Trong khoảnh khắc đó, Lâm Thiều cho rằng lỗ tai mình bị hỏng, cô vừa mới nghe thấy cái gì?

Đường đường là giám đốc truyền thông Thiên Khải, lại có thể đòi cô 50 tệ tiền xe? Cô đang nằm mơ đúng không?

Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng và một đôi mắt khác thì mang vẻ thúc giục mất kiên nhẫn.

Sau hồi lâu không thấy Lâm Thiều phản ứng, Phó Triều Dịch miễn cưỡng giải thích: "Là cô vừa mới nói, coi tôi như taxi."

Bởi vì coi anh ta như taxi, cho nên phải đưa tiền xe?

Lâm Thiều hiểu cái logic này, mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng lo ngại thân phận của đối phương, cô vẫn run rẩy bắt đầu cầm điện thoại, nói: "Alipay."

Phó Triều Dịch nhanh chóng mở mã thanh toán Alipay, động tác đó thuần thục như đã làm trăm ngàn lần.

50 tệ này, Lâm Thiều đưa mà lòng không cam tâm không nguyện, Phó Triều Dịch lại lấy như điều hiển nhiên.

Lâm Thiều đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn Phó Triều Dịch nổ máy Bentley màu bạc chạy đi, cô vẫn cảm thấy chuyện vừa xảy ra có hơi hoang đường.

Với xuất thân của Phó Triều Dịch, 50 tệ kia chắc hẳn cũng giống như một hạt cát trong sa mạc? Sao anh ta có thể thiếu 50 tệ này được?

Nếu không phải bởi vì tiền, vậy thì vấn đề chính là trên người cô.

Xem ra Phó Triều Dịch thật sự ghét cô, nên mới dùng lý do 50 tệ này, thực tế là ám chỉ cho cô sẽ không chiếm được thứ gì từ trên người hắn, cô vẫn nên ngừng hi vọng nhân lúc còn sớm.

Lâm Thiều không thể không khen Phó Triều Dịch thông minh, thấy cô ham mê tiền, còn dùng cách thức vô hình như vậy thể hiện thái độ của bản thân, đúng là cao thủ mà.

Lâm Thiều lại cúi đầu nhìn điện thoại của mình, sau khi chuyển 50 tệ cho Phó Triều Dịch, số dư Alipay của cô chỉ còn lại có ___

999

Nét mặt cô cứng đờ.

Bốn chữ số và ba chữ số, bản chất đã không còn giống nhau, trình độ bần cùng của cô đã lên một cấp bậc mới.

Lâm Thiều đưa tay lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại, quay người đi về phía khu nhà, tiếp tục chơi game. 

Ngày hôm qua chơi game gặp một người chơi đã dở lại còn nói nhiều, hôm nay hẹn đấu tay đôi, đúng lúc trút giận lên người tên đó. 

Khi Lâm Thiều đang online, thấy con gà (cùi bắp) kia xuất hiện trong trò chơi, trực tiếp đặt lịch hẹn trước.

[Disney đang trốn Ultraman: Tới đấu tay đôi]

Chưa đến một phút, con gà đã kết thúc trận đấu.

[Công dân nhiệt tình Tiểu Thẩm: Ông nội cậu tới rồi]

[Disney đang trốn Ultraman: Sao kết thúc nhanh vậy? Là vì kỹ thuật rác rưởi của cậu hay đạo đức không ra gì?]

[Công dân nhiệt tình Tiểu Thẩm: Là do tôi chịu tặng mỗi đối thủ một skin, cho nên bọn họ đầu hàng hết.]

Lâm Thiều: "...."

Ha, tên nhà giàu độc ác này.

Không nói nhiều, Lâm Thiều cứ thể lôi đối phương đến đường đua solo 1V1, năm phút nhẹ nhàng hành hạ đến chết, thắng tuyệt đối.

[Disney đang trốn Ultraman: Có phục hay không?]

