Phần 3:
Tôi ăn no uống đủ, hái hoa từ hậu hoa viên để làm vòng hoa đeo trên đầu. 
Tôi xoay tròn nhảy múa, tự cao tự đại, ngân nga hát. 
Khi mệt mỏi, tôi ngâm một quả dưa hấu lớn vào nước ở hồ nhỏ trong hậu hoa viên, nằm trên ghế xích đu dưới bóng cây để hưởng thụ. 
Tiểu Thúy cầm quạt nan, tức giận mà phàn nàn với tôi: 
"Đêm tân hôn, Vương Gia không cùng người thực hiện nghi thức hợp cẩn, mà người còn tâm trí chơi đùa nữa!" 
Tôi giơ cả hai tay lên, thản nhiên nói: 
"Ngài ấy không làm, chứ không phải là ta không muốn phục vụ, không thể trách ta." 
Tiểu Thúy là người hầu của đích tỷ, luôn không kính trọng tôi, chỉ vì lo sợ bị phụ mẫu nhận ra điều gì, đích tỷ mới để Tiểu Thúy ở bên cạnh tôi. 
Thực tế, tôi còn lo lắng cho đích tỷ hơn. 
Trương Nhượng là người có phẩm cách không tồi, nhưng đã nhuốm đầy tật xấu của người đọc sách. 
Nhớ lại kiếp trước, cũng là đêm tân hôn, tôi đợi trong phòng quá lâu đến nỗi đói không chịu nổi, mới tìm quả ăn ở dưới chăn. 
Khi Trương Nhượng vào phòng, chính xác là lúc bắt gặp tôi đang nhai hạt lạc. 
Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, như bị ai đó sỉ nhục, nhưng vẫn kiềm chế cơn giận, nói lý lẽ với tôi: 
"Thẩm nhị tiểu thư, hôm nay là đại hôn của chúng ta, cái khăn che mặt này phải do người làm chồng là ta mở mới đúng.”
“Người tự mình mở khăn che mặt, có phải chồng người đã làm gì không đúng, làm người không hài lòng không?" 
Tôi cũng lý luận với hắn ta: 
"Chỉ là ta đói thôi, đừng nghĩ quá nhiều, lỡ rồi ta lại che lại, chàng mở một lần nữa?" 
Trương Nhượng không hài lòng: 
"Kết hôn là việc lớn, nghi lễ không thể sai lầm một bước, Thẩm nhị tiểu thư xem nhẹ như vậy, rõ ràng không đặt Trương mỗ vào mắt!"
Tôi tức không chịu nổi, vứt vỏ lạc xuống đất và mắng: 
"Chỉ ăn một chút thôi mà, chàng đã ăn no nê ở sân trước rồi, còn ta cả ngày chưa ăn gì, bây giờ không ăn sẽ phải nhịn đói cho đến sáng mai, cảm giác đó rất khó chịu đấy!" 
"Họ Trương kia, ta chỉ ăn vài quả trái cây thôi, không phải vi phạm luật trời, có cần phải làm to chuyện như vậy không?" 
Hắn ta giận đỏ cả mặt, tay run rẩy chỉ vào tôi, thất vọng nói: 
"Ta đã nghĩ rằng con gái nhà danh giá sẽ tuân thủ lễ nghi cẩn thận nhất, không ngờ rằng nàng, nàng..." 
Hắn ta "nàng" mãi không nói nên lời. 
Tôi lè lưỡi, nhăn mặt với hắn ta. 
Hắn ta tức đến tái mặt, lập tức bỏ đi. 
Từ đó về sau, chúng tôi không bao giờ sống yên ổn nữa. 
Hắn ta luôn tìm cách chỉ trích tôi về những điều nhỏ nhặt, không ngừng trách móc lỗi lầm của tôi. 
Cuối cùng, hắn ta ném đĩa ném bát, tôi xé bỏ bài thơ mới viết của anh, không ai nhường ai. 
May mắn thay, cuối cùng kiếp này tôi đã thoát khỏi hắn ta. 
Tôi tính toán thời gian đã đủ lâu, vớt quả dưa hấu đã được làm lạnh trong nước ra, chẻ đôi quả dưa hấu tròn trịa, dùng thìa múc ăn, thật sảng khoái. 
"Ngươi ăn không?" 
Tôi đưa nửa kia cho Tiểu Thúy. Tiểu Thúy lườm tôi: 
"Hừ." 
"Sao ngươi lại có thái độ này, bây giờ ta là Nhiếp Chính Vương Phi đấy." 
"Vị trí này rõ ràng là của đại tiểu thư!" 
Tiểu Thúy nước mắt lưng tròng: 
“Không biết đại tiểu thư đang nghĩ gì, vị trí Nhiếp Chính Vương Phi tốt đẹp không làm, lại muốn đổi với cô, gả cho trạng nguyên nghèo kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play