Mèo con ăn ít lại nhanh đói, phải cho ăn hai giờ một lần vì chúng nó thực sự rất yếu.

Nhạc Đồng Quang không thể suốt ngày ở chỗ này, buổi tối phải ra ngoài làm việc, ban đêm còn có thể chăm sóc một chút, ban ngày chỉ có thể dựa vào những con mèo này.

Cô nhìn quanh phòng, những con mèo ở đây đều là những con mèo bình thường không thành tinh, chúng chỉ có thể làm những việc đơn giản theo hướng dẫn, chẳng hạn như săn mồi và cảnh giác với người lạ, chúng không gây ra tiếng ồn hay làm vỡ kính, nhưng chúng không thể cư xử giống như một con người, sẽ không thể chuẩn bị và cho ăn sữa một cách cẩn thận được.

Tốt nhất vẫn nên tìm một con mèo cái đang cho con bú để chăm sóc hai chú mèo con, điều này sẽ giúp chúng dễ dàng sống sót hơn.

Đặt mèo con lại dưới bụng mèo lông dài, Nhạc Đồng Quang liếc mắt nhìn con mèo đang ngồi xổm trước mặt: “Buổi tối ra ngoài, nhìn xem có con mèo cái nào đang ở thời kỳ cho con bú không.”

Mèo mướp meo meo đồng ý.

Sau khi cho mèo con ăn xong, Nhạc Đồng Quang mới mở túi thức ăn cho mèo cho những con mèo khác ăn.

Cô ngồi dưới đất, ôm những con mèo chưa chen vào ăn phía sau, lật tai, há miệng ngửi và nhìn răng xem, cũng có vài con mèo ngồi dưới đất cọ cọ. Nhạc Đồng Quang cẩn thận kiểm tra từng con, chờ đến ngày phát lương cần đưa bọn nó đi bác sĩ kiểm tra xem là răng xấu hay là da xấu hay là tai khó chịu, hiện tại không nghiêm trọng nhưng rất có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.

Nơi này giá rẻ, điều kiện chỗ ở cũng không tốt, tầng một của tòa nhà cũ tương đối tối và ẩm ướt, khi ra ngoài thỉnh thoảng mèo mang bọ chét về, truyền cho cả đám, thật sự rất phiền phức.

Nhạc Đồng Quang cau mày đi tới kiểm tra, con mèo mướp ngồi xổm bên cạnh cô, đột nhiên duỗi chân về phía cô, Nhạc Đồng Quang nhạy bén nghiêng đầu đi.

Mèo mướp túm lấy cổ của cô, ở phía trên có đeo thứ đồ kỳ lạ.

“Meo, mùi của con người.”

Mặc dù Nhạc Đồng Quang thường xuyên có nhiều mùi người khác nhau trên người vì lý do công việc, nhưng mùi này rất nồng, nồng đến mức khiến con mèo mướp hắt hơi nhiều lần.

Con mèo mướp dùng chân dụi mạnh vào mũi, nhìn cô như đang chất vấn.

Nhạc Đồng Quang sờ sờ sợi dây buộc trên cổ, sau khi hóa thành người, thứ này cũng trực tiếp được buộc trên cổ, giống như một vật trang trí, khá đặc biệt.

Lông mày cô giãn ra, nghĩ đến người chủ nhân của mình, cũng nhớ đến lời cô nói sẽ sớm quay trở lại.

Cô nghiêm túc nói với con mèo mướp bên cạnh: “Chị đã tìm được cho mình một người chủ rồi.”

Con mèo mướp lập tức tru lên một tiếng thật lớn, khiến đám mèo còn đang mải ăn hoảng sợ nhảy dựng lên, khi vừa đáp xuống đã giẫm phải đuôi của những con mèo khác, cả căn phòng nhất thời hỗn loạn.

Nhạc Đồng Quang vội vàng an ủi: “Không sao, không sao, nhanh ăn đi.”

