Hệ thống phát ra một luồng điện, hình như là đang tức giận.
[Nhiệm vụ thất bại sẽ trừ điểm may mắn, nếu điểm may mắn quá thấp sẽ có khả năng xảy ra một loạt thiên tai như động đất hay tai nạn xe cộ do con người gây ra]
Lâm Thiều: “?”
Cô hiểu rồi, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ thì có thể bị chết vì bất cứ lý do nào.
Ánh mắt Lâm Thiều nhìn hai thùng nước, không nói nên lời đi đến nhấc chúng lên đi về phía giếng nước.
Bình tĩnh mà suy nghĩ thì Lâm Thiều không có tự tin đổ đầy lu nước này. Nhưng là người thì vẫn sợ chết nên vẫn cần cố gắng giãy giụa một chút.
[Chúc mừng ký chủ mở khóa kỹ năng —— đại lực sĩ sơ cấp]
Lâm Thiều vừa múc nước vừa tự hỏi trong lòng: “Đây là cái gì?”
Hệ thống không trả lời cô, đến khi nhẹ nhàng nhấc hai xô nước lên thì trong lòng Lâm Thiều đã có câu trả lời.
Đại lực sĩ, ý nghĩa như tên, sức mạnh của cô tăng lên.
Tuy không biết vì sao lại mở khóa kỹ năng này nhưng hiện tại đúng lúc cô cần dùng đến.
Đổ xong đợt nước đầu tiên, Lâm Thiều cảm thấy không có tính khiêu chiến nên chủ động hỏi tổ chương trình: “Có thùng nào lớn hơn không?”
Đi từng chuyến một sẽ rất mệt, nhân lúc bây giờ đang là đại lực sĩ tranh thủ xách nhiều một chút cho nhanh hết.
Tổ chương trình kinh ngạc nhìn Lâm Thiều nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của cô mang đến hai thùng gỗ lớn hơn.
PD nhỏ giọng dặn dò nói: “Nếu không được thì đứng cố gượng.”
Lâm Thiều hờ hững lắc đầu nói: “Anh không hiểu đâu.”
Chuyện này không thể giải thích bằng khoa học.
Khi hai tay Lâm Thiều xách hai thùng nước thật lớn nhưng đi nhanh như gió và vẻ mặt bình thản không hề thở dốc thì vẻ mặt mọi người nhìn cô đã thay đổi.
[??? Tôi bị mù sao? Đây là tình huống gì?]
[Thì ra Lâm Thiều nói không cần ý là không phải cô ấy không xách mà do cô ấy chê thùng nước quá nhỏ]
[Tôi bị hoa mắt à, đây là Lâm Thiều sao? Tôi điên hay thế giới này điên?]
[Hừ, không phải xách hai cái thùng thôi sao? Có cần khoa trương như vậy không? Mọi người tỉnh táo một chút đừng bị người đàn bà này che mắt!]
[Người phía trước mở mắt to một chút! Anh nhìn xem hai cái thùng này lớn cỡ nào rồi hãy nói!]
Thùng gỗ bây giờ lớn gần gấp đôi cái lúc trước, Lâm Thiều đã xách nó đi tới lui năm lần, trên mặt đã có chút mỏi mệt.
Chủ yếu là trời nắng quá gắt khiến cô mệt mỏi.
Tống Dịch Xuyên vội vàng đứng lên đưa tay nhận lấy thùng nước trên tay Lâm Thiều rồi nói “Để em làm tiếp.”
Nhưng giây tiếp theo, Tống Dịch Xuyên bị hung hăng vả mặt.
Bởi vì trọng lượng thùng nước nặng hơn khả năng thừa nhận của anh ta nên hai thùng nước đồng thời rơi xuống đất.
Tống Dịch Xuyên không thể tin tưởng nhìn thùng nước trên mặt đất, một lần nữa muốn xách chúng nó lên.
Xách thì được nhưng nét mặt anh ta nhìn qua rất khổ sở như giây tiếp theo sẽ không chịu nổi.
Lâm Thiều thở dài một hơi, chủ động xách hai cái thùng nước, “Để tôi xách.”
