Ba ngày này Lâm Thiều đã có khoảng thời gian rất vui sướng.
Mỗi ngày ở nhà trừ ăn cơm và ngủ, khoảng thời gian còn lại đều chơi game.
Lúc cô ăn xong thùng mì cuối cùng ở nhà, cuối cùng cuộc điện thoại của anh Hứa cũng gọi đến.
“8 giờ sáng ngày mai anh đến đón em, đến làm khách mời bộ phim mà em đã được lên lịch lần trước, tối nay nhớ đi nghỉ sớm một chút.”
Lâm Thiều buông điện thoại, mờ mịt hỏi hệ thống nhà mình, “Phim gì?”
[Khách mời phim truyền hình 《 vụ tai tiếng lãng mạn 》]
Tên phim truyền hình này có chút quen tai, giây tiếp theo Lâm Thiều lập tức phản ứng lại, đây chẳng phải là tác phẩm thành danh của nữ chính Tống Nhiễm Nhiễm sao?
Một bộ phim thần tượng Mary Sue đã trực tiếp đưa Tống Nhiễm Nhiễm bước vào hàng ngũ tiểu hoa đán, từ đây bắt đầu tranh giành gay gắt các loại tài nguyên với nguyên chủ.
Mà trong quá trình quay chụp bộ phim này, tuy rằng nguyên chủ chỉ là khách mời trong thời ngắn ngủi mấy ngày, nhưng hai người lại xảy ra rất nhiều điều không thoải mái.
Mà Lâm Thiều biết rõ, làm một nữ phụ pháo hôi muốn sống đến cuối cùng thì chuyện quan trọng nhất là tránh xa nam nữ chính, vai diễn này vẫn không nên quay.
[Hợp đồng đã ký, nếu không đi sẽ bị yêu cầu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng]
Vì thế buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Thiều đúng giờ đi xuống lầu.
Bởi vì đêm qua chơi game tới 3 giờ sáng, khiến đôi mắt của Lâm Thiều cũng sưng lên một chút, vừa lên xe liền nằm xuống ngủ.
Anh Hứa vốn định dạy dỗ Lâm Thiều, nhưng ánh mắt dừng trên mặt cô sau đó như muốn nói lại thôi, còn có vài phần đau lòng khó kìm nén.
Mới mấy ngày không gặp, Lâm Thiều trước kia cho dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng sẽ trang điểm tinh xảo, bây giờ thái độ khác thường mặc áo khoác to rộng, ra ngoài không trang điểm chỉ đeo mỗi cái khẩu trang.
Hơn nữa đôi mắt của cô còn sưng to như vậy! Cũng không biết mấy ngày nay cô ở trong nhà đã âm thầm khóc thành cái bộ dạng gì rồi, nhất định là bị Phó tổng làm tổn thương.
Anh Hứa càng nghĩ càng khổ sở, giống như nhìn thấy đứa trẻ nhà mình bị bắt nạt nhưng chỉ có thể yên lặng thừa nhận, bởi vì bọn họ không thể đắc tội Phó tổng.
Cuối cùng anh thở dài một hơi, sau đó không nói gì mà khởi động xe.
*
Phòng hóa trang.
Lâm Thiều mở kịch bản anh Hứa đưa cho, cô đóng vai nhân vật ánh trăng sáng của nam chính thời niên thiếu, đột ngột qua đời vì bệnh tim nên chỉ tồn tại trong hồi ức, hơn nữa tổng số lời thoại không đến mười câu, điều này giúp cô âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi.
Cũng tốt, khó khăn không lớn, ít nhất lời thoại có thể đảm nhận được.
Chuyên viên trang điểm khen nói: “Cô Lâm đúng là trời sinh xinh đẹp, tôi đã trang điểm cho nhiều nghệ sĩ rồi, nhưng vẫn cảm thấy gương mặt của cô Lâm khiến tôi kinh diễm. Nhưng…… Nhưng……”
Anh ta nói tới đây đột nhiên dừng lại.
Lâm Thiều đang lật xem kịch bản, đầu cũng không ngẩng hỏi: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng…… Hình như đôi mắt hơi sưng.” Chuyên viên trang điểm nói xong, biết rõ tính tình Lâm Thiều không tốt, thấy có chút hối hận khi bản thân lỡ lời, không tránh khỏi lại bị mắng.
Lâm Thiều thuận miệng trả lời nói: “Ngày hôm qua ngủ muộn, hôm nay tôi sẽ chú ý.”