Trong mắt mèo mướp, Nhạc Đồng Quang là đại ca lợi hại nhất của chúng, nhưng đại ca của chúng thực sự đã tìm được chủ nhân là con người, đại ca đã có nhà mới, sẽ không cần chúng nó nữa.

Con mèo mướp khiếp sợ lại đau khổ, còn có tức giận vì bị phản bội.

Nhạc Đồng Quang giải thích: “Nhân loại đó có thức ăn cho mèo rất ngon. Giống như việc chị mang thức ăn cho mèo cho mấy đứa, anh ấy cũng sẽ mang thức ăn cho chị. Chỉ khi chị ăn no, chị mới có thể trở nên mạnh mẽ đánh bại được nhiều kẻ thù hơn.”

Con mèo mướp lập tức chạy ra ngoài mang về một miếng thịt, là ức gà, miếng to, được chiên chín, bị chiên quá tay nên trông hơi đen, nhưng không sao, vẫn ăn được.

Mèo mướp đặt miếng thịt trước mặt Nhạc Đồng Quang, nó cũng có thể đưa đồ ăn cho đại ca, ức gà rất ngon.

“Meo meo, không cần con người.”

Nhạc Đồng Quang lắc đầu. Con mèo mướp này đã bị con người ngược đãi, nó rất cảnh giác và căm thù con người, tuyệt đối không thể trở thành thú cưng.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nhạc Đồng Quang không thuyết phục con mèo chấp nhận con người mà chỉ vuốt lông trên lưng nó, từ đầu ra sau, cho đến khi cơ thể con mèo mềm ra một chút, cuối cùng nằm tròn vo thành một quả bóng.

“Đừng lo lắng, có chủ nhân là con người, chị vẫn có thể thường xuyên quay lại thăm các cậu mà.”

Mèo mướp héo rũ gục đầu xuống.

Nó không hiểu, nhưng có rất nhiều thứ mèo không thể hiểu được, Nhạc Đồng Quang trước đây cũng không hiểu, nhưng theo thời gian cũng quen dần.

“Nơi này một thời gian tới sẽ bị phá bỏ không thể ở được. Chị sẽ nghĩ cách tìm một nơi ở mới, sau đó tất cả chúng ta có thể cùng nhau dọn ra ngoài.”

Mèo mướp meo meo một tiếng.

Nhạc Đồng Quang hiếm khi ở lại đây một lúc, chú ý đến tình trạng của từng con mèo, nếu có thể mua được ở cửa hàng thú cưng trước cửa thì cô sẽ xử lý trước, nếu phiền phức hơn thì cô đợi đến khi đến bệnh viện thú cưng giải quyết sau.

Trời nhanh chóng tối xuống, sau khi ăn xong, lũ mèo hăng hái chạy nhảy trong nhà, có vài con háo hức muốn ra ngoài, xung quanh đây không có người ở, nhà trống nhiều, lại có thêm chỗ cho chúng vui chơi. 

“Đi ra ngoài chú ý an toàn, đi về sớm một chút.”

Nhạc Đồng Quang nhìn bọn chúng chạy ra ngoài, sau khi dặn dò xong, quay người biến mất trong màn đêm.

Cô không đến quán cà phê xem phim ngay mà thản nhiên loanh quanh quanh khu vực đó, như thể cô chỉ đang lang thang không mục đích.

Hôm nay cứ luôn có cảm giác như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, giác quan của mèo rất nhạy cảm, cảm giác bị theo dõi này đã có từ khi cô ra ngoài, tìm kiếm rất lâu cũng không tìm ra nguồn gốc của ánh mắt.

Không phải con người, con người thường nhìn mình từ trên cao, hơn nữa nhìn thấy cũng sẽ không kiềm chế mà phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt đó là từ bên dưới, rất xa, chếch chếch về phía sau.

Phía dưới cũng chỉ có mương hoặc là cống thoát nước.

Nhạc Đồng Quang nằm yên lặng trên cột đá ngoài đường, nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào nắp cống bên trái bên phải.