Hiện tại cô giống như người có siêu năng lực nên không làm khó người thường như Tống Dịch Xuyên.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Dưới ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú của Tống Dịch Xuyên và mọi người trong tổ chương trình, Lâm Thiều lại xách hai thùng nước size XXXXXL đi thêm hai lần nữa, thành công đổ đầy lu nước.
Giờ phút này mới chỉ dùng hết nửa thời gian do hệ thống quy định.
Tổ chương trình và nhân viên công tác nhìn nhau, sau đó có hai người đi ra đổ đầy thùng nước.
Tất cả mọi người thay phiên nhau thử xách hai thùng nước này, vài người đàn ông mạnh khỏe đều có thể xách hai thùng nước này lên, nhưng xách tới xách lui nhiều lần như thế mà không thay đổi sắc mặt thì không thể làm được.
[Tổ chương trình đang làm gì vậy, ha ha ha ha ha ha ha ha! Sao nhìn mặt mọi người như nuốt phải ruồi vậy! Nói câu gì đi chứ?]
[Tôi cười muốn xỉu ha ha ha ha! Nhìn mặt của Tống Dịch Xuyên kìa, cậu ấy đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi!]
[Sau thiết lập ăn nhiều không mập, đam mê đọc sách thì giới giải trí lại có thiết lập hình tượng mới sao? Ăn dưa jpg.]
[Cho dù là thiết lập hình tượng thì tôi vẫn thấy buồn cười a ha ha ha ha ha ha ]
Đương nhiên cũng có giang tinh(*) lui tới.
杠精 (Gàngjīng): chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
[Sức mạnh như vậy lúc trước còn không biết xấu hổ nhìn Tống Dịch Xuyên vất vả? Làm sớm một chút không được sao? ]
……
Tống Dịch Xuyên giơ tay khép cằm mình lại, nhớ lại chị họ nhờ mình chiếu cố Lâm Thiều thì tâm tình trở nên phức tạp.
Nhìn tình hình bây giờ xem là ai chăm sóc ai chứ!
Không làm tốt nhiệm vụ được giao nên chàng trai trẻ gãi đầu ủ rũ.
Cũng may anh ta còn có cơ hội, tổ chương trình lại phân công nhiệm vụ mới.
Để hai người bọn họ chẻ hết củi trong phòng bếp để buổi tối nhóm lửa nấu cơm.
Tống Dịch Xuyên lại chủ động nói: “Để em làm nhé.”
Đây là lần đầu tiên Tống Dịch Xuyên chẻ củi, anh ta làm không quen còn suýt bị thương nhưng vẫn cố gắng làm tiếp.
Lâm Thiều khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh cổ vũ, chỉ thiếu giơ biểu ngữ hô Tống Dịch Xuyên cố lên.
Nhưng tiếng chó sủa lại vang lên.
[Đang tuyên bố nhiệm vụ ——
Chẻ hết củi trong một giờ ]
[Còn nữa, nếu ký chủ tiếp tục không tôn trọng hệ thống này cũng sẽ bị trừ điểm may mắn]
Lâm Thiều không hiểu vì sao hệ thống nhất định bắt buộc cô phải lao động, mặt không đổi sắc cầm lấy một cái rìu khác trên đất rồi ngồi ở băng ghế trước mặt Tống Dịch Xuyên, bắt đầu chẻ củi.
Dù sao bây giờ có có nhiều sức mạnh nên lao động tay chân kiểu này cũng không mệt, cứ làm thoải mái.
Tống Dịch Xuyên vốn định ngăn cản Lâm Thiều, nhưng khi thấy Lâm Thiều một rìu có thể chẻ đôi cây củi gỗ, động tác nhẹ nhàng, khí thế mạnh mẽ thì anh ta chỉ có thể im lặng.
Lại cúi đầu nhìn mình, một rìu bổ vào giữa đầu khúc gỗ, bổ xuống không đứt cũng không nhổ ra được, so sánh thấy vừa thê thảm vừa buồn cười.