Chuyên viên trang điểm thấy Lâm Thiều không tức giận, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên, sau đó lấy tới một túi chườm đá giúp Lâm Thiều chườm lạnh một lúc để giảm sưng.
Còn anh Hứa ngoại trừ kinh ngạc, thì càng đau lòng nhiều hơn.
Chỉ là trải qua một lần yêu đương mà khiến Lâm Thiều tự nhiên biến thành như này. Trước đây nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ trợn mắt trực tiếp mắng năng lực của chuyên viên trang điểm này kém.
Còn bây giờ, tự nhiên cô lại bình tĩnh nhã nhặn giải thích nguyên nhân! Lại còn tìm cái cớ qua loa lấy lệ như vậy!
Rõ ràng là vì chia tay Phó tổng nên mới khóc đến mức làm đôi mắt sưng lên, lại còn lấy lý do vụng về như thức đêm để che giấu, nhất định là do không muốn để cho người khác nhìn thấy cô yếu đuối! Đúng là giấu đầu lòi đuôi!- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Không biết từ lúc nào, mắt của anh Hứa ngân ngấn những giọt nước mắt vui mừng, anh nghĩ thầm——
Cuối cùng đứa trẻ này cũng đã trưởng thành.
Thật ra cẩn thận nghĩ lại, kể từ khi Lâm Thiều ra mắt bao nhiêu năm nay, đường tình cảm của cô phải nói là gặp nhiều gian truân. Đầu tiên gặp phải trai đểu Thẩm Phi Bạch nổi tiếng liền trở mặt không nhận người quen, tiếp theo lại là Phó tổng lạnh lùng, bỏ ra sự chân thành nhưng cuối cùng những gì nhận lại là bị tổn thương.
Cho nên nói, yêu đương có gì tốt chứ? Đương nhiên là phải ưu tiên sự nghiệp rồi! Làm người đại diện của Lâm Thiều, sau này anh nhất định sẽ cố gắng giúp cô lôi kéo tài nguyên tốt nhất, để cô có thể đứng vững trở lại một lần nữa!
Anh Hứa xác định mục tiêu của mình, đáy mắt có ánh sáng, trong lòng cũng có phương hướng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiều cũng trở nên kiên định hơn.
Lâm Thiều bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, xoa xoa cánh tay của mình, “Anh Hứa, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng.”
Anh Hứa lắc đầu với vẻ nghiêm túc, sau đó nắm chặt tay, vỗ mạnh vào ngực mình, trịnh trọng nói: “Có anh ở đây, không phải sợ hãi.”
Lâm Thiều: “?”
Chẳng phải nhìn anh lúc này mới khiến người ta sợ hãi sao!
Lâm Thiều còn chưa kịp hỏi lại, một tiếng cười vui vẻ vang lên, cửa phòng hóa trang cũng bị đẩy ra.
Cô gái mặc váy ren màu vàng nhạt bước vào, mái tóc xoăn buông xõa ngang vai lại càng khiến cô ta đẹp hơn. Trên mặt dù không trang điểm nhưng không có khuyết điểm nào, một đôi mắt chứa ý cười, tròn như hạnh nhân, khóe môi hơi cong lên, giống như nữ chính xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
Mà người đại diện của Tống Nhiễm Nhiễm lúc này cũng đi theo sau cô ta, là người phụ nữ đầu 30 tuổi, nhìn cũng có vẻ hiền lành dễ gần.
Nhưng sai lầm chính là bị vẻ ngoài của chị ta lừa, chị ta chính là người đại diện Mạnh Dần, là người đại diện kim bài của truyền thông Thiên Khải, cho dù có là anh Hứa hay người đại diện của Thẩm Phi Bạch, ở trước mặt chị ta đều kém hơn một chút.
Anh Hứa chủ động giới thiệu cho Lâm Thiều, “Đây là Tống Nhiễm Nhiễm, nữ chính của bộ phim này, tuổi hai người không chênh lắm nên có lẽ sẽ dễ nói chuyện.”
Mặc dù nói Tống Nhiễm Nhiễm tiến vào giới giải trí để theo đuổi ước mơ một cách khiêm tốn, nhưng nghệ sĩ mà Mạnh Dần tự mình đưa đến, nhìn kiểu gì cũng có chút bối cảnh.
Cho nên khi anh Hứa giới thiệu Tống Nhiễm Nhiễm, đôi mắt chớp liên tục, điên cuồng ra hiệu Lâm Thiều cho anh chút mặt mũi.
