9.
"Ta xin lỗi."
Cách đó không xa, một cô nương đứng ở bên cạnh lôi đài vội vàng lên tiếng.
Cô ta mỉm cười nhìn chúng ta và nhẹ nói: "Ta lỡ tay và phi tiêu đã trượt mục tiêu."
"May mắn quá, không có ai bị thương."
"Đều là lỗi của ta, tiểu muội xin đừng tức giận."
Ta nhìn cô ta và chậm rãi cau mày.
"Không sao đâu." Đại sư huynh có chút không vui, nhưng cũng không có ý định truy cứu.
"Chỉ cần lần sau đừng để chuyện đó xảy ra nữa."
Nhưng cô nương này cứ xin lỗi.
Lúc này, cô ta dừng luận võ. xoay người từ trên lôi đài đi xuống.
“Muội muội này nhìn thật đáng thương.”
Cô ta tự trách: “Đều là lỗi của ta, nếu không có huynh kịp cản thì ta đã gặp phiền toái lớn, c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ đền tội.”
Lời này phải nói là rất nặng nề.
Sư huynh không phải là người vô lý nên lập tức cảm động.
Lông mày hắn giãn ra: "Cái này... cái này không đến mức như vậy đâu!"
Ta cướp lời, nở nụ cười giả tạo với cô ta: “Vừa rồi nếu như tỷ vô tình g.i.ế.t ta thì c.h.ế.t một lần là đủ trả giá rồi, không cần phải c.h.ế.t một vạn đâu.”
Cô ta hơi nheo mắt lại.
Ngôn Tình Tổng Tài"Muội muội miệng lưỡi thật sắc bén. Nói như thế là muội vẫn còn giận ta.”
Cô ta chậm rãi nói: “Cũng đáng đời ta mà. Muội muội, nếu trong lòng còn giận thì không bằng đánh ta đi, cũng thoả được buồn bực trong lòng.”
Hả?
Ta ngượng ngùng cười với cô ta: “Làm sao có thể như vậy được?”
"Công pháp của ta còn yếu. Cho dù ta có đem hết toàn lực để đánh thì cũng chẳng khiến tỷ tỷ đau hay ngứa.”
Ta nói: “Nếu trong lòng tỷ thật sự áy náy, không bằng tự mình c.h.é.m mấy dao đi.”
"Nhưng ta thấy m.á.u sẽ chóng mặt.”
Ta sắp khóc: “Tỷ tỷ à, nếu tỷ nhất quyết muốn tự chém mình để tạ tội với muội, hãy làm sau lưng muội, làm trước mặt muội sợ...”
Nữ nhân:...
Lúc đó, chúng ta nhìn nhau không nói nên lời.
Nhưng suy nghĩ trong lòng lại giống hệt nhau: Con nhỏ trà xanh này từ đâu xuất hiện thế?
Khi chúng ta gặp nhau, kẻ không biết xấu hổ sẽ thắng.
Rõ ràng bây giờ lợi thế của ta cao hơn.
Cô ta nhìn thấy sự thờ ơ và không có ý định tương trợ của sư huynh thì cô ta nghiến răng.
Lúc đó, cô ta thật sự chuẩn bị rút d.a.o c.h.é.m vào tay mình: “Ta sẽ bù đắp...”
Đinh!
Con dao của cô ta lại bị kiếm của ai đó hất văng.
Quả nhiên là sư huynh ra tay: "Đạo hữu, cô không cần phải làm như vậy!"
Được rồi đấy!
Đó là những gì cô ta đã chờ đợi!
Nữ tu tiên vui mừng đến mức lập tức bắt đầu biểu diễn.
Khi đó, cô ta cong môi, lộ ra nụ cười buồn bã và cay đắng: “Không sao đâu, ngay từ đầu là lỗi của ta. Chỉ cần muội ấy vui thì ta sẵn sàng c.h.é.m mình vài nhát...”
Ta chỉ trợn mắt.
Nhưng nam chính sư huynh lại rất xúc động trước bộ dạng này.