[Vẻ mặt của tiểu Tống từ khiếp sợ đến nghi ngờ bản thân sau đó thì chết lặng, những thay đổi này rất chân thực (đầu chó) ]
[ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lâm Thiều là yêu tinh đốn củi! ]
[Những chương trình thế này, thấy người thật sự làm việc luôn dễ nhìn hơn một chút]
[Fans của Lâm Thiều fans không cần giả làm người qua đường nữa, làm được chút việc có cần khen tới mức đó không? Có ai không biết cô ta là người như thế nào đâu? ]
[Người qua đường thì không thể khen Lâm Thiều sao? Làm tốt nên mới khen, ngoại trừ mấy con gà của Thẩm Phi Bạch thì ai có thể hận Lâm Thiều như vậy, cũng không đến mức độ đó đâu]
Các nhiệm vụ sau đó cũng cần lao động chân tay như vậy, suy nghĩ đến việc Tống Dịch Xuyên là em họ của Tống Nhiễm Nhiễm, Lâm Thiều cảm thấy vẫn nên tự giác đi hoàn thành.
Mà giờ phút này, tình hình của tổ còn lại không lạc quan chút nào.
Tưởng Trí Viễn đối mặt với mười mấy con gà, tốn không biết bao nhiêu công sức cuối cùng mới bắt được một con trong số đó. Vừa định giao cho Mạnh Nhã Nhan thì đối phương hét lên một tiếng khiến cho con gà hoảng sợ vùng bỏ chạy, sau đó rưng rưng nước mắt nhìn về phía Thẩm Phi Bạch để tìm kiếm sự an ủi.
[…… Không dám đụng vào thì đừng có mà chủ động nhận lấy! Cô như vậy là đang định làm trò gì? Hủy hoại thành quả lao động của người khác mà vẫn còn mặt mũi thấy tủi thân? ]
[Tủi thân thì tủi thân, nhưng cô ta có dám duy trì khoảng cách hơn một mét với Thẩm Phi Bạch cả ngày không? Thiếu điều viết luôn mục đích trên mặt. ]
[Thẩm Phi Bạch thật thảm, vừa thoát khỏi miệng cọp thì rơi vào miệng sói, có lẽ đây chính là nỗi khổ của siêu sao. Nhưng nếu so ra thì nhìn Lâm Thiều vẫn thuận mắt hơn một chút]
[Kẻ tám lạng người nửa cân thôi, không cần thiết vì dẫm đạp Mạnh Nhã Nhan mà đề cao Lâm Thiều chứ?]
[Tưởng Trí Viễn: Tôi chỉ là cái công cụ hình người thôi]
Chuyện như vậy phát sinh một lần coi như thôi đi, hai lần cũng coi như trùng hợp, đến lần thứ ba thì vẻ mặt của Thẩm Phi Bạch và Tưởng Trí Viễn đều không quá đẹp, nhưng trước ống kính nên cũng không thể nói gì.
Thế cho nên một ngày trôi qua, bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ nào, có thể nói là thất bại hoàn toàn.
Nhưng Mạnh Nhã Nhan vẫn còn chưa có ý thức được vấn đề do mình mà còn cổ vũ: “Đây mới là bắt đầu, chúng ta không nên nản lòng.”
Lúc nói lời này giọng nói và thần thái của cô ta rất giống hoa trắng nhỏ mạnh mẽ và kiên cường không cúi đầu trước khó khăn trong phim thần tượng. Đương nhiên, tiền đề là phiền toái này không phải do cô ta mang đến.
Mạnh Nhã Nhan cũng biết mùa đầu tiên của chương trình có nhiều khó khăn, không hoàn thành sẽ bị phạt là chuyện bình thường nên cô cũng không quan tâm nhiều.
Vốn dĩ Thẩm Phi Bạch có chút bực bội nhưng cũng nghĩ như thế nên miễn cưỡng nhịn xuống.
Cho đến khi tổ chương trình tuyên bố Lâm Thiều và Tống Dịch Xuyên hoàn thành tất cả nhiệm vụ, ba người trong tổ xấu hổ nhìn nhau. Mạnh Nhã Nhan nhìn bọn họ với vẻ không thể tin được và hỏi: “Nhiệm vụ của hai người đơn giản như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Thiều gật đầu cho có lệ, lười phản bác.