Lâm Thiều biết rõ không thể dễ dàng đắc tội nữ chính, vì thế nghe lời chào hỏi, “Xin chào.”
Tống Nhiễm Nhiễm ngọt ngào chào lại một tiếng, dường như nghĩ tới cái gì đó, lại lấy ra một viên kẹo từ trong túi đưa cho Lâm Thiều, hỏi: “Cô Lâm ăn kẹo không?”
Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Thiều đã lập tức nhận ra nhãn hiệu kẹo, Tống Nhiễm Nhiễm cho một nắm kẹo này ở trên thị trường cũng phải có giá hơn một ngàn (tầm hơn 3 triệu VND).
Vì thế cô không chút do dự nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”
Dường như Tống Nhiễm Nhiễm rất vui khi Lâm Thiều nhận quà của cô, đôi mắt cong cong cười, “Chỗ em còn rất nhiều, nếu chị Lâm Thiều thích ăn có thể nói với em.”
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (*), vì thế Lâm Thiều cũng không để ý Tống Nhiễm Nhiễm trực tiếp đổi xưng hô từ “ cô Lâm” thành “chị Lâm Thiều”, lạnh lùng gật đầu, “Được.”
(*) Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Nhưng Tống Nhiễm Nhiễm không có ý định đi, vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Thiều như cũ, tựa đang chờ đợi cái gì đó.
Lâm Thiều hơi giật mình, Tống Nhiễm Nhiễm còn đứng chỗ này làm gì? Chẳng lẽ là đang đợi cô…… Có qua có lại?
Vì thế cô đặt túi chườm đá sang một bên, thò bàn tay vào trong túi, sờ soạng bên trong nửa ngày cuối cùng đưa cho Tống Nhiễm Nhiễm một ——
Gói đùi gà bự được hút chân không.
Tống Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm đùi gà vài giây, nhìn Lâm Thiều với ánh mắt khó hiểu.
Lâm Thiều cho rằng Tống Nhiễm Nhiễm ghét bỏ đùi gà bự của mình, lại cố gắng an ủi nói: “Cô ăn thử đi, cái này thật sự rất ngon.”
Hôm trước cô ở trong nhà phát hiện một tấm thẻ mua sắm ở siêu thị, may mắn bên trong thẻ còn dư lại 300, vừa lúc cần mua chút đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn.
Mà cái đùi gà này, là cái ngon nhất trong mười hai cái cô mua, không gì sánh nổi.
Lâm Thiều đã nói như vậy, Tống Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nhận đùi gà, nhưng cô vẫn không đi, vẫn cứ nhìn Lâm Thiều như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Thiều trầm mặc một lúc ngắn, sau đó lại lấy từ trong túi của mình cái đùi gà thứ hai, có chút không nhịn được hỏi: “Cái này cô cũng muốn?”
“Không, không phải!” Tống Nhiễm Nhiễm lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích, nói ra ý định của mình, “Em có thể thêm WeChat của chị không?”
Cô? WeChat?
Tuy rằng Lâm Thiều thấy khó hiểu, nhưng cũng không có lý do từ chối, lấy di động mở WeChat đưa cho Tống Nhiễm Nhiễm.
Nhưng trong khoảnh khắc đưa ra, Lâm Thiều lập tức hối hận.
Bởi vì tên được ghim trên đầu trên giao diện nói chuyện của WeChat là…… Phó Triều Dịch, đằng sau còn ghi chú 3 hình trái tim rất hoa lệ.
Mà lúc này, ánh mắt của Tống Nhiễm Nhiễm dừng trên màn hình di động, hiển nhiên cũng đã thấy.
Nhưng vào lúc này, một tiếng la vang lên phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh có hơi xấu hổ này.
“Phó tổng tới đoàn phim!”
Lâm Thiều: “……”
Cô không tin trên thế giới sẽ có loại trùng hợp này.
Mạnh Dần nhíu mày, “Sao Phó tổng lại đến?”
Anh Hứa cười lạnh một tiếng, “Ném Lâm Thiều nhà chúng tôi một mình ở cuộc họp báo, hiện tại biết sai rồi muốn đến xin lỗi?”
Ngay cả Tống Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy anh Hứa nói đúng, nhìn về phía Lâm Thiều đáy mắt còn mang chút đau lòng.
Lâm Thiều có chút sốt ruột giải thích nói: “Mọi người đừng nói như vậy, Phó Triều Dịch thật sự không phải tới tìm tôi!”
