Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

Trong góc tối, có một cô gái mặc chiếc váy ngắn, có cảm giác vòng eo gợi cảm của cô ấy sẽ bị ‘gãy mất’ nếu chỉ véo nhẹ. Nhưng lúc này, một người đàn ông anh tuấn kéo cô ra khỏi quán bar, anh cởi áo vest ra phủ trên vai cô gái, đôi mắt ửng hồng ôm cô và nói: “Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới tha thứ cho anh, anh đưa mạng của anh cho em nhé.”

“……”

Trong góc quán cà phê, một người phụ nữ mặc váy dài màu be, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng, đặc biệt là đôi mắt đen láy long lanh như hồ nước sáng ngời, khiến người ta vô thức động lòng.

Lúc này Từ Ý nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, đặt sách lên bàn, không nói nên lời: “Cậu đây là viết cái gì vậy?”

“Tiểu thuyết đó.” Ở đối diện, Chúc Mịch Hạ ngồi xụi lơ, một tay chống má, vô cùng hứng thú liếc Từ Ý, “Viết dựa trên câu chuyện của cậu và Yến Hoà Dư, không phải cậu đồng ý rồi à?”

Từ Ý không thể tin được, kinh ngạc nhìn cô: “Lúc đó cậu nói không có linh cảm để viết sách mới tìm mình xin giúp đỡ, chính.. chính là viết ra cái này à?”

“Sao vậy? Cậu biết bây giờ thịnh hành truy thê hoả táng tràng* không?” Chúc Mịch Hạ khịt mũi bất mãn, nhưng sau đó lại cười ngượng ngùng, “Nhưng mà là nghệ thuật sáng tác thôi, khó tránh sẽ viết hơi quá lên một chút.”

* Đây là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau, khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.

Truy thê (追妻): sử dụng nhiều các theo đuổi người mình yêu để họ đồng ý làm vợ mình.

Hỏa táng tràng (火葬場): lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.

Từ Ý mím môi nói: “Tuy mình và anh ta kết hôn một năm rồi nhưng hầu như không kém người lạ là bao, cậu thật sự là nghệ thuật sáng tác rồi.”

Nói xong, cô lại mở sách ra xem, nhưng chỉ cần nghĩ nguyên mẫu là cô và Yến Hoà Dư, thì cô không thể không nổi da gà khi đọc cốt truyện rồi.

“Yến Hoà Dư tuyệt đối sẽ không nói những lời kiểu như giao cuộc sống cho mình đâu.” Từ Ý lắc đầu phủ nhận: “Anh ta giống như khối băng ấy, mắt còn đỏ au nữa.”

Chúc Mịch Hạ cười hắc hắc nói: “Tuy hai người là nguyên mẫu nhưng tất cả cốt truyện là do mình nghĩ ra mà, hai người luôn luôn là nguồn cảm hứng dồi dào của mình.”

Cô ấy dừng lại một chút rồi hỏi, “Cậu với Yến Hoà Dư thật sự vẫn luôn là bộ dạng dở sống dở chết à?”

“Lấy nhau vì đôi bên cùng có lợi thì cũng xem như là đúng.” Từ Ý bình tĩnh gật đầu, “Lúc vừa bắt đầu mình cũng từng thử nhưng không nhận được sự đáp lại nên cũng từ bỏ. Ngoài công việc ra, dường như không gì có thể khơi dậy được lòng nhiệt tình của Yến Hoà Dư. Mặc dù chúng mình sống chung một nhà nhưng quan hệ giữa mình và anh ta giống như chủ nhà và người thuê nhà thì hơn.”

Chúc Mịch Hạ cau mày phẫn nộ nói: “Nói ra thì cũng là ba mẹ cậu sai, công ty xảy ra vấn đề thì đem con gái ra còn con trai bảo bối thì không nỡ đụng tới dù chỉ một chút.”

“Cho nên một năm này xem như trả ơn dưỡng dục của họ.” Từ Ý cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng như không có chút độ ấm nào, “Từ gia với mình sau này không còn một chút quan hệ nào nữa.”

Chúc Mịch Hạ nhìn vẻ mặt của cô, không chắc chắn hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Lúc này, ánh nắng chiếu vào bậu cửa sổ, khiến hai má Từ Ý tỏa sáng rực rỡ.

Cô cười một cái: “Mình muốn ly hôn.”

***

Tập đoàn Yến thị.

Hà Lâm gõ cửa văn phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, liền mở cửa bước vào.

“Ông chủ đây là hành trình của hôm nay.” Anh ta đưa máy tính bảng và nói.

