Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

Tim Từ Ý đập thình thịch, cô vội vàng hỏi: “Anh nhớ ra gì rồi sao?”

Yến Hoà Dư chớp mắt đáp: “Anh chỉ nhớ được đoạn ký ức này, vậy ra trong ảnh thật sự là Ý Ý sao?”

Tâm tình Từ Ý lúc này cũng rất phức tạp, cô không ngờ trước đó Yến Hoà Dư đã từng găp cô: “Là em, lúc đó em đang ở Pháp, không ngờ lúc đó anh cũng ở đó. “

“Anh nhớ là mình đang đi du lịch.” Yến Hoà Dư nói.

Từ Ý nhìn chằm chằm anh: “Vậy anh còn nhớ cái gì nữa?”

Yến Hoà Dư cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Cái khác anh không nhớ ra được.”

Tuy trong lòng Từ Ý có chút kỳ vọng, nhưng nghe Yến Hoà Dư nói những lời này, cô cũng không hề thất vọng, dù sao anh đang từng chút một khôi phục trí nhớ cũng là một khởi đầu tốt.

Cô lại nhìn lại bức ảnh trong tay, chợt nhận ra hình như có rất nhiều điều cô không hiểu về Yến Hoà Dư, chẳng may anh mất trí nhớ rồi nên cô không thể có được câu trả lời chắc chắn được.

“Mặc dù không biết tại sao lúc đó anh lại chụp bức ảnh này, cũng không biết sau này tại sao anh không nhắc đến nữa, nhưng em vẫn cảm ơn anh vì hiện tại đã cho em biết.” Từ Ý mím môi nói.

Yến Hoà Dư nhận bức ảnh cô đưa tới, cẩn thận nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ trên tấm ảnh, đó là bức ảnh khiến người ta sẽ bất chợt cười lên khi thấy nó.

“Tuy anh chưa nhớ được những kí ức khác liên quan đến nó, nhưng từ tấm ảnh này và kí ức đã nhớ được một chút có thể chứng minh em đối với anh mà nói là khác biệt.” Yến Hoà Dư đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Ý Ý, anh không biết giữa chúng ta có hiểu lầm hay không, nhưng nhịp tim của anh không thể nói dối, anh vẫn luôn thích em.”

Nhịp tim của Từ Ý tăng nhanh không thể khống chế, vẻ hoảng sợ trên mặt nhanh chóng lóe lên, cô mặt nóng bừng nói: “Cố gắng nhớ những ký ức khác đi, em phải làm việc.”

Cánh cửa đóng sầm lại nhanh đến mức ngay cả Yến Hoà Dư cũng hơi sửng sốt, nhưng sau vài giây anh lại cười rất vui vẻ.

***

Sau khi Từ Ý làm ra loại nước hoa mới, cô cũng đến công ty tìm Hạnh Tòng Vân thuận tiện thư giãn.

Họp xong, Hạnh Tòng Vân vào văn phòng hỏi Từ Ý, “Cháu đang lo lắng chuyện gì à? Dì thấy cháu đã lơ đãng từ lúc họp rồi.”

Từ Ý mím môi cười: “Có một số việc cháu còn chưa thông suốt thôi ạ.” 

Hạnh Tòng Vân đại khái có thể đoán được có liên quan đến ai, nên cũng cười nói: “Có nghĩa là cháu rất quan tâm đến chuyện đó, cháu có thể tự hỏi xem cháu thiên vị bên nào hơn.”

Từ Ý sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Cháu sẽ.”

“Nếu đã nói chuyện xong rồi, buổi trưa cùng dì đi ăn cơm, dẫn cháu đi gặp một người.” Hạnh Tòng Vân cười nói.

Từ Ý vốn còn nghi ngờ không biết mình sẽ gặp ai, khi nhìn thấy Kỳ Nhiên, cô không khỏi kinh ngạc: “Tại sao Kỳ phó tổng lại ở đây?”