Anh Hứa căn bản không tin, “Vậy có thể vì cái gì? Mấy năm nay Phó tổng đều không đích thân tới đoàn phim!”
Lâm Thiều có chút sốt ruột, nhìn về phía Tống Nhiễm Nhiễm giải thích nói: “Anh ta tới tìm cô.”
Tống Nhiễm Nhiễm hơi giật mình, “Hả?”
Lâm Thiều cũng không giấu giếm điều gì, nói: “Tôi biết hai người quen nhau.”
Tống Nhiễm Nhiễm sợ Lâm Thiều hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “Đó là việc rất lâu trước đây rồi. Tụi em thật sự không thân, cũng không tính là bạn bè, anh ta không thể tới tìm em.”
Lâm Thiều thu hồi di động, không chút do dự tự tay xóa và chặn Phó Triều Dịch ngay trước mặt mọi người, cũng liều mạng giải thích nói: “Tôi và Phó Triều Dịch cũng đã chia tay, cắt đứt sạch sẽ, tôi không hề thích anh ta một chút nào hết! Anh ta cũng vậy! Anh ta càng không thể tới tìm tôi!”
Cho nên hãy cứ nhiệt tình yêu đương đi! Không cần để ý tôi! Tôi chưa từng nghĩ sẽ chia rẽ hai người! Càng không muốn gia nhập cái gia đình này!
Phải biết rằng, trong cốt truyện ban đầu đoạn này Phó Triều Dịch lấy lý do kiểm tra quay chụp để tới thăm Tống Nhiễm Nhiễm, còn nguyên chủ lại tự cho rằng Phó Triều Dịch muốn làm hòa với cô, khiến cô hung hăng bị vả mặt.
Cũng bắt đầu từ lúc này, nguyên chủ coi Tống Nhiễm Nhiễm là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, vẫn luôn trong tối ngoài sáng bắt nạt cô ấy, mối quan hệ của hai người chuyển biến vô cùng tệ.
Còn trong mắt Tống Nhiễm Nhiễm hành động này của Lâm Thiều giống như đang liều mạng chứng minh mình không để ý tới Phó Triều Dịch, thật sự quá mức giấu đầu lòi đuôi.
Căn cứ vào một chút hiểu biết về Phó Triều Dịch, Tống Nhiễm Nhiễm vẫn hỗ trợ khuyên nhủ: “Chị Lâm Thiều, chắc chắn Phó tổng tới để tìm chị, hay là chị cho anh ta một cơ hội đi, ít nhất nghe anh ta nói một chút rồi hẵng quyết định.”
“Không, anh ta tới tìm cô, cô mau ra gặp anh ta đi.”
“Không không không, tụi em vốn không thân…”
“Tôi cũng không có quan hệ gì với anh ta, anh ta cũng không tới tìm tôi!”
“……”
Mạnh Dần nhíu mày, nhìn về phía anh Hứa có chút kỳ quái, “Sao tôi lại cảm thấy hình như hai người họ đều không tình nguyện?”
Biểu cảm của anh Hứa cũng đồng tình một cách khó hiểu, nói thêm: “Người này so với người kia còn tỏ ra chán ghét hơn, giống như Phó tổng là ôn thần, nhìn thấy mặt là có thể sẽ bị rớt một miếng thịt, cho nên tránh còn không kịp.”
Mà giờ phút này, cách một bức tường.
Một trận gió thổi nhẹ qua, cửa khép hờ khẽ mở.
Phó Triều Dịch với vẻ mặt vô cảm đứng ở ngoài cửa, bên cạnh anh ta là trợ lý đang không biết nên có thái độ như thế nào cho đúng.
Bên ngoài ngoại trừ Phó Triều Dịch, còn năm cặp mắt trừng nhau nhất thời không biết ai xấu hổ hơn.
Anh Hứa phản ứng đầu tiên, biểu diễn cho mọi người xem một màn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhiệt tình tiến lên chào đón, “Phó tổng! Sao ngài lại tới đây?”
Đương nhiên, Phó Triều Dịch trực tiếp làm lơ anh ấy, bước về phía trước.
Mà lúc này, Lâm Thiều còn đang sốt ruột đưa mắt ra hiệu với Tống Nhiễm Nhiễm, kém tí nữa là duỗi tay đẩy nhau, điên cuồng ám chỉ đối phương, ——
“Anh ta tới tìm cô! Đi đi kìa!”
