1.
Tỉnh dậy đi, đây là thế giới thần tiên.
Ta là sư muội duy nhất trong môn phái, đồng thời cũng là trà xanh.
Tuy nhiên, chỉ là một trà xanh cấp thấp.
Nắng như thiêu như đốt, trên võ đài ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa, miệng ai cũng khô khốc.
Ta ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, còn bưng canh hạt sen đã ướp lạnh đi đến.
Dựa theo yêu cầu của cốt truyện, nên tìm sư huynh nam chính và cùng hắn uống trà, tám chuyện.
Nhưng khi ta vừa đi tới…
Nữ chính dùng một kiếm chém nát đỉnh núi.
À, ta dừng lại.
"Tỷ tỷ, luyện từ sáng giờ có mệt không?”
Ta dùng tay trái đút canh hạt sen vào miệng nữ chính, nhẹ nhàng hỏi, còn tay phải lấy khăn thơm lau mồ hôi cho nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.”
Nữ chính khựng lại.
Nữ chính sửng sốt:?
Canh hạt sen có vị ngọt thanh, mát mẻ, ăn vào lập tức khiến cả cơ thể thoải mái. Khăn tay có mùi thanh nhã, khiến người khác không thể quên được.
Ngoài ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của ta đang ửng đỏ thể hiện sự thẹn thùng.
Nữ chính được ta đút canh ngọt, được lau mồ hôi, và nhìn vẻ mặt thẹn thùng của ta.
Không biết tại sao, nhưng mặt nàng cũng dần đỏ lên.
“Sư muội, muội thật thiên vị.” Sư huynh ở một bên trêu chọc.
“Sao chúng ta không được uống canh hạt sen nhỉ?”
Ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc đó mặt ta càng đỏ hơn, giọng nói như muỗi kêu: "Sư huynh, muội, muội…"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Những người bên cạnh cười lớn: “Ta cũng muốn muội lau mồ hôi nữa!”
Sắc mặt nữ chính lúc đó trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt nàng chợt lạnh, quay người và cắm thanh kiếm xuống đất.
“Đừng bắt nạt muội ấy.”
Nàng nghiêm nghị nói: “Tiểu sư muội sức khỏe không tốt, sao có thể chạy khắp nơi trong cái thời tiết nóng nực này để bưng canh đến cho các ngươi?”
Mọi người: "Thế không phải sư tỷ đang uống canh của muội ấy à?”
Nàng giả vờ như không nghe thấy lời của họ.
Nàng ấy là đỉnh cao vũ lực ở đây nên có thể vô lý.
Vì vậy, nữ chính nhẹ nhàng nói với ta: “Muội lại chỗ có bóng cây nghỉ ngơi đi.”
Sau đó nàng cầm kiếm lên nói: "Tới đây, hôm nay, các ngươi phải luyện tập chăm chỉ cho ta!”
2.
Trà xanh rất tốt, trà xanh thật tuyệt vời.
Nữ chính vì trà xanh bé nhỏ mà đánh cho toàn bộ môn phái phải gào khóc.
Ta đứng dưới bóng cây, nhẹ nhàng cầm chiếc quạt nhỏ quạt mát cho mình, rồi nhìn các sư huynh mặt mũi bị bầm tím, lăn lộn đầy đất.
Đam Mỹ Trọng SinhNam chính khá nhất trong đám.
Hắn là Đại sư huynh trong môn phái. Tuy không có tài năng bằng nữ chính nhưng hắn rất chăm chỉ rèn luyện để có thể đánh tay đôi với nữ chính.
Thậm chí loáng thoáng còn có thể áp chế nữ chính bằng mấy chiêu.
Các cao thủ đấu với nhau, kiếm khí bao trùm khắp nơi.
Sau một canh giờ, nữ chính thua ba chiêu.
Cuối cùng cũng xong!
Ta đã hết kiên nhẫn để chờ rồi.
Cuối cùng, sau khi đợi họ tra kiếm vào vỏ, ta lập tức lao mình vào đám đông như một chú én nhỏ.
“Tỷ ơi, tỷ thật tuyệt vời. Tỷ có mệt không?”
Ta lại lấy chiếc khăn tay nhỏ của mình ra, siêng năng lau mồ hôi cho nàng ấy, cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, muội và tỷ đều là người Giang Nam, cùng một quê đấy. Đây có phải là duyên trời định hay không?”
"Muội đã bảo thị nữ chuẩn bị thức ăn ở quê nhà Giang Nam. Buổi tối, tỷ nhất định hãy đến chỗ muội để dùng cơm nha.”
