôi cũng không phải là ý của anh ấy.
Nhưng sao anh ấy đối xử tốt với tôi đến thế, tốt đến mức làm tôi sinh ra ảo tưởng là anh ấy cũng yêu tôi.
Mà bây giờ, nhận được điện thoại của phụ nữ, lại vô cùng lo lắng mà đi ra ngoài.
Rốt cuộc là vì sao?
Anh ấy đâu phải không biết tôi…… Thích anh ấy.
Lúc tôi chạy xuống lầu, vừa thấy xe của Thẩm Trường Dao lái ra khỏi gara
Anh lái rất nhanh, tôi vốn nghĩ là lần này sẽ không đuổi kịp.
Ai ngờ trùng hợp có xe taxi trống đi tới
Ngồi lên xe, tài xế vừa nghe tôi muốn đi bắt gian.
Tốc độ và kỹ thuật đó, làm tôi nghi ngờ liệu anh ta có phải là tay đua giải nghẹ hay không.
Tóm lại, bắt gian có thành hay không thì tôi không biết.
Nhưng tài xế thành công làm tôi vừa xuống xe liền nôn đầy đất rồi.
Điểm đến của Thẩm Trường Dao, là bệnh viện.
Đêm khuya vắng cũng chỉ khoa cấp cứu đang mở, tôi không hiểu bản thân vì sao lại lén lút đi theo anh như ăn trộm.
Tóm lại, anh bước rất nhanh, không có chút do dự nào.
Tôi đi theo anh, đêm khuya người cấp cứu không nhiều lắm, tuy anh rẽ mấy lần, nhưng cũng may, tôi không bị mất dấu.
Nhưng tôi kiểu gì cũng không ngờ rằng, tôi cuối cùng lại đi theo anh đến……
Phòng cấp cứu của khoa nhi.
Nơi này đại khái là nơi ồn ào nhất của bệnh, một hai giờ sáng mà đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Có tiếng trẻ em quậy khóc, có tiếng bước chân vội vã của người lớn.
Tôi giấu mình sau cột, nhìn trộm Thẩm trường Dao.
Vóc dáng anh rất cao, tay đút túi quần khiến nhiều người để ý.
Lúc đi tới hàng ghế chờ khám ở đại sảnh anh ấy dừng lại.
Sau đó tôi nghe thấy một đứa bé trai, cách một đám người gọi anh.
“—— Ba ơi.”
Vì sao tôi khẳng định là gọi anh
Bởi vì dứa bé ấy chạy nhanh tới ôm chầm rồi treo ở trên người anh.
Tôi không thể nghĩ lại cảm giác khi thấy cảnh tượng ấy là như thế nào.
Não giống như trống rỗng cả một thời gian dài, tôi kiểu gì cũng không thể ngờ chuyện Thẩm Trường Dao giấu tôi lại là chuyện này.
Anh ấy chưa từng nói với tôi là anh ấy có con.
Chúng tôi đã kết hôn, anh ấy lại có con ở bên ngoài.
Tôi tính là cái gì đây?
Tôi không thể hiểu được bất cứ hình ảnh nào xuất hiện trước mặt tôi ngay lúc này, tôi cho rằng tôi sẽ nổi điên lên, cũng cho rằng tôi sẽ chạy lên chất vấn anh.
Nhưng tôi chỉ có cảm giác vô lực, trái tim từ từ lạnh xuống trống rỗng, chỉ thế thôi.
Tôi luôn luôn như vậy, nôn nóng, bất an, gặp chuyện này, lại vĩnh viễn không thể bước tới.
Tôi nên lấy thân phận nào chất vấn anh đây?
Thật nực cười, vợ sao?
Tôi ngơ ngác mà nhìn chằm chằm một cô gái từ sau anh đi tới, anh cúi đầu nói chuyện với cô ấy.
Tôi không quen cô gái kia, chưa từng gặp qua.
Người phụ nữ ngồi xổm xuống xoa đầu bé trai, sau đó kéo bé trai đứng dậy.
Tay Thẩm Trường Dao vẫn cắm trong túi như cũ, dưới ánh sáng đèn bệnh viện, anh cúi đầu nói với cô gái kia cái gì đó.
Nói xong, cô gái ấy bỗng nhiên bật khóc.
Giây tiếp theo, cô ấy bước lên, ôm lấy anh.
Thân mình Thẩm Trường Dao rõ ràng cứng đờ người, hẳn là muốn vỗ lưng cô ấy, nhưng cuối cùng, lại không giơ tay.
Tôi không xem nổi nữa, im lặng một mình ra khỏi bệnh viện.
Dường như thành phố này chỉ có cửa bệnh viện mới mặc kệ thời gian, hay kẻ đến người đi, mặt đường phản chiếu ánh đèn xanh đỏ hồng.
Cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn buôn bán như cũ, mười lăm đồng tiền là có thể mua được một ly Latte thêm sandwich, tôi ngồi trong tiệm, cố gắng không cho bản thân suy nghĩ thêm cái gì.
…… Đứa bé kia, chạy như bay qua gọi anh là ba.
Đứa bé thoạt nhìn khoảng năm sáu tuổi, mà tôi với anh mới kết hôn có ba năm, trước đây, tôi chưa từng nghe nói có cô gái nào như vậy cả.
Tôi đã thích Thẩm Trường Dao từ rất lâu rồi.
Anh ấy là học sinh mẹ tôi quý nhất, lúc học cấp ba đã dạy thêm cho tôi.
Thầy giáo dạy thêm trước vô cùng nghiêm khắc với tôi, đọc sai thơ cổ sẽ phải chép mười tờ, có khi còn bị khẻ tay.
Mẹ tôi đau lòng, liền đổi thầy mới cho tôi.
Khi đó Thẩm Trường Dao còn đang học đại học, lần đầu gặp mặt anh ấy cười với tôi.
Tôi còn tưởng rằng, cuối cùng tôi cũng có thầy giáo dịu dàng rồi.
Thẩm Trường Dao giảng bài, quả thật rất dịu dàng.
Anh giảng vài vô cùng rõ ràng, bài tập cho cũng không nhiều, nhiều lúc, tôi vẫn theo kịp bài anh giảng.
Nhưng một khi tôi không theo kịp bài giảng, anh sẽ dùng giọng nói dịu dàng, nói những chuyện rất đáng sợ.
Có lúc tôi bị bệnh, đầu rất đau, nhưng cũng may không sốt, hơn nữa đang ở giai đoạn gấp rút của cấp ba, mẹ tôi vẫn để Thẩm trương Dao tới dạy.
Tôi nhớ rất rõ, hôm đó, tôi làm sai rất nhiều.
Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Dao, nói với anh tôi làm không nổi nữa.
Anh nói, được thôi, vậy không làm nữa.
Đầu của tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác, cảm thấy đỉnh đầu anh xuất hiện vòng tròn, sau lưng mọc thêm cánh của thiên sứ.
Sau đó anh nói với tôi, nếu bài hôm nay mà làm không xong để tới lần sau.
Thì sẽ làm gấp đôi.
Vì thế vòng tròn biến thành sừng, cánh thiên sứ biến thành đôi cánh của ác ma.
Hôm đó tôi vừa khóc vừa làm bài tập.
Còn anh ấy chống cằm nhìn tôi khóc.
Khi đó tôi mới biết, thoạt nhìn Thẩm Trường Dao đối xử với ai cũng tốt, thực ra nội tâm rất lạnh lùng. Ai anh cũng cười với họ, cũng có thể bổ cho họ một nhát dao.
Tôi uống một hơi cạn sạch ly.
Nấc một cái.
Điện thoại vẫn luôn reo vang.

7
Hẳn là Thẩm Trường Dao đã quay về nhà, lại không thấy tôi ở nhà nên gọi.
Anh ấy không biết là tôi đã nhìn thấy những gì.
Điện thoại rứ reo mãi, tôi thở dài, thỏa hiệp mà bắt máy.
“Em đang ở đâu?”
Âm thanh của anh vang lên, vẫn luôn kiên nhẫn và ôn hoà như thế.
Tôi hít một hơi sâu, nói cho anh nghe từng câu từng chữ.
“Em ở, trên, giường, của, người, đàn, ông, khác.”
“……”
Điện thoại im lặng trong chốc lát.
Sau đó tôi nghe được ngữ điệu của anh, vẫn dịu dàng giống như đang dỗ tôi như cũ.
“Đàn ông nào?”
“……”
Tôi nghẹn.
Tôi không chịu được khi nghe anh nói vậy, không chịu được thái độ như không có chuyện gì ấy, anh ấy vừa xuống nước, tôi đã muốn khóc rồi.
“Anh quản đàn ông nào làm gì!”
“Thẩm Trường Dao! Em muốn ly hôn với anh”
Tôi gào lên khi nói những lời này, nhân viên cửa hàng bị tôi làm cho hoảng sợ cứ nhìn tôi mãi, mãi một lúc sau, mới nhìn về quầy thu ngân.
Ngoài cửa sổ tiếng còi ô tô vang vọng khắp thành phốị, ảo ảnh mông lung cứ thế vây khốn lấy tôi.
Vì sao tới giờ này rồi, tôi vẫn còn khổ sở như vậy.
Thẩm Trường Dao rất tốt, lại chẳng thuộc về riêng tôi.
Chuyện này không phải tôi đã biết từ lâu rồi hay sao. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play