Thứ duy nhất tồn tại ở một nơi như thế này chỉ có thể là chuột, có thể là một con chuột đã thành tinh.

Nhạc Đồng Quang chưa bao giờ nhìn thấy chuột yêu, nhưng cô nghe mèo đen nói có một con, nó rất xảo quyệt và khó bắt, thích chui vào những góc tối.

Lại xuất hiện, ở bên trái.

Sau khi có cảm giác nhìn lén, Nhạc Đồng Quang lao ra như một mũi tên, dùng móng vuốt chộp lấy cái lỗ tròn nhỏ trên nắp cống, chính là chỗ này, cô ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc.

Nhưng sau khi đi ngang qua, thứ đó đã biến mất, cô ngửi thấy mùi hôi liền đi về phía trước, trên đường đi, cô bắt được một con chuột lớn chạy ra từ quán ăn, hôm nay cô đã ăn đủ rồi, không có cảm giác thèm ăn con chuột này nên cô chỉ dùng chân ấn rồi thả đuôi chuột hết lần này đến lần khác, đợi cho đến khi nó cố gắng trốn thoát rồi lại vồ lấy bắt.

Tình huống này khiến lũ trẻ đi ngang qua hét lên kinh ngạc, những người buôn bán gần đó cũng thò đầu ra xem.

“Ngày nay không có nhiều mèo giỏi bắt chuột đâu.”

“Con mèo này giỏi thật đấy.”

“Ài muốn nó đến nhà tôi quá. Gần đây nhà tôi có chuột phá hoại, bẫy dính chuột vô dụng rồi. Tôi thử rắc thuốc thiếu chút nữa hại luôn con mình, tức chết tôi rồi.”

“Nó có một chiếc vòng quanh cổ, trông không giống một con mèo hoang. Anh có thể hỏi thử chủ nhân mượn nó xem.”

Nhạc Đồng Quang tai giật giật khi nghe nhân loại thảo luận, xem ra đây là một việc làm ăn tốt.

Ánh mắt nhìn trộm không còn xuất hiện sau khi cô bắt được con chuột, Nhạc Đồng Quang chà đạp con chuột xong rồi đẩy nó đến gần thùng rác, ở đây cũng có mèo hoang, xem như đây là bữa tối của chúng nó.

Sau khi chạy đến nhà vệ sinh công cộng rửa vuốt, lại rửa sạch lông trên người, đảm bảo cơ thể sạch sẽ và không có mùi hôi, Nhạc Đồng Quang lại đến quán cà phê phim làm việc.

Sô Ngu ăn tối xong mới nhớ ra ngoài cửa còn có mèo, anh phải ghi thông tin liên lạc của mình lên chiếc vòng cổ tạm thời, lúc mở cửa ra chỉ thấy bên ngoài còn mỗi cái bát trống, không thấy bóng dáng con mèo.

“Hừ.”

Khẽ hừ một tiếng, Sô Ngu cất cây bút mà mình đã vất vả tìm được, mang bát mèo vào nhà rồi đóng chặt cửa lại.

Nhạc Đồng Quang ở quán cà phê phim đến nửa đêm mới rời đi, sở dĩ cô không ở cùng cả đêm dù đã được đặt suất đêm, chủ yếu là vì các cặp đôi ngày nay phóng khoáng hơn, cô cũng không có hứng thú xem con người chơi thể thao nên đã chen lấn mở cửa rồi lặng lẽ rời đi.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ban đêm rất yên tĩnh, trên đường về nhà cô không còn cảm thấy mình bị theo dõi nữa, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng trở lại bên ngoài ngôi nhà của nhân loại.

Cái bát không có ở cửa, nghĩa là sau khi cô rời đi, nhân loại đã mở cửa bước ra nhìn.

Nhạc Đồng Quang đối mặt với cánh cửa trống rỗng cảm thấy vui vẻ, hôm nay nhân loại ra ngoài tìm cô, là vì nhớ cô rồi sao he he, lần sau cô sẽ đợi nhân loại ngủ say rồi mới ra ngoài, để hắn không phải lo lắng.