Ngược lại Tống Dịch Xuyên có chút bất mãn liếc nhìn Lâm Thiều như muốn nói rồi lại thôi.
Ánh mắt Thẩm Phi Bạch dừng lại trên người Lâm Thiều ngắn ngủi hai giây, anh ta cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không thể nói rõ được không đúng chỗ nào.
Nhưng Thẩm Phi Bạch chưa kịp nghĩ thêm, tổ chương trình đã tuyên bố hình phạt vì bọn họ làm nhiệm vụ thất bại ——
Xới vườn.
Nghĩa như tên, là xới toàn bộ đất trong mảnh vườn.
Diện tích thật sự không nhỏ nên làm cũng tốn nhiều công sức. Hơn nữa, vì là bên thua nên ba người bọn họ còn phải nấu xong cơm nước trước, sau đó trong lúc Lâm Thiều và Tống Dịch Xuyên hưởng thụ thì đi xới vườn, làm xong thì bọn họ mới có thể ăn cơm. ( truyện trên app tyt )
Còn Lâm Thiều và Tống Dịch Xuyên là tổ thắng cho nên có thể nghỉ ngơi chờ ăn cơm.
Đối với chuyện này tổ chương trình tỏ vẻ: Đó là bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ sẽ thành công cho nên không có chuẩn bị phần tiếp theo.
Vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, Tống Dịch Xuyên đi ra ngoài xem phong cảnh nông thôn.
Còn Lâm Thiều thì một mình đi vào sân và vươn tay cầm lấy xẻng.
PD quay hình cô kinh ngạc, cộng đồng mạng cũng kinh ngạc không kém.
[Lâm Thiều đang muốn làm gì vậy? Không phải cô ấy nên nghỉ ngơi sao? ]
[Cô ấy muốn giúp tổ của Thẩm Phi Bạch thực hiện hình phạt sao? ]
[Lầu trên tự tin một chút, đổi tổ của Thẩm Phi Bạch thành Thẩm Phi Bạch. Tưởng Trí Viễn là tiền bối, Mạnh Nhã Nhan chỉ biết kéo chân sau, đợi lát nữa lúc thực hiện hình phạt thì Thẩm Phi Bạch vất vả nhất]
[Cô ấy đau lòng Thẩm Phi Bạch! Hu hu hu thật xin lỗi vì những lời tôi nói lúc trước! ]
[Trời ạ…… Cô ấy làm công việc tay chân suốt một buổi trưa chẳng lẽ không mệt sao? Ấy vậy mà còn lặng lẽ tới giúp Thẩm Phi Bạch làm những cái này, cô ấy thực sự rất yêu anh ta ]
Đối với chuyện này Lâm Thiều tỏ vẻ cô thật sự rất mệt. Cô không yêu Thẩm Phi Bạch cũng là sự thật.
Sở dĩ không thể hiểu vì lý do gì lại đi tới nơi này bắt đầu làm việc là bởi vì hệ thống lại phát nhiệm vụ cho cô.
Lâm Thiều vừa xới đất một cách máy móc vừa im lặng hỏi trong lòng: “Lúc nãy còn chưa tính, bây giờ việc này vốn dĩ không phải của tôi vì sao muốn tôi phải làm?”
[Làm một anh hùng dũng cảm, thích giúp đỡ mọi người là phẩm chất cơ bản nhất]
Lâm Thiều sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Cái gì? Cái gì anh hùng?”
[……]
[ Đô —— hệ thống trục trặc ——]
Nhưng dưới sự truy hỏi của Lâm Thiều, hệ thống giả trục trặc muốn lừa dối qua cửa cũng không thành công.
Nó rất chột dạ, âm thanh điện tử cơ khí trở nên ù ù nhưng vẫn giải thích rõ ràng lý do.