Hắn cau mày, dịu giọng nói: “Không sao, lỡ tay là lẽ thường, cô không cần tự trách.”
“Thập Tam!”
Nam chính nghiêm khắc cảnh cáo ta.
“Khi người khác xin lỗi, muội phải giữ hoà khí, không được kiêu ngạo.”
Ta:?
Cái thể loại nhảm nhí gì thế này?
Tại sao ta đột nhiên trở thành kẻ vô lý và nhỏ mọn không tha thứ cho người khác? Lúc nãy, thiếu tý nữa là ta c.h.ế.t rồi đấy.
Mắt ta bừng bừng lửa giận.
"Các người đang làm gì thế?"
Bên kia luận võ đã kết thúc. Sư tỷ nữ chính cùng mấy vị sư huynh đang đi đến.
Nàng thực sự lo lắng: “Muội không bị thương đấy chứ?”
Sự tức giận trong mắt ta lập tức biến mất và ta bắt đầu khóc.
“Tỷ ơi, muội sợ quá.”
Ta nhào vào lòng nữ chính, khóc lớn: “Vừa rồi cô ta suýt g.i.ế.t nhầm muội! Sau đó còn muốn tự c.h.é.m mình để tạ lỗi với muội.”
"Tỷ tỷ, cô ta như bị điên ấy, muội sợ quá."
Nữ chính chỉ nhìn thấy chúng ta từ xa và không nghe thấy chúng ta nói gì.
Nàng ấy cũng sốc khi nghe ta nói điều này.
Sau đó, nàng ấy lập tức kéo ta lùi lại năm bước.
“Không sợ, không cần sợ.”
Nữ chính ôm ta vào lòng, kiếm rút ra một nửa.
“Chúng ta đều ở đây, Thập Tam không cần sợ.”
Các sư huynh kết thúc luận võ cũng sợ ngây người.
Nghe thấy tiếng ta khóc lớn, họ vô thức lùi lại năm bước.
“Tự c.h.é.m mình à?”
"Cái này, cái này điên thật ấy."
Mọi người nhìn nữ tu sĩ này như nhìn một kẻ điên.
"Đại sư huynh."
Ngũ sư huynh thấp giọng nói: “Huynh cũng đến đây đi, đừng chọc tức cô ta."
Nữ tu tiên bị coi là kẻ điên:...
Cô ta nghiến chặt răng đến mức sắp gãy.
"Muội muội không giận ta thì tốt rồi.”
Cô ta mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Cô ta cố gắng nở một nụ cười với ta: "Nếu không, tỷ tỷ sẽ thực sự rất áy náy."
Ta run rẩy trong vòng tay của nữ chính.
“Đại thẩm ơi, con không dám giận đại thẩm.”
Ta hét lên: “Nên đại thẩm làm ơn thả con đi đi, đừng ép con nhìn đại thẩm tự c.h.é.m chính mình.”
Đại thẩm?
Nụ cười của cô ta lập tức tắt: “Ngươi... ngươi...”
Ta nép vào vòng tay nữ chính, trông vô cùng đáng thương nhưng lại mỉm cười với cô ta.
"Tỷ tỷ, đại thẩm kia nhìn như sắp phát điên.”
Ta cố ý đè giọng, nhưng ta biết mọi người đều có thể nghe thấy: "Chúng ta đi thôi. Muội sợ đại thẩm sẽ nổi điên rồi g.i.ế.t người!"
Nữ chính luôn cầm kiếm và cẩn thận đề phòng.
Nghe vậy, nàng thấy có lý, lập tức lùi lại thêm ba bước để giữ khoảng cách an toàn.
Các sư huynh khác ngầm đồng ý, cũng lùi thêm ba bước chuẩn bị rút lui.
Kẻ điên vốn đã đủ đáng sợ, kẻ điên này còn tu tiên, quả thật còn đáng sợ hơn.
Tông môn nào vô đạo đức lại đi nhận đồ đệ như vậy?