[Công dân nhiệt tình Tiểu Thẩm: Đó là bởi do tôi nhường cậu]

[Disney đang trốn Ultraman: À ]

Lâm Thiều không nói nhiều, lại làm thêm một ván. Lúc này đây, đối phương chống đỡ chưa đến năm phút.

[Disney đang trốn Ultraman: Có phục hay không?]- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

[Công dân nhiệt tình Tiểu Thẩm: Cậu....Cậu chơi ăn gian! Cậu chơi nham hiểm! Vừa rồi trốn trong bụi cỏ ám toán tôi!]

[Disney đang trốn Ultraman: À ]

Vậy làm thêm một ván.

Lâm Thiều ấn vào đấu 1V1 một lần nữa, chuẩn bị tiếp tục mời đối phương, nhưng lại bất ngờ phát hiện ảnh chân dung của đối phương chuyển thành màu xám.

Lâm Thiều khẽ nhíu mày, logout sao?

A, đồ gà, kĩ thuật chẳng ra gì ngược lại chạy rất nhanh.

Tay Lâm Thiều dừng lại ở trên trang chủ trò chơi của đối phương, vốn định xóa đi, nhưng sau khi nhìn thấy khung ảnh đại diện hiện ký hiệu quý tộc thì lại do dự.

Thôi, vẫn nên để cậu ta trong danh sách của mình đi, coi như dính hơi giàu của đối phương.

Ba ngày tiếp theo làm khách mời của đoàn làm phim, không giống so với những gì Lâm Thiều tưởng tượng lắm.

Đóng phim cũng không xem như việc gì khó, đương nhiên diễn được hay không lại là chuyện khác.

Về phần Tống Nhiễm Nhiễm, cô nàng là một ngốc bạch ngọt theo đúng nghĩa truyền thống, hai người rất dễ dàng trở thành bạn.

Chia cái đùi gà cuối cùng của mình với Tống Nhiễm Nhiễm xong, Lâm Thiều thấy nhân vật của mình gần như có thể từ nữ phụ ác độc trở thành một trong những chị em tốt Giáp Ất Bính Đinh bên cạnh nữ chính.

Làm khách mời xong, Lâm Thiều bị anh Hứa phê bình kĩ thuật diễn xuất thụt lùi, rồi bị ép về công ty học lớp diễn xuất trong hai ngày.

Giữa trưa, Lâm Thiều tan học chuẩn bị chờ anh Hứa cùng ăn cơm trưa, nhưng không ngờ lại thấy gương mặt u ám của đối phương.

Lâm Thiều có hơi nghi ngờ: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Anh Hứa tức giận nói: “[Khiêu chiến cuộc sống] mùa hai sắp ghi hình, công ty muốn sắp xếp em đi tham gia, nhưng anh không đồng ý.”

Lâm Thiều có chút ấn tượng với cái tên này, đây là một chương trình giải trí mới nổi cực hot, chủ đề là một nhóm khách mời về nông thôn tận hưởng niềm vui lao động, đi trải nghiệm cuộc sống.

Nhưng sở dĩ chương trình hot như vậy là vì nhóm khách mời mùa một không ai giỏi việc nhà nông, họ bị hành hạ do một sự kết hợp kỳ lạ của nhiều yếu tố dẫn đến những chuyện không biết nên khóc hay cười.

Lâm Thiều nghĩ rằng anh Hứa sợ cô chịu khổ, an ủi nói: "Yên tâm, trước đây em ở trong thôn cùng với ông bà nội, chương trình này không khó với em."

"Anh không phải lo việc này." Anh Hứa nói xong vẻ bối rối trên mặt thay đổi, định muốn nói rồi lại thôi: "Vấn đề ở chỗ mùa hai đã ký hợp đồng với Thẩm Phi Bạch."

Lâm Thiều lập tức hiểu ra, gật đầu nói: "Quả thật, em và anh ta không hợp xuất hiện ở cùng một chỗ."

Anh Hứa có hơi tiếc nuối nói: "Một mùa 150 vạn, cái giá này thật sự không tệ, nếu mà không có Thẩm Phi Bạch anh chắc chắn cho em nhận."