“Công ty trước đây vốn định hợp tác với Yến gia, nhưng bởi vì Hoà Dư bị thương, mất trí nhớ nên công việc này đương nhiên sẽ do Kỳ Nhiên tiếp quản.” Hạnh Tòng Vân giải thích.

Kỳ Nhiên nhìn thấy Từ Ý cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng lại cố ý phàn nàn trước mặt cô: “Cũng không còn cách nào mà, tổng giám đốc nghỉ ngơi tôi cũng không thể nghỉ ngơi. Tôi là người làm công chăm chỉ.”

Từ Ý cười nói: “Tôi sẽ truyền đạt lời nói của anh cho anh ấy.”

Sắc mặt Kỳ Nhiên lập tức sa sầm xuống: “Hay là thôi đi…”

Nói đùa xong, ba người ở trong phòng cũng vừa nói chuyện công việc vừa ăn.

Nhưng trong lúc này điện thoại di động của Từ Ý liên tục rung lên.

Yến Hoà Dư gửi tin nhắn đầu tiên, Từ Ý chỉ trả lời đang ăn cơm, kết quả hàng loạt tin nhắn bắt đầu tràn tới.

Yến Hoà Dư: Em nói là sẽ về nhà sớm mà?

Yến Hoà Dư: Anh kêu chị Châu làm sườn mà em thích, em không về ăn sao?

Yến Hoà Dư: Ý Ý, annh nhớ em rồi!

Yến Hoà Dư: Ý Ý, em không ở nhà anh không muốn ăn cơm!

Yến Hoà Dư: Ý Ý….

Yến Hoà Dư: Sao em không để ý tới anh? Em đang ăn cơm với ai?

Yến Hoà Dư: khóc lớn.JPG

……

Kỳ Nhiên và Hạnh Tòng Vân nhìn nhau như ngầm hiểu, Kỳ Nhiên trêu chọc: “Chắc chắn là do Yến Hoà Dư gửi rồi, cậu ta hận một ngày 24 giờ không thể dính ở bên người cô.”

Hạnh Tòng Vân kinh ngạc: “Yến Hoà Dư vậy mà lại là người như vậy à?”

“Phải đó, trước kia vẫn luôn miệng nói chuyện này, hoa mà Từ Ý tặng cũng không cho cháu chạm vào.” Kỳ Nhiên oán giận nói.

Hạnh Tòng Vân nhướng mày nói đùa: “Có phải cháu không nói với nó là cháu ra ngoài ăn với chúng ta sao? Hay là gọi điện cho nó đi? Xét theo tần suất tin nhắn này, dì nghĩ nó muốn chạy tới tìm cháu ngay lập tức rồi.”

Từ Ý thấy ánh mắt trêu chọc của hai người, má cô không khỏi nóng lên, sau đó nói: “Cháu ra ngoài gọi điện thoại.”

“Đi đi.”

Lúc ra ngoài, Từ Ý vội vàng gọi điện cho Yến Hoà Dư: “Em đang ăn tối với dì Vân, lát nữa sẽ quay về.”

“Anh còn tưởng…” Giọng nói của Yến Hoà Dư dừng lại một chút, nhưng có thể nghe thấy sự vui vẻ trong đó.

Từ Ý buồn cười hỏi: “Còn tưởng gì nữa? Anh cho là em ăn cơm với tên đàn ông nào đó à?”

Tâm tư của Yến Hoà Dư bị vạch trần, ngượng ngùng nói: “Anh chỉ sợ em sẽ bỏ rơi anh, cho nên anh…”

“Em quả thực ăn tối với một người đàn ông.” Từ Ý nhàn nhã nói: “Dì Vân giới thiệu anh ấy.”

“Ai?” Yến Hoà Dư lập tức cảnh giác: “Dì Vân làm ra chuyện này không phải đi quá xa rồi sao? Anh mới là chồng thực sự của em đấy.”

Từ Ý không khỏi mỉm cười, thấy trêu chọc anh đã có tác dụng, cô nói: “Là Kỳ Nhiên.”