Nhạc Đồng Quang cuộn đuôi dựa vào tường ngủ bù, cô ngủ quá ít, mặc dù thành tinh xong cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Đêm bắt đầu mưa, Nhạc Đồng Quang bị đánh thức bởi những hạt mưa nhỏ giọt từ mái hiên nhỏ xuống mông, cô di chuyển đến một nơi, nép mình dưới cửa chính, sàn nhà ở lối vào được lát bằng đá cẩm thạch, ban đêm cô ngủ hơi lạnh nên lúc trước thường ngủ trên bãi cỏ gần đó.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cành cây đung đưa lay động, Nhạc Đồng Quang ngủ không yên, tựa đuôi lên đầu, nghĩ rằng nếu ngủ trên sàn mềm trong nhà sẽ rất thoải mái.

Cô hơi xoay người, ôm mình chặt hơn, gió làm lông trên người cô đung đưa, giờ đang là mùa hè nên cũng không khó khăn lắm.

Một mùa đông trước khi cô thành tinh, tuyết rơi rất nhiều, tổ mèo do những người tốt bụng làm cho cô bị một đứa trẻ nghịch ngợm đá đi, miếng lót bên trong bị phơi ra giữa mưa tuyết, tất cả đều đóng băng. Cô bị buộc phải ở trong ổ mèo, nhìn quanh tìm chỗ trốn trong tuyết, cuối cùng cô rúc vào một góc có mái che của một tòa nhà suốt một đêm, lúc đó cô không dám ngủ, chỉ mơ hồ biết mình sẽ chết nếu ngủ, cô cứ run rẩy tại chỗ, lắc tới lắc lui. Mãi đến sáng sớm con người mới bắt đầu thức dậy đi làm, cô nhân cơ hội lẻn vào trong. Có nhân loại rất lớn tuổi thích nhặt các tông và xếp chúng lại với nhau, cô ngủ trong bìa các tông, cảm giác như đang ngủ trên thiên đường vậy.

Con mèo vàng nhẹ xoa đuôi, trong đầu những quang ảnh vô tận chợp tắt bay lượn, mèo sau khi hóa thành tinh thỉnh thoảng sẽ mơ như thế này, vô hình, tràn ngập ánh sáng vụn vỡ, cô tựa như trở lại trong đống bìa cứng, khô ráo ấm áp, toát ra mùi phức tạp của bìa các tông, quấn lấy cô hoàn toàn. 

Ngay cả khi ngủ mắt mèo con cũng cong cong.

Cành cây vẫn va đập vào nhau, Nhạc Đồng Quang cảm giác như đang run rẩy, có lẽ đang bay trên bầu trời, mưa hóa thành ánh sao lướt qua bên cạnh cô, cô hơi duỗi người, dùng móng vuốt ngập ngừng giẫm lên khoảng không.

Sau đó cô bước lên mặt đất, một mặt đất vững chắc nhưng lại rất mềm mại.

Sô Ngu cau mày nhìn con mèo trong tay.  Cơn mưa lớn đánh thức anh dậy, anh nhìn xuống từ cửa sổ và thấy con mèo đang co ro trước cửa.

Mèo con co ro thành một quả bóng nhỏ, yên yên ổn ổn, cơ thể phập phồng lên xuống, một bàn tay là có thể nâng lên.

Lúc Sô Ngu bế cô lên, cô vẫn chưa tỉnh lại, chỉ hơi duỗi chân ra trong tay anh, miếng thịt hồng hào cẩn thận giương lên không trung, anh đưa tay còn lại ra chặn lại, bốn miếng măng cụt an tâm thoải mái rơi vào tay anh.

Sô Ngu lặng lẽ bóp miếng thịt mềm đến không ngờ.

Sao nó mềm thế?

Anh nhéo một chút, lại nhéo thêm cái nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play