Lâm Thiểu hơi giật mình, "Anh nói một mùa bao nhiêu?"

"150 vạn đó."

"Nhận."

"Hả?"

Lâm Thiều nhìn anh Hứa, lời nói giáo dục: "Đây chính là do tầm nhìn anh hẹp. Ở trong cái vòng sinh tồn này, em và Thẩm Phi Bạch gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn, không cần phải cố tình tránh anh ta."

"Huống hồ, có tiền không kiếm là đồ ngốc!"

Dưới yêu cầu của hai bên là Lâm Thiều và công ty, ý kiến của anh Hứa dường như trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến.

Hợp đồng cũng ký xong rất nhanh, nhìn một tháng 150 vạn, tổng cộng ghi hình sáu tháng là một dãy các con số, khóe miệng Lâm Thiều kéo đến tận mang tai.

Hiện tại cô chính là một nghệ sĩ mạo hiểm tồn tại với anti-fan, mức lương như vậy có thể coi là giá trên trời.

Với thông báo chính thức của [ Khiêu chiến cuộc sống 2], Lâm Thiều và Thẩm Phi Bạch làm khách mời xuyên suốt, có thể nói là tạo ra sóng to gió lớn.

Khiêu chiến cuộc sống 2: Trong cuộc sống ta sẽ luôn được nhìn thấy những cảnh đẹp, những con đường chưa biết đến, một cuộc sống hoàn toàn mới, chào mừng mọi người tham gia @Tưởng Trí Viễn @Thẩm Phi Bạch @Lâm Thiều @Mạnh Nhã Nhan @Tống Dịch Xuyên [Hình ảnh]

Ánh mắt Lâm Thiều dừng lại trên tên Mạnh Nhã Nhan một lúc.

Mạnh Nhã Nhan là nghệ sĩ của điện ảnh và truyền hình Tinh Diệu, năm trước có hợp tác với Thẩm Phi Bạch một lần giúp cô ta rất nổi tiếng, vậy nên bây giờ Tinh Diệu mới sắp xếp cho cô ta tới tham gia chương trình này.

Trong mắt của Thiên Khải, nếu con dê béo lớn Thẩm Phi Bạch này chắc chắn sẽ bị hao lông dê, vậy nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài, đây cũng là một trong những lý do Lâm Thiều bị sắp xếp tới.

Nhưng khi fans Thẩm Phi Bạch thấy Weibo này, ai cũng choáng váng.

[??? Là tôi mù hả @Phòng làm việc của Thẩm Phi bạch có phải các người mắc bệnh nặng đúng không? ]

[Lâm Thiều và Thẩm Phi Bạch chung sân khấu? Hôm nay là ngày cá tháng tư đúng không? Không phải đúng không? Thiên Khải các người muốn đóng cửa? Thứ tiền rách này mà các người cũng muốn kiếm?]

[Đau lòng cho anh tôi, hợp tác với Lâm Thiều, dù trong lòng có ghét cỡ nào đi chăng nữa thì ngoài mặt vẫn phải lịch sự với cô ta...]

[Muốn xào lại sao? Cái này đã BE bao nhiêu năm rồi? Bỉ ổi quá vậy? Tham gia cùng ai không tham gia lại tham gia với Lâm Thiều?]

[Chẳng phải Lâm Thiều mới chia tay với Phó tổng sao? Lại muốn trở về xào lại?]

Người qua đường còn lại thì mang tâm thái ba phần ăn dưa bảy phần hóng biến.

[Mẹ ơi.... Đúng là sống lâu mới biết, hai người này lại có thể chung sân khấu? Giới giải trí rốt cuộc còn có cái gì là không thể nữa không?]

[Đây là nội dung miễn phí tôi có thể coi đúng không? Lâm Thiều với Thẩm Phi Bạch? Tui bị khờ tui bị khờ!!!]

[Đã từng là fan Cp, có thể mơ đến tái hợp ở chương trình này không?]

