Phần 4:

Tôi ôm nửa quả dưa hấu, ung dung nói: 

"Là ngươi không hiểu, tỷ ấy đã quen làm đại tiểu thư, từ nhỏ được nuông chiều, không phải lo lắng gì, nên muốn theo đuổi tình yêu mãnh liệt." 

"Câu này nói là sao nhỉ? Đúng rồi, cái gì cũng không phải lo liền muốn theo đuổi tình yêu oanh oanh liệt liệt." 

"Ta thì khác, chưa chắc đã được ăn no mặc ấm, làm sao có sức suy nghĩ đến chuyện khác được? Ta gả đến đây chỉ để có cơm ăn thôi." 

Tôi ra hiệu cho cô ta ghé tai lại, nói một bí mật. 

Mắt Tiểu Thúy càng lúc càng tròn. 

"Gì cơ? Vương Gia không được á!" 

Tôi vội vàng bật dậy bịt miệng cô ta: 

"Sao lại la lớn thế, ngốc à!" 

Tiểu Thúy bị tôi bịt miệng đến nỗi hít thở không thông, mặt tái mét. 

“Vương Gia không được, đó là chuyện tốt, sau này khỏi phải phục vụ ngài ấy, hiểu không?”

Không biết cô ta có nghe vào không, mà vẫn nhảy cẫng lên, la hét ầm ĩ.

Tâm thái của cô nàng này quá tệ, chuyện nhỏ như vậy mà không chịu nổi.

Tôi bất lực lắc đầu, buông cô ta ra rồi quay đi.

Nhưng lại phát hiện Cố Cảnh Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế đu mà tôi vừa ngồi, thưởng thức dưa hấu một cách thích thú. 

"Dưa hấu không tệ." 

Cố Cảnh Ngôn khen ngợi chân thành.

Thì ra vừa rồi Tiểu Thúy la hét ầm ĩ, là vì thấy Cố Cảnh Ngôn đang đứng sau tôi.

Đôi chân tôi lập tức trở nên mềm nhũn.

Không biết vấp phải cái gì, tôi mất kiểm soát và ngã về phía trước.

Cố Cảnh Ngôn với tay dài ra, ôm lấy eo thon của tôi, để tôi nửa nằm trong lòng mình.

Chàng ấy mặc một bộ áo gấm màu tía đậm, tóc dài được buộc gọn bằng một chiếc mũ ngọc, quả thực đầy phong thái quý tộc.

Ngay cả khi nhìn từ góc độ của xương quai hàm, khuôn mặt của chàng ấy vẫn hoàn hảo đến không thể tìm ra một lỗi nhỏ.

Tôi không dám thở mạnh. Như cá trên thớt, chờ người ta xử lý.

Tiểu Thúy thấy tình hình không ổn, đã lẻn chuồn đi mất.

Cố Cảnh Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười, từ từ xúc một thìa tâm dưa hấu, đưa đến miệng tôi:

“Mở miệng.”

Tôi chết lặng mở miệng, chết lặng nuốt xuống.

Cố Cảnh Ngôn ôm tôi vào lòng một chút nữa, mỉm cười hỏi:

“Vừa rồi Vương Phi nói, bản vương không được à?”

Tôi sợ hãi đến mức nói không theo ý mình:

“Vương gia, mọi chỗ đều được.”

Cố Cảnh Ngôn hài lòng, lại bón cho tôi một thìa dưa hấu, đợi tôi nhai vài miếng, sau đó chàng đặt tay lên miệng tôi.

Tôi run rẩy nhổ hạt dưa hấu vào lòng bàn tay chàng.

Sau đó, tôi nhìn chàng dùng một tấm vải trắng tinh tế lau khô nước trên tay.

Ngón tay chàng rất dài và đẹp. Hành động lau tay giống như một kẻ hành quyết trước khi giết người, trước tiên phải lau sạch dao.

Người tôi dựa sát vào ngực chàng, tôi có thể cảm nhận được sự thở dốc và hơi thở ngày càng nặng nề của chàng.

Tôi sợ rằng mình sắp chết.

Thời gian trôi qua rất lâu, Cố Cảnh Ngôn không nói gì, xung quanh yên lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây.

Nhưng cuối cùng, Cố Cảnh Ngôn chỉ dùng khăn tay lau miệng giúp tôi.

“Đừng quên ngày lại mặt.”

Hai đêm sau đó, Cố Cảnh Ngôn vẫn không đến phòng của tôi.

Nhưng tình hình đã đi không đúng hướng, kiếp trước khi đích tỷ về nhà, Cố Cảnh Ngôn không đi cùng.

Không biết lỗi lầm nằm ở đâu, thái độ của Cố Cảnh Ngôn đối với tôi rất kỳ quặc.

Tôi càng không biết cuộc trò chuyện với Tiểu Thúy đã bị Cố Cảnh Ngôn nghe thấy bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play