Phòng làm việc chủ yếu với tông màu lạnh, cách trang trí đơn giản, trang nhã có vẻ rất hợp với chủ nhân. Còn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen được đặt may riêng, dáng người thẳng tắp, các đường nét trên khuôn mặt sắc nét đầy uy nghiêm, lông mày và đôi mắt đậm nét, nhưng lại đặc biệt bị kiềm chế dưới áp lực của khí chất sắc bén, nhưng nó khiến người ta càng không thể chuyển ánh nhìn khỏi anh.

Yến Hoà Dư hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua nội dung hành trình, lúc này lông mày kiếm của anh không khỏi nhíu lại, “Kì Nhiên đâu, không phải cậu ta nên là người tham gia tiệc rượu này à?”

“Kì phó tổng nói nếu bắt anh ấy tham gia tiệc rượu buồn chán như vậy không bằng để anh ấy chết luôn cho rồi.” Hà Lâm nửa cười nửa mếu trả lời.

Yến Hoà Dư cười lạnh: “Vậy cậu bây giờ kêu cậu ta lập tức từ Cảnh Giang nhảy xuống.”

Hà Lâm cười khổ: “Kì phó tổng biết ông chủ sẽ nói như vậy, anh ấy nói bây giờ mình đang ở bên cầu Cảnh Giang chỉ cần anh nói một tiếng thôi anh ấy sẽ không từ chối mà nhảy xuống.”

Yến Hoài Dư không thèm để ý tới mấy lời chẳng có chứng cứ gì của Kì Nhiên, đưa máy tính bảng cho Hà Lâm rồi nói: “Đi sắp xếp đi.”

“Vâng.” Hà Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Tiệc rượu thực sự nhàm chán, ngay cả Yến Hoà Dư cũng không muốn đến đó.

Chỉ là tất cả những người có máu mặt ở Cảnh Thành đều đến buổi tiệc rượu này, anh không thể trốn tránh một số xã giao cần thiết.

Bàn công việc xong, lúc uống đến say sưa, thì cũng đến thời gian trò chuyện rồi.

Có người nhìn xung quanh Yến Hoà Dư cười hỏi: “Yến tổng sao không dẫn phu nhân cùng tới?” 

Nhắc đến Từ Ý, Yến Hoà Dư cũng vô thức nở nụ cười: “Cô ấy thích yên tĩnh.”

Những người xung quanh nhìn nhau cười đầy vẻ thấu hiểu.

“Cái gì mà thích yên tĩnh chứ rõ ràng là quan hệ vợ chồng không tốt, không muốn dẫn Từ Ý đi cùng.”

“Vốn dĩ là liên hôn thương nghiệp, không nói tới Từ Ý trèo cao, tôi thấy Yến Hoà Dư thực sự không thích cô ta. Hơn nữa nghe nói Yến Hoà Dư nuôi người bên ngoài, càng sẽ không thể nào thích Từ Ý.”

Âm thanh của một nam một nữ dần dần đi xa.

Trong hành lang, Yến Hoà Dư đang đứng bên lan can, không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh trong màn đêm mờ ảo.

Hà Lâm đi theo phía sau, chỉ cảm thấy áp suất không khí xung quanh Yến Hoà Dư ngày càng thấp, anh ta không thể không trách về hai người vừa rồi.

Vẻ mặt của Yến Hoà Dư u ám, anh cau mày nói: “Hà Lâm, đi điều tra xem đến cùng là ai đang tung tin đồn nhảm.”

“Vâng.” Hà Lâm vội vàng gật đầu.

***

Sau khi ra khỏi quán cà phê thì đã đến giờ ăn tối, Từ Ý và Chúc Mịch Hạ đến một nhà hàng gần đó.

Chỉ là trên đường đi, Chúc Mịch Hạ vẫn nhớ những gì Từ Ý nói.

“Cậu thật sự quyết định rồi?” Ngồi ở phía sau Chúc Mịch Hạ hỏi lại.

Từ Ý gật đầu: “Mình cảm thấy con người Yến Hoà Dư thật sự không tệ nhưng mà có thể anh ta không phù hợp với chuyện yêu đương kết hôn.”

“Vậy anh ta phù hợp làm gì?” Chúc Mịch tò mò hỏi.

Từ Ý nghiêm túc trả lời: “Công việc. Ở công ty làm là được rồi, về nhà thì tới thư phòng làm việc, cuối tuần cũng làm việc.” 

Chúc Mịch Hạ phì cười: “Đây cũng là chuyện tốt, có một ông chồng vừa có tiền vừa đẹp trai, mấu chốt là không thèm quản cậu. Lẽ nào không phải là cái bánh to thơm ngon từ trên trời rơi xuống à?”