[Người yêu cũ gặp nhau! Có chút kích thích! gkdgkd (*)! Ấy vậy mà tôi lại bắt đầu có hơi mong chờ]

(*) Viết tắt của 搞快点, tức là “Nhanh lên nhanh lên”

[ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lầu trên +1, tuy rằng khiến một số fans Thẩm Phi Bạch thực sự tức giận, nhưng là người qua đường thật sự muốn xem náo nhiệt.]

[Nhanh ghi hình nhanh chiếu đi! Tôi cũng muốn xem!]

Trên mạng thảo luận khí thế ngất trời, chương trình lại còn áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp + cắt nối biên tập, người xem có thể lựa chọn cách xem phù hợp.

Lâm Thiều mới vừa làm vương giả chưa được mấy ngày, đã bị cưỡng ép chia lìa với trò chơi, đi tham gia ghi hình.

Vào buổi tối trước một ngày, Lâm Thiều nhận được một cuộc điện thoại, là Tống Nhiễm Nhiễm gọi tới.

Giọng bên kia rất lo lắng, "Chị thật sự muốn tham gia chương trình với Thẩm Phi bạch sao? Sức chiến đấu của Fans anh ta thật sự rất đáng sợ."

"Không sao." Lâm Thiều trông rất thoải mái, lạnh nhạt nói: "Ra bên ngoài làm công kiếm tiền, chịu chút oan ức là bình thường."

"Chủ yếu em vẫn lo quá trình ghi hình, chương trình này ghi hình rất vất vả." Tống Nhiễm Nhiễm nói xong giọng điệu thay đổi, có thêm tràn đầy kiêu ngạo, "Nhưng chị yên tâm, Tống Dịch Xuyên là em họ em, có chuyện gì chị cứ tìm em ấy giúp đỡ là được." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy Lâm Thiều không để ý nhiều, những vẫn cảm động vì Tống Nhiễm Nhiễm quan tâm cô, "Đợi chị ghi hình xong về, chắc chắn sẽ mời em ăn đùi gà."

Bên kia đồng ý không chút do dự, "Được."

Sáng sớm ngày hôm sau.

Xe của chương trình chạy thẳng đến dưới lầu nhà Lâm Thiều, đón cô đến địa điểm ghi hình.

Anh Hứa nước mắt lưng tròng tiễn cô, nhưng vẫn không yên tâm dặn dò cả trăm thứ: "Có thể cách xa Thẩm Phi Bạch bao nhiêu thì cứ cách, cố gắng tránh ở một mình với nhau, như vậy mới có thể ít bị người ta chửi."

Lâm Thiều: "...."

Biết rồi thật sự biết rồi, anh Hứa không biết nói bao nhiêu lần, nghe đi nghe lại khiến lỗ tai cô sắp mọc kén tới nơi luôn rồi.

Lâm Thiều là người đầu tiên đến địa điểm ghi hình, chào camera dưới sự hướng dẫn của PD chương trình, sau đó ngồi trên sô pha bắt đầu ăn mâm đựng trái cây đồ ăn vặt.

Rất nhanh đã có tiếng bước chân vang lên, Lâm Thiều bỏ hạt dưa trong tay xuống, chuẩn bị chào vị khách quý khác.

Cửa bị đẩy ra, người từ ngoài cửa đi vào lại là Thẩm Phi Bạch.

Thẩm Phi Bạch mặc một bộ đồ thể thao nhạt màu, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai, cánh tay giơ cao trong không trung, đôi mắt đào hoa thường có ý cười, một câu "Xin chào" đã tới bên miệng rồi nghẹn lại.

Hai người cùng lúc đã chuẩn bị xong tư thế chào hỏi, khi nhìn thấy thấy đối phương lại kinh ngạc không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.

Khu bình luận lúc này quả thực sôi nổi.

[Đm! Hai người đã vươn tay chào hỏi lại rụt tay về, cảm giác đắm chìm mạnh mẽ, tôi xấu hổ đến mức đầu ngón chân cắm xuống đất....Đau lòng Thẩm Phi Bạch!]