Ánh mắt Phó Triều Dịch dừng trên người Lâm Thiều.
Lâm Thiều: Cứng đờ jpg.
Đại ca, nhìn nữ chính của anh này! Nữ chính ở bên cạnh! Đừng để cô ấy hiểu lầm mà!
Tống Nhiễm Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt, trên mặt viết “Xem đi em đã nói là anh ta tới tìm chị để làm hoà rồi mà”!
Nhưng giây tiếp theo, Phó Triều Dịch lại nhíu mày hỏi: “Sao cô ở chỗ này?”
Lâm Thiều: “……”
Mẹ nhà nó, cô biết mà.
Vì để loại bỏ hết tất cả các khả năng bản thân ở cạnh Phó Triều Dịch khi ở trước mặt Tống Nhiễm Nhiễm, Lâm Thiều nghiêm mặt, không kiên nhẫn trả lời: “Tôi ở đoàn phim đương nhiên là đóng phim. Bằng không còn có thể làm gì? Làm nộm dưa chuột chắc?”
Anh Hứa cũng không ngờ Lâm Thiều sẽ trả lời như vậy, vội vàng bước nhanh tới bên cạnh cô, cười trừ nói: “Phó tổng, là công ty sắp xếp cho Lâm Thiều nhà chúng ta làm khách mời.”
Mặc dù nhận được đáp án, ánh mắt Phó Triều Dịch vẫn dừng trên mặt Lâm Thiều như cũ.
Thoạt nhìn cô cũng có chút dáng vẻ tiều tụy không che giấu được, so với hình tượng tinh xảo trước đây quả thực như hai người khác nhau. Đặc biệt là cặp mắt kia, còn hơi sưng, như là…… Khóc xuyên đêm.
Phó Triều Dịch hơi nhíu mày, dường như cũng hơi kinh ngạc.
Lâm Thiều không hiểu vì sao Phó Triều Dịch nhìn cô chằm chằm nhưng lại không nói một lời nào, thật sự rất dọa người.
Vì không để bị áp đảo khí thế, cô càng cố gắng trừng mắt nhìn lại.
Mất cả nửa ngày, đôi mắt Lâm Thiều trừng đến nỗi bắt đầu có hơi đau, cuối cùng Phó Triều Dịch cũng rũ mắt xuống, giọng nói bình tĩnh, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Thiều cảm thấy rất bất ngờ, lập tức từ chối không chút do dự, “Hai chúng ta không có gì để nói, hơn nữa hôm nay tôi còn phải đóng phim, không có thời gian.”
Trên mặt Keys là vẻ tươi cười lễ phép đúng tiêu chuẩn, “Cô Lâm yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với đoàn phim hoãn công tác quay chụp lại.”
Lâm Thiều nhìn về phía anh Hứa, trên mặt mang theo ý cầu xin sự giúp đỡ.
Anh Hứa cũng gật đầu với cô, lời nói chân thành: “Có vài chuyện hai người vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, hơn nữa hôm nay với đôi mắt sưng này của em cũng không thích hợp để quay chụp trước ống kính đâu. Đêm nay nghỉ sớm một chút, đừng tiếp tục trộm khóc nữa.”
Tống Nhiễm Nhiễm cũng phụ họa nói: “Đúng vậy chị Lâm Thiều, tuy rằng tính cách người này đúng là chẳng ra gì, nhưng nếu chị cũng không bỏ xuống được, vậy cho anh ta một cơ hội giải thích đi.”
Vẻ mặt Lâm Thiều ngơ ngẩn, cuối cùng cô cũng hiểu.
Bởi vì hôm nay mắt cô sưng, nên những người này đều cho rằng cô vì bị tình yêu làm tổn thương sâu sắc nên khóc suốt một đêm?
Cô không có! Cô thật sự không có! Cô chỉ thức đêm chơi trò vương giả mà thôi!
Đương nhiên, Lâm Thiều căn bản không có cơ hội giải thích, đã bị anh Hứa đẩy lên xe Phó Triều Dịch, lại còn là ghế lái phụ.
Lâm Thiều đứng ngồi không yên, trong lòng nôn nóng hỏi hệ thống nhà mình, “Sao lại khác cốt truyện ban đầu? Không lẽ đây là cái giá khác!”
[Hiệu ứng cánh bướm]
Thả cái câu trả lời có lệ không thành ý.
Mà suốt dọc đường đi, hai người lại không nói lời nào, trong không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Lâm Thiều cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Phó Triều Dịch dừng xe ở ven đường, yết hầu khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Xin lỗi.”