“Cậu nói cũng không sai.” Từ Ý không bác bỏ, nhưng sau đó nói: “Ngoại trừ thỉnh thoảng châm chọc vài câu thì thật sự là rất tốt, nhưng nếu mình còn là vợ của Yến Hoà Dư thì nhà họ Từ sẽ không một ngày nào chịu dừng lại, thật không hiểu trong lòng họ đang nghĩ gì nữa. Hơn nữa, mình đã từng thích Yến Hoà Dư, mặc dù bị anh ấy từ chối một cách tàn nhẫn, nhưng mình vẫn cảm thấy có chút không thoải mái khi ở bên anh ấy, cho nên mình cũng chỉ có thể tránh xa anh ấy ra.”

Chúc Mịch Hạ nhìn cô thật sâu im lặng một lúc lâu nói: “Nếu không phải Từ gia liên lụy cậu, cậu sẽ không lãng phí nhiều năm học tập tại Pháp như vậy, nói không chừng bây giờ đã là nhà điều chế hương hàng đầu rồi.”

“Nhưng sau tất cả họ cũng đã cho mình cơ hội để học hỏi thêm kiến ​​thức.” Từ Ý mím môi, “Nhưng mà cậu thổi phồng cũng hơi quá rồi đó.”

“Quá chỗ nào chứ” Chúc Mịch Hạ ngay lập tức nói, “Nước hoa cậu làm có phản hồi từ độc giả rất tốt họ rất thích nó, họ đều hỏi mình mua ở đâu. Nhưng đây là phần quà đặc biệt, chỉ những độc giả may mắn nhất mới có thể trúng thưởng, tuy hơi tiếc nhưng không có có cách nào khác.”

Nghĩ đến nước hoa mình làm được người ta thích, Từ Ý cong cong mắt nói: “Thật à? Vậy thì quá tốt rồi.”

Nói đến đây, Từ Ý cũng nghĩ tới món quà muốn tặng Chúc Mịch Hạ, cô lấy từ trong túi bên cạnh ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo, đưa cho Chúc Mịch Hạ, “Quà sinh nhật của cậu, dù là trễ rồi nhưng hy vọng cậu sẽ thích.”

“Quà sinh nhật? Không phải lúc đó cậu đã tặng rồi sao?” Chúc Mịch Hạ nhận xong, mở ra thì thấy đó là một lọ nước hoa, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Cậu làm nước hoa mới à?”

“Là đặc biệt làm cho cậu đó.” Từ Ý đáp, “Bởi vì nước hoa sau khi làm cần phải ủ lâu nên bị chậm một thời gian, không có cách nào để tặng cho cậu vào ngày sinh nhật của cậu được.”

Chúc Mịch Hạ nóng lòng muốn mở ra, sau đó xịt một ít lên mu bàn tay, “Thơm quá đi.”

“Hương đầu thêm hạt tiêu để mang lại vị cay, trong khi hương giữa sử dụng đào và hoa hồng để làm dịu vị cay lại thêm một chút ngọt ngào của trái cây và hoa. Hương cuối kết hợp hoa hồng và quảng hoắc hương* làm cho hương thơm tổng thể trở nên nồng nàn và nhiều lớp hơn.” Từ Ý nói tới nước hoa đôi mắt trong veo ban đầu sáng như sao, “Dường như mang theo vị cay nồng của mỹ nhân bước đi trong đêm tối, nên mình bèn lấy cái tên Âm thanh mê hoặc cho loại nước hoa này.”

* Quảng hoắc hương, hay ngắn gọn là hoắc hương, là loài thực vật thuộc chi Pogostemon, họ Bạc hà. Cây có thể cao đến 0,75 m, hoa màu trắng hồng nhạt. Đây là loài bản địa của châu Á nhiệt đới, hiện nay được trồng ở Trung Quốc, Indonesia, Ấn Độ, Malaysia, Mauritius, Philippines, Thái Lan, Việt Nam và Tây Phi.

Chúc Mịch Hạ ngạc nhiên nghịch lọ nước hoa trên tay, rồi nói: “Ý Ý, cậu thật sự có thiên phú! Nước hoa cậu làm nếu có thể đem bán nhất định sẽ rất được hoan nghênh!”

Từ Ý cười híp mắt: “Mình đã có kế hoạch mở xưởng nước hoa của riêng mình rồi.”

Chúc Mịch Hạ mở to mắt vui vẻ nói: “Đó là chuyện tốt!”