“Kỳ Nhiên?” Yến Hoà Dư lúc này mới nhận ra Từ Ý đang nói đùa, liền bất mãn nói: “Ý Ý, anh gần như ghen sắp chết rồi…”

Từ Ý cười nói: “Ai bảo anh liên tục gửi tin nhắn chứ?”

Yến Hoà Dư ngoan ngoãn lại: “Vậy anh không gửi nữa, em đang làm việc rồi thì anh sẽ ngoan ngoãn không làm phiền em.”

“Như vậy còn được.” Từ Ý cười sau đó cúp máy.

Đợi cô quay người lại, không ngờ Kỳ Nhiên lại đi tới.

“Yến Hoà Dư là thật lòng với cô.” Kỳ Nhiên đột nhiên nói.

Từ Ý hơi giật mình: “Tại sao Kỳ phó tổng lại nói những lời này với tôi?”

Kỳ Nhiên thở dài bất lực: “Sau khi cậu ấy biết cô muốn ly hôn với cậu ấy thì bị đả kích rất nhiều, tôi chưa từng thấy cậu ấy như vậy bao giờ. Bao gồm cả chuyện trước kia muốn kết hôn với cô, cũng là do cậu ấy biết cô bị Từ gia quản chế, là cách để thoát ra ngoài. Cậu ấy luôn muốn tới gần cô, nhưng cô ngay từ đầu đã nói không thích cậu ấy, muốn rời đi nên cậu ấy chỉ có thể kiềm chế lại không thể biểu lộ được tấm lòng của mình.”

Từ Ý sững sờ tại chỗ, bị Kỳ Nhiên nói đến mức nhất thời không thể hồi phục. 

“Tôi biết đây là chuyện của hai người, người ngoài như tôi không nên nhúng tay vào. Nhưng mà cậu ấy thật sự rất thích cô, thích cô đến mức cho dù cô có muốn ly hôn thì cậu ấy cũng sẽ đồng ý, bởi vì cậu ấy không muốn cô không vui.”

Nếu là trước đây, Kỳ Nhiên sẽ không bao giờ nói những lời này với Từ Ý, nhưng Yến Hoà Dư bị tai nạn xe mất trí nhớ, nếu không giúp cặp vợ chồng vụng về này giải quyết ổn thỏa, anh ấy không biết hai người khi nào mới có thể hòa giải.

***

Trên đường trở về, Từ Ý không ngừng suy nghĩ những lời của Kỳ Nhiên.

Những lời đó thực sự có tác động đến cô, theo những lời này, cô xem xét lại mối quan hệ giữa hai người hơn một năm phát hiện giữa họ quả thực có rất nhiều mâu thuẫn.

Nghĩ đến đây, Từ Ý nóng lòng muốn về nhà gặp Yến Hoà Dư.

Xe chạy vào biệt thự Lung Cảnh, Từ Ý tình cờ rẽ vào một góc đường, vì là điểm mù nên cô không ngờ Yến Hoà Dư lại chạy tới, cô sợ đến mức đạp phanh xuống xe kiểm tra.

Lúc này Yến Hoà Dư đứng trước xe không xa, dường như đang thất thần.

“Anh không bị thương chứ?” Từ Ý đầu tiên kiểm tra tình trạng của anh, sau đó lo lắng nói: “Anh làm em sợ chết khiếp. Nếu em không đạp phanh kịp, anh muốn xảy ra một vụ tai nạn xe nữa à?”

Thấy Yến Hoà Dư không trả lời, vẻ khẩn trương trong lời nói của cô càng trở nên mãnh liệt hơn một chút, “Trước đây vụ tai nạn xe của anh đã làm em rất khó chịu rồi, nếu như anh lại xảy ra chuyện gì…”

Từ Ý còn chưa nói xong, Yến Hoà Dư đã đưa tay trực tiếp ôm lấy cô, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Anh không sao, chỉ là thấy em trở về nên rất vui.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play