Trụ sở chính có một số sai sót nên hai người làm nhiệm vụ lần này bị đưa nhầm hệ thống. Vì phạm vi ảnh hưởng không lớn nên trụ sở quyết định đâm lao phải theo lao, để cho bọn họ tự sửa chữa.
Cho nên nói cách khác, vốn dĩ Lâm Thiều lấy kịch bản trà xanh, hiện tại trời xui đất khiến thế nào lại bị ràng buộc với ——
Cái gì ấy nhỉ?
[Hệ thống anh hùng dũng cảm thà đổ máu chứ không rơi nước mắt]
Hệ thống hiếm khi nhiệt tình chủ động lặp lại một lần.
Lâm Thiều chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay đang nắm xẻng cũng không kiềm chế được hơi hơi run rẩy, “Tao có cần cảm ơn mày không?”
Bây giờ cô đã hiểu tại sao lúc trước mở khóa kỹ năng đại lực sĩ sơ cấp, chẳng phải anh hùng cần mạnh mẽ một chút sao!
Dưới đủ loại hình thức vừa đe dọa vừa dụ dỗ vừa khuyên nhủ của hệ thống, Lâm Thiều chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này tiếp tục giơ xẻng xới đất.
Đại lực sĩ thì đại lực sĩ đi, nghe cũng không tồi.
Vì có thể trở lại thế giới hiện thực, vì có thể trở thành phú bà, vì cuộc sống tốt đẹp sau này cô đều có thể nhịn.
Trong lúc ba người tổ Thẩm Phi Bạch nấu cơm, Lâm Thiều chỉ bằng sức của mình đã xới hết đất của mảnh vườn này.
Tống Dịch Xuyên đang muốn tới gọi Lâm Thiều ăn cơm thấy cảnh này thì trợn to mắt, “Chỉ một mình cô làm thôi sao?”
Vốn dĩ anh ta nghĩ Lâm Thiều đi nghỉ ngơi cho nên đến phòng bếp hỗ trợ nấu cơm và đồ ăn, không ngờ cô lại đi hoàn thành hình phạt.
“Ừ.” Lâm Thiều thờ ơ lên tiếng, lấy Mạnh Nhã Nhan làm lý do, “Tôi thấy hôm nay Mạnh Nhã Nhan cũng mệt mỏi, đói bụng mà làm việc này rất vất vả, dù sao tôi cũng rảnh rỗi nên tiện tay làm.”
[Thấy Mạnh Nhã Nhan mệt mỏi? Rõ ràng cô ta đang kéo chân sau! Lý do này thật buồn cười? ]
[a a a a Tôi điên rồi! Là vì Thẩm Phi Bạch có bệnh đau dạ dày nên cần ăn uống đúng giờ nếu không sẽ đau! Cho dù chia tay lâu như vậy, Lâm Thiều vẫn còn nhớ rõ thói quen của anh ấy… Thật đau lòng]
[Rõ ràng là vì Thẩm Phi Bạch nhưng ngại với thân phận hiện tại nên không thể nói rõ! Hu hu hu hu hu hu hu hu cô ấy rất yêu anh ấy!]
[Lầu trên đều là thuỷ quân sao? Tham gia chương trình có ai mà không diễn kịch? Lâm Thiều là người đàn bà dối trá]
[Hiện tại tẩy trắng dễ dàng như vậy sao? Là Lâm Thiều chủ động làm chứ đâu có ai ép cô ta? Đừng kéo Thẩm Phi Bạch vào!]
Trên bàn cơm, sau khi những người khác nghe Lâm Thiều đã giúp bọn họ làm xong nhiệm vụ trừng phạt thì vẻ mặt có chút vi diệu.
Là người lớn tuổi nhất ở đây, Tưởng Trí Viễn hơi xấu hổ nói: “Vốn dĩ tôi nên chăm sóc mọi người, sao lại để mọi người vất vả như thế.”
Tuy Mạnh Nhã Nhan cũng không thích Lâm Thiều nhưng vì cô ta đi theo con đường đóa hoa trắng nên lúc này cũng lộ vẻ cảm kích nói: “Cảm ơn chị Lâm Thiều, nếu không hôm nay còn không biết phải làm tới khi nào.”