“Cuộc họp báo ngày đó, tôi không nên rời đi. Chuyện này suy cho cùng cũng là do tôi bắt đầu, không có lý do gì khiến cô phải một mình gánh vác hậu quả.”
“Anh muốn nói cái này?” Lâm Thiều càng không hiểu ra sao, không chút do dự nói: “Tôi đã tha thứ cho anh rồi, về sau đường ai nấy đi, không ai nhắc lại chuyện này nữa. Đương nhiên nếu như anh thật sự băn khoăn thì tùy tiện cho tôi mấy ngàn vạn đền bù tổn thất tinh thần……”
“Được.” Phó Triều Dịch cắt ngang lời cô, lặp lại một câu cô vừa hói, “Về sau đường ai nấy đi, không ai nhắc lại chuyện này nữa.”
Lâm Thiều: “……”
Một lần là trùng hợp, hai lần thì chắc chắn là không phải.
Xem như cô đã hiểu, rõ ràng Phó Triều Dịch không muốn cho cô tiền! Đây chính là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc máu lạnh vô tình sao?
Lâm Thiều biết sẽ không lấy được phí chia tay, ở chỗ này cùng với Phó Triều Dịch cũng chỉ tổn lãng phí thời gian, không bằng đi nhận vài cái quảng cáo của chương trình giải trí.
Vì thế cô trợn mắt, rầu rĩ không vui nói: “Đã biết.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phó Triều Dịch nhìn cô, đột nhiên nói: “Cô có thể xuống xe.”
Bây giờ xuống xe? Lâm Thiều miễn cưỡng cười trừ một chút, “Nơi này thật sự quá xa, rất khó gọi xe, có thể làm phiền anh đưa tôi trở về không?”
Phó Triều Dịch nhíu mày nhìn cô, “Cô coi tôi là xe taxi?”
Lâm Thiều: “Có lẽ thế.”
Có thể đưa cô về nhà, đừng nói xe taxi, q.q xe bay (*) cũng được.
(*) QQ Speed, là một game đua xe trực tuyến.
Lâm Thiều nghĩ như vậy, đầu dựa vào cửa sổ xe, lại tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc dậy, xe đã dừng ở cửa chung cư.
Lâm Thiều xoa đôi mắt, ngáp liên tục mấy cái mở đai an toàn, “Cảm ơn.”
Cô nói xong thì chuẩn bị xuống xe, nhưng cổ tay đột nhiên bị Phó Triều Dịch nắm lấy.
Lâm Thiều nhìn về phía Phó Triều Dịch, nghi hoặc hỏi: “Còn việc gì?”
Không có việc gì để nói thì đừng động tay động chân!
Ánh mắt Phó Triều Dịch dừng ở bảng hướng dẫn bên trong xe, “Tổng cộng cả quãng đường là 22 km.”
Lâm Thiều hơi bất ngờ, thăm dò: “Cảm ơn? Vất vả anh rồi?”
Phó Triều Dịch hơi lắc đầu, giải thích nói: “Xe taxi bắt đầu đi là 15 tệ, trong phạm vi 5km. Vượt qua phạm vi mỗi km thu 2 tệ, cộng 34 tệ. Cho nên cô cần phải trả cho tôi tổng cộng 49 tệ.”
“Bỏ bốn lên năm, làm tròn 50 đưa tôi là được.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Lâm Thiều: Anh ta vốn không thiếu 50 tệ này, nhưng vì chán ghét tôi, cho nên dùng cách như vậy để ám chỉ tôi cách xa anh ta một chút
Phó Triều Dịch: Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự keo kiệt.
Tôi cho rằng Phó Triều Dịch là một Grandet đương thời, không hiểu tại sao lại có yêu cầu cao đối với hình tượng nam chính như vậy, hiếm có nhân vật văn học nào hoàn toàn tích cực và hoàn toàn được yêu thích.
(Grandet - 1 nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet, là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt)
Mọi người đều có thể phàn nàn về nhân vật này, nhưng thực sự không cần quá nghiêm túc về nó, cũng không cần hướng dẫn tôi cách viết, dù sao đi chăng nữa hạnh phúc là điều quan trọng nhất, nếu sự tồn tại của nhân vật này khiến bạn tức giận hay cáu kỉnh thì bạn thực sự không cần phải đọc bộ truyện này! Cái được nhiều hơn cái mất! ! !