Phần 2:
Chàng ấy tên là Cố Cảnh Ngôn, là thúc thúc ruột của tiểu hoàng đế, sau này sẽ là người lo ăn ở cho tôi. 
Khuôn mặt chàng như ngọc, dáng người cao ráo, bên trong ẩn chứa bệnh tật. 
Không cần phải nói cũng biết chàng ấy hoàn hảo đến mức nào. 
Khi thấy tôi, Cố Cảnh Ngôn tỏ ra kinh ngạc, bất ngờ hỏi: 
"Là ngươi à?" 
Tôi ngạc nhiên: 
"Trước đây Vương Gia đã từng gặp thiếp thân ư?" 
"Không."
Cảm xúc khó hiểu lướt qua mắt Cố Cảnh Ngôn, vừa như cười lại không phải cười. 
Vì nụ cười đó mà tôi bỗng nhiên cảm thấy tự ti, luôn có cảm giác như bị ai đó nhìn thấu. 
Nhưng tôi rất chắc chắn, chàng ấy chưa bao giờ gặp tôi và đích tỷ. 
Cố Cảnh Ngôn ngồi cạnh tôi trên giường, bàn tay trắng nõn thon dài từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào má tôi. Như thể muốn sờ tôi. 
Tôi cứng đờ, ngồi đầy cảnh giác. 
Trước khi kết hôn, tôi và đích tỷ đã trao đổi kinh nghiệm của kiếp trước. 
Tỷ ấy nói Cố Cảnh Ngôn lạnh lùng, kiệm lời, không hề quan tâm đến phụ nữ. 
Thậm chí chàng ấy còn thẳng thắn nói với đích tỷ: 
"Ta không thể làm chuyện phòng the, sau này cô không cần phí công suy nghĩ." 
Nghĩ đến đây, lòng tôi mới thấy yên tâm một chút. 
Đàn ông mà, chắc chắn không muốn thừa nhận mình có khuyết điểm ngay từ đầu, luôn cố gắng làm ra vẻ một phen. 
Cuối cùng lại giả vờ không quan tâm đến tôi, mới giữ được mặt mũi. 
Tôi muốn xem chàng ấy có thể giả vờ đến đâu. 
Ngón tay Cố Cảnh Ngôn từ từ chạm vào môi tôi, sau đó nhẹ nhàng lướt qua. 
Chàng ấy nhìn ngón tay mình "chậc chậc" hai tiếng, rồi nở nụ cười. 
Tôi bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt. 
Dính trên tay chàng ấy là màu đỏ rực rỡ của son môi tôi, và một miếng vỏ lạc màu hồng mỏng. 
"Ngon không?" 
Chàng ấy hỏi, tôi xấu hổ, liều lĩnh mở chăn ra cho chàng ấy xem: 
"Không ngon sao thiếp ăn nhiều thế được?" 
Cố Cảnh Ngôn cố nén cười, bật hơi thở vào tai tôi, giọng điệu không nghe ra chút chân thành nào. 
"Trái cây có ý nghĩa là sớm sinh quý tử, có vẻ như vương phi đã rất nóng lòng muốn sinh con cho ta rồi nhỉ?" 
Ánh mắt đầy cảm thông của tôi vô tình dừng lại ở một vị trí trên cơ thể chàng ấy. 
Vẫn còn đang giả vờ sao?
Ngay sau đó, tôi bị chàng ấy đẩy ngã xuống giường. 
Thân hình cứng rắn mạnh mẽ đè xuống, che khuất ánh sáng, bóng nến lay động, đầy rẫy sắc đỏ của hân hoan. 
Chàng ấy tháo đai lưng của tôi, động tác hung hãn, như sắp nuốt chửng tôi vậy. 
Vương Gia thực sự làm thật! Tôi sợ hãi kêu to: 
"Thiếp... thiếp... thiếp... thân... thân... không khỏe, Vương gia tha mạng!" 
Bàn tay gây rối kia giờ mới chịu dừng lại, Cố Cảnh Ngôn vẫn giữ tư thế bò trên người tôi, thong thả nhìn tôi: 
"Sau này nếu thân thể vương phi không tốt, nhất định phải nói sớm đấy."
"Vâng vâng vâng." 
Sau này chắc chắn tôi sẽ thường xuyên không khỏe. 
Sau khi Cố Cảnh Ngôn rời đi, tôi mới tỉnh ngộ.
Rõ ràng chàng ấy cố tình ép tôi phải cầu xin, để hắn ta có lý do chính đáng để rời đi. 
Đúng là một người đàn ông quỷ kế đa đoan! 
Tôi ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau theo hắn ta vào cung, được tiểu hoàng đế lịch sự gọi là "Hoàng Thẩm". 
Lúc đó tôi mới nhận ra, thân phận của mình thật sự rất tuyệt vời. Những ngày tốt đẹp sắp đến rồi! 
Cung điện của Nhiếp Chính Vương phong cảnh hữu tình, các lầu các đình tương phản tạo nên cảnh sắc thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play