[Mới sáng đã gặp Lâm thiều? Chương trình này muốn hot đến điên rồi? Vậy cũng mời cô ta, đúng là xui xẻo!]

[Thẩm Phi Bạch cách xa cô ta một chút! Cô ta tới đây chính là muốn cọ nhiệt đó!!! Anh phải thông minh một chút!]

Cho dù là Thẩm Phi Bạch hay Lâm Thiều, sau một hồi chết lặng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bề ngoài lễ phép chào hỏi, sau đó chia ra ngồi ở hai cái sô pha cách xa nhau nhất trong phòng.

Cũng may tình cảnh xấu hổ không kéo dài lâu lắm, các vị khách mời khác cũng lục tục tới nơi.

Tưởng Trí Viễn, 45 tuổi đã ba lần đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong nước, là tiền bối (người đi trước) của mọi người ở đây.

Mạnh Nhã Nhan là nữ nghệ sĩ tương đối nổi bật trong ngành hai năm gần đây, đi theo hướng đóa hoa trắng đơn thuần đáng yêu trong sáng.

Từ khi vào nhà cô ta luôn tìm cơ hội dính bên cạnh Thẩm Phi Bạch, ánh mắt nhìn Lâm Thiều có ý thù địch không rõ, giống như muốn giành miếng thịt mỡ với cô.

Còn Tống Dịch Xuyên là thành viên nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng SG của công ty giải trí FS, tuổi cũng không lớn, hơn nữa có Tống Nhiễm Nhiễm từng cố ý dặn dò, cho nên thái độ anh ta với Lâm Thiều rất thân thiện.

Sau khi toàn bộ khách mời đến đông đủ, bọn họ được tổ chương trình chỉ dẫn đi bộ trên đường núi mười phút thì tới thôn, cũng chính là nơi bọn họ sẽ sinh hoạt trong hai ngày một đêm tiếp theo.

Vừa bỏ vali hành lý vào trong phòng, tổ đạo diễn đã sắp xếp nhiệm vụ, "Đầu tiên chia đội, một đội hai người, một đội ba người."

Ánh mắt Lâm Thiều tự nhiên muốn đi tìm Mạnh Nhã Nhan, suy cho cùng cô vẫn còn nhớ lời dặn dò của anh Hứa, chỉ có ở bên cạnh Mạnh Nhã Nhan cô mới có thể ít bị ăn chửi một chút.

Nhưng mà Mạnh Nhã Nhan lại nhanh chóng đi tới bên cạnh Thẩm Phi Bạch, giọng ngượng ngùng nói: "Chúng ta có thể cùng chung một đội không?"

Ánh mắt Lâm Thiều ngừng lại tại khoảng khắc đó một vài giây.

[ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha quả nhiên Lâm Thiều cũng muốn chung đội với Thẩm Phi Bạch? Đáng tiếc chậm một bước!]

[Không thể nào không thể nào! Không phải là Tu La Tràng hai nữ tranh một nam chứ? Vừa máu chó vừa kích thích]

[Tuy rằng không thích Mạnh Nhã Nhan lắm, nhưng ít ra cô ta cũng dễ nhìn hơn so với Lâm Thiều.]

[Tám lạng với nửa cân, Mạnh Nhã Nhan cũng không phải người hay ho gì]

[Phía trên là anti fan từ đâu ra? Mạnh Nhã Nhan đóa hoa trắng nhỏ của trần gian! Nhan Nhan đáng yêu nhất!]

Ánh mắt Tống Dịch Xuyên mang theo chút lo lắng, chủ động đi lên phía trước, ngại ngùng cười, "Chị Lâm Thiều, chúng ta chung đội đi."

Khu bình luận có fans bắt đầu bất mãn.

[Cầu xin Lâm Thiều buông tha Tống Dịch Xuyên! Không phải cô có Thẩm Phi Bạch rồi sao? Đừng có ăn trong chén nhìn trong nồi!]

[Phía trên nói chuyện kiểu gì vậy? Chuyện đó có liên quan gì đến nhà Thẩm Phi Bạch của chúng tôi?]