Nàng vừa hiên ngang xử lý một đám trên võ đài. Bây giờ gặp lời nói dịu dàng của ta thì lại trở tay không kịp.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ chính lập tức đỏ bừng, lắp bắp: "Ta sao? À, đúng vậy, trước khi gia nhập tông môn, ta là người Giang Nam... Thập Tam sư muội, muội cũng vậy..."
Nhưng nam chính ở một bên lại cau mày.
Không biết vì cái gì, hắn nhìn tình hình như vậy lại cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Thật khó chịu khi phải kìm nén cảm xúc kỳ lạ này trong lòng.
Vì vậy, hắn lên tiếng và nói với ta một cách lạnh lùng: “Sư muội, bây giờ muội đã là tu sĩ, nên đoạn tuyệt phàm trần đi.”
"Tu luyện cho tốt mới là đúng đắn. Đừng đắm chìm vào những thứ phàm tục nữa!"
Nhưng hắn không nghĩ tới, ta lại vì mấy lời chưa nói hết của hắn mà nước mắt lưng tròng.
“Muội… muội là con gái duy nhất trong nhà. Cha mẹ rất nhớ muội nên nhờ tỳ nữ mang đồ ăn ở quê đến đây.”
Ta rụt rè nói, cúi đầu, mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương: “Sư huynh, ta, ta cũng nhớ nhà, cho nên mới nhận những thứ này. Ta không cố ý chọn giận huynh..."
Nam chính:?
Nam chính: “Không phải vậy. Ta không tức giận.”
Nhưng mọi người xung quanh đều tức giận.
Hơn mười vị sư huynh trong lòng cảm thấy ta đáng thương, nghĩ đến cha mẹ của mình, họ đều không khỏi đau lòng. Cho nên khi nhìn nam chính, họ tỏ thái độ không đồng tình với những lời này, còn cảm thấy đại sư huynh quá vô tình và tàn nhẫn.
Và nữ chính là người tức giận nhất.
Khuôn mặt của nàng ấy đã trầm xuống.
"Thập Tam sư muội tuổi còn nhỏ mà phải rời bỏ quê nhà, khó tránh khỏi buồn bã."
Nàng thẳng thắn hỏi nam chính: “Không phải ban đầu ngươi cũng như vậy sao? Sư phụ còn nói, lần đầu ngươi đến đây còn khóc ba ngày ba đêm không nín!"
"Tu tiên không phải là tiêu diệt dục vọng của mỗi người. Muội ấy chỉ là một cô nương, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”
Nam chính cả đời này cũng chưa từng bị oan ức như vậy.
Hắn lắp bắp: “Ta, ta cũng không phải…”
"Ta chỉ muốn muội ấy tập trung vào việc tu luyện..."
Ta đã khóc. Nhưng chỉ là giả vờ thôi.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng vì muội mà khiến sư huynh không vui nữa.”
Ta lau nước mắt. Ta rất buồn nên lao vào vòng tay nữ chính, ôm lấy eo nàng ấy: “Tỷ ơi, tất cả là lỗi của muội. Lần sau, muội không dám nữa.”
Nam chính sư huynh: “Không phải. Ta không biết sao muội lại khóc…”
Ngay cả các sư huynh bên cạnh cũng bắt đầu khuyên nhủ: "Đại sư huynh đừng mắng muội ấy nữa. Nhị sư tỷ nói đúng, nàng còn nhỏ. Sư huynh đừng giận nữa."
Nam chính sắp phát điên: “Không phải. Ta chẳng làm gì cả, ta còn không nổi giận!”
"Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy?"
Nam chính thực sự cảm thấy kỳ quái.
Hắn tỉnh táo lại, cau mày, lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở Thập Tam sư muội, các ngươi lo lắng cái gì?"
Một số ngừng nói.
Dù sao quyền hạn của Đại sư huynh đã phát huy tác dụng.
Sau đó, ta không còn cách nào khác đành phải lau nước mắt, rụt rè nói: "Sư huynh, muội biết sai rồi. Các sư huynh đều vì muốn tốt cho muội. Có trách thì trách muội đây, xin huynh đừng trách các huynh ấy.”
Mấy vị sư huynh do dự không nói nên lời, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn Đại sư huynh.
Xa cha mẹ, xa người thân, xa bạn bè nên ai mà chẳng nhớ nhà.
Rõ ràng đều là chuyện thường tình, nhưng tiểu sư muội còn nhỏ, vì sao phải bị kéo đi tu luyện khắc khổ như thế?
“Từ giờ trở đi, Thập Tam muội sẽ đi theo ta. Ta sẽ giúp muội ấy tu luyện.”
Cuối cùng nữ chính cũng đứng dậy.
Vẻ mặt của nàng không vui, nhưng lại nhẹ nhàng vỗ về ta: “Cho nên, sư huynh không cần phí tâm nữa!”