Nói tới đây cô ấy vươn tay nắm lấy tay Từ Ý, trịnh trọng nói: “Ý Ý, cho dù cậu quyết định làm gì mình đều sẽ ủng hộ cậu!”

Từ Ý trong lòng nóng lên, cười nói: “Mịch Hạ, cảm ơn cậu.”

***

Sắc đêm càng đậm.

Yến Hoà Dư xoa xoa mi tâm, hôm nay anh uống mấy ly, bây giờ ngồi trong xe có chút không thoải mái.

Hà Lâm lái xe, cũng không quên chú ý đến Yến Hoà Dư từ kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, anh ta lo lắng nói: “Ông chủ, tôi lái xe tới tiệm thuốc gần đây mua thuốc cho anh.”

“Không cần, mở cửa sổ xe xuống đi.” Yến Hoà Dư nói.

Hà Lâm lập tức mở cửa sổ xe xuống một nửa, nhưng không thể không nói: “Ông chủ dạ dày của anh vốn đã không tốt rồi, còn phải uống nhiều như vậy, lần sau uống ít thôi.”

Có gió thổi vào, lông mày của Yến Hoà Dư hơi giãn ra, nhưng khi nghe Hà Lâm cằn nhằn, anh lại cau mày nói: “Từ khi nào mà cậu lại thích lải nhải vậy? Học được từ Kì Nhiên à?”

“Kì phó tổng dài dòng hơn tôi nhiều.” Hà Lâm không chịu nhận.

Yến Hoà Dư hơi cong khóe môi, không có nói tiếp.

Không lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó ánh mắt khẽ lóe lên: “Phía trước rẽ phải.”

Hà Lâm nhìn phương hướng, cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

Bên ngoài cửa hàng bánh ngọt Daisy, một chiếc Bentley dừng ổn định.

Hà Lâm vội vàng mở dây an toàn chuẩn bị xoay người: “Ông chủ, tôi giúp anh đi mua.”

“Không cần.” Một câu ngăn cản hành động của Hà Lâm.

Yến Hoà Dư mở cửa xe đứng dậy đi ra, thân thể còn có chút lảo đảo, sau khi bình tĩnh lại, liền hướng tiệm bánh ngọt đi tới.

Hà Lâm bóng dáng rời đi của Yến Hoà Dư cũng phàn nàn, “Tiệm thuốc thì không chịu đi, đi tới đây thì lại rất chịu khó.”

Nhân viên cửa hàng thấy cửa mở, câu nói chào mừng quý khách còn chưa nói xong liền kinh ngạc nhìn Yến Hoà Dư: “Yến tiên sinh lại tới mua phô mai việt quất ạ?”

Yến Hoà Dư khẽ gật đầu, từ cái ví trên tay lấy thẻ thành viên của cửa hàng bánh ngọt, “Gói lại giúp tôi một phần, cảm ơn.”

Nhân viên bán hàng nhanh chóng gói bánh phô mai việt quất, lấy thẻ thành viên của Yến Hoà Dư quẹt, “Số dư thẻ thành viên của anh là 8539, vui lòng nhận lấy.”

Tuy biết số dư trong thẻ của Yến Hoà Dư rất nhiều nhưng mỗi lần đọc nó, nhân viên bán hàng không khỏi rùng mình.

Khi Yến Hoà Dư rời đi, nhân viên bán hàng nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi ghen tị nói: “Làm vợ của Yến tiên sinh thật sự rất hạnh phúc.”

“Đừng hâm mộ nữa, vị Yến tiên sinh này vừa đẹp trai lại có tiền, vậy vợ anh ấy nhất định cũng không khác gì.”

Sau khi Yến Hoà Dư lên xe thắt chặt dây an toàn, cẩn thận đặt chiếc bánh phô mai việt quất đã gói lên chân, rồi nói với Hà Lâm phía trước, “Lái xe đi.”

Hà Lâm vừa lái xe vừa lải nhải: “Ông chủ, tình yêu của anh quá hàm súc, hình như bà chủ căn bản nhìn không ra.”

Yến Hoà Dư khẽ ngước mắt lên, nhưng trong mắt anh có sự cảnh cáo: “Cảm thấy tiền lương của mình cao quá rồi?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đem tác phẩm mới tới đây!

Đại loại là câu chuyện về một nam chính yêu sâu đậm đã lâu nhưng không thể bày tỏ vì hiểu lầm, gặp tai nạn xe cộ mất trí nhớ, nhưng đừng sợ, là một câu chuyện ngọt ngào. (Rất máu chó, tôi biết haha)

Hy vọng các tiểu khả ái đọc vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play