Về phần Thẩm Phi Bạch, anh cũng không nói gì, chỉ nhìn Lâm Thiều khoảng hai giây rồi nhìn nơi khác như không có việc gì.
Người sáng suốt đều có thể nhận ra Lâm Thiều làm như vậy đều là vì anh.
Trước khi đến ghi hình chương trình này, phía bên công ty cũng có ám chỉ muốn cho Thẩm Phi Bạch và Lâm Thiều lấy kịch bản hòa giải.
Nhưng năm đó đang yên đang lành bị lôi ra cọ nhiệt độ, đã vậy còn bị mắng là trai đểu lâu như vậy khiến trong lòng Thẩm Phi Bạch có chút để ý, cho nên anh cũng không muốn phối hợp với sự sắp xếp của công ty, chuẩn bị toàn bộ hành trình đều làm lơ Lâm Thiều.
Nhưng cả ngày Lâm Thiều đều không hề chủ động tới tìm anh mà lựa chọn phương thức giải hòa khác biệt như vậy khiến Thẩm Phi Bạch bất ngờ. Cho nên thậm chí anh bắt đầu nghĩ lại có phải mình lòng dạ hẹp hòi hay không.
Người đại diện của Lâm Thiều và người đại diện của mình vẫn luôn không hợp nhau, chuyện năm đó có lẽ không thể trách một mình cô ấy.
Nhưng——
Khoảng thời gian trước Lâm Thiều còn cố ý đọc sai tên của anh, chuyện này cũng không thể tha thứ!
Thẩm Phi Bạch cúi đầu tức giận ăn cơm trắng, nhưng khi vô tình ngẩng đầu anh lại kinh ngạc.
Chỉ cách một người, anh thấy lòng bàn tay Lâm Thiều có những vết đỏ phồng rộp và tay trái yếu ớt buông lòng bên người, chứng tỏ rất mệt mỏi.
Nhưng cô không nói câu nào oán giận chỉ yên lặng làm những chuyện này cho anh.
Lâm Thiều đang nghiêm túc cơm, hoàn toàn không nghĩ tới chỉ mới mười phút mà tâm tình của Thẩm Phi Bạch giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc lên xuống không biết bao lần.
Buổi tối.
Chương trình ghi hình hôm nay đã kết thúc nhưng cửa phòng của Lâm Thiều đột nhiên bị gõ vang lên.
Mở cửa vừa thấy đứng bên ngoài lại là Thẩm Phi Bạch.
Lâm Thiều hơi kinh ngạc hỏi nhỏ: “Tổ chương trình lại phát nhiệm vụ gì sao?”
Thẩm Phi Bạch giơ tay sờ chóp mũi của mình, lúng túng giải thích: “Là tôi có việc tìm cô.”
“Hả? Anh tìm tôi sao?” Lâm Thiều hơi bất ngờ một chút, nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.
Thẩm Phi Bạch nhét cái túi vào tay cô, cố tỏ ra lạnh lùng nói: “Cái này cho cô.”
Nói xong, Thẩm Phi Bạch lập tức xoay người đi ra ngoài giống như không muốn ở lại thêm giây phút nào.
Lâm Thiều cúi đầu nhìn cái túi trong tay, Thẩm Phi Bạch cho cô gì đó liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?
Chồn chúc tết gà chắc chắn không có ý tốt.
Nghĩ như vậy Lâm Thiều thật cẩn thận mở túi ra, nhưng khi nhìn rõ những đồ vật trong túi thì hơi ngạc nhiên.
Một lọ dầu hoa hồng, một lọ povidone, một hộp băng dán.
Não của Lâm Thiều điên cuồng suy nghĩ, với mối quan hệ hiện tại của hai người, Thẩm Phi Bạch đưa những thứ này cho cô, chẳng lẽ là……
Trên mặt Lâm Thiều lộ vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm mấy thứ này không thể tin tưởng được.
Cô hiểu rồi! Cô đã hiểu rồi!
Thẩm Phi Bạch là muốn ——
Hẹn cô đi đánh nhau!