[ Tống Dịch Xuyên tuổi còn nhỏ, tuyệt đối không nên bị loại con gái này dễ dàng che mắt!]

[Tống Dịch Xuyên! Chạy mau!]

[??? là tôi có vấn đề hay các người có vấn đề? Không phải là Tống Dịch Xuyên chủ động tới tìm Lâm Thiều sao?]

….

Cuối cùng, Tưởng Trí Bạch tham gia đội của Thẩm Phi Bạch, Lâm Thiều lại cùng một đội với Tống Dịch Xuyên.

Đội ba người phụ trách đi ra ngoài tìm đồ ăn, còn đội hai người Lâm Thiều và Tống Dịch Xuyên phụ trách chuẩn bị bên trong phòng.

Bọn họ gặp phải nhiệm vụ đầu tiên chính là-

Gánh đầy một lu nước.

Mắt Lâm Thiều nhìn về phía vòi nước ở cửa, khóe môi hơi run rẩy, "Có cái này thì còn cần thiết không?"

Tổ đạo diễn: "...."

Ngay cả khu bình luận cũng vui vẻ.

[ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Không biết buồn cười chỗ nào nhưng mà đúng là buồn cười ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Lâm Thiều: mọi người có cho rằng mình rất hài hước không?]

[Tổ đạo diễn: Không xong rồi, sơ suất.]

Nhưng cuối cùng, dưới yêu cầu ép buộc của chương trình, bọn họ vẫn lên đường đi lấy nước từ một cái giếng cách đó 500m.

Tống Dịch Xuyên xách theo hai cái thùng gỗ chủ động nói: "Chị Lâm Thiều, việc tốn sức thế này để em làm là được rồi."

Ngoài mặt Lâm Thiều có hơi xấu hổ, khách sáo từ chối một chút, "Một cái lu lớn như vậy, một mình cậu đổ đầy cũng rất vất vả."

"Không sao, em có thể."

Trên thực tế Lâm Thiều cũng không muốn gánh nước, nếu Tống Dịch Xuyên chủ động như vậy, thế là cô trả lời "Cố lên."

Nhưng bọn họ đều đã xem thường dung tích lu nước này.

Mặt trời chiếu xuống, sau lưng thiếu niên gần như ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng có giọt mồ hôi lớn rơi xuống, trên mặt đầy mệt mỏi.

Lâm Thiều dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được dụng ý của chương trình, bọn họ khó có thể hoàn thành thử thách, thất bại như vậy buổi tối mới có thể trừng phạt bọn họ, tiếp nối màn tra tấn thống khổ của các vị khách quý ở mùa trước. 

Cô đứng dậy đưa cho Tống Dịch Xuyên một tờ khăn giấy và một ly nước, biểu cảm quan tâm nói: "Nghỉ một chút trước đi."

Tống Dịch Xuyên lắc đầu, mỏi mệt cười một chút, "Chị Lâm Thiều chờ em là được, rất nhanh."

Rất nhanh.

Lâm Thiều nhìn về phía lu nước, Tống Dịch Xuyên đã gánh khoảng mười lần, mà mực nước trong cái lu kia thậm chí còn chưa được một nửa.

Lâm Thiều có hơi do dự, không bằng cô đi thay?

Nhưng mà..... cái nắng gắt này, lớp trang điểm của cô chắc chắn sẽ trôi sạch sẽ, ngày mai bả vai và cánh tay cũng nhất định sẽ đau.

Quan trọng hơn là, cho dù cô và Tống Dịch Xuyên cố gắng như thế nào, đầy cũng là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, chỉ lãng phí công sức.

Đang lúc Lâm Thiều do dự, tiếng máy móc đột nhiên vang lên trong đầu, cực kì bất ngờ.

[ Đang tuyên bố nhiệm vụ- 

Gánh nước đổ đầy lu chứa nước trong vòng một tiếng đồng hồ.]

Tay đang cầm cái ly của Lâm Thiều run lên, suýt chút nữa bị sặc nước, buột miệng thốt ra, "Chó sủa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play