Trong những năm lang thang đó, Nhạc Đồng Quang đã gặp phải rất nhiều kẻ tâm thần thích hành hạ mèo, bản thân cô thậm chí còn trở thành mục tiêu và suýt bị cắt đuôi, moi ruột.
Mấy em mèo con trong nhà vốn không phải do cô chủ động nhận nuôi, nhưng cô vô thức muốn bảo vệ chúng sau khi nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của chúng.
Nhạc Đồng Quang cũng không thù hận con người, dù sao thì hầu hết con người đều là người bình thường, nhìn thấy mèo bị thương bọn họ cũng sẽ tức giận và đau lòng, sẵn sàng mang chúng đi chữa trị và che chở, cô chỉ ghét những kẻ làm tổn thương mèo.
Tuy thời gian quan sát người chủ mới này không quá dài, nhưng Nhạc Đồng Quang tin rằng con người luôn đi một mình với vẻ mặt lạnh lùng này là một người tốt.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là một ngày mưa, hôm đó Nhạc Đồng Quang đi làm về, đang ra ngoài tìm thức ăn, trên đường cô gặp một con mèo bị xe điện cán qua, cột sống của con mèo bị gãy, nội tạng của nó có lẽ đã bị thủng, chảy máu rất nhiều. Cô lúc đó nghĩ rằng có lẽ không thể cứu được con mèo, nhưng nhân loại kia nhất quyết phải cẩn thận hộ tống con mèo đến bệnh viện, thậm chí còn không quan tâm mặc dù máu của con mèo đã vấy bẩn trên quần áo của hắn.
Nhạc Đồng Quang mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm mèo, nhân loại cũng đến đó ba lần, mỗi lần đến đều là đi trả tiền và trao đổi với bác sĩ về phương án điều trị, tiền chữa trị cho mèo tốn rất nhiều nhưng nhân loại chưa bao giờ oán than một câu. Sau nửa tháng, con mèo sắp chết kia lấy lại được sức sống, sau đó được một con người khác nhận nuôi.
Sự việc này khiến Nhạc Đồng Quang vô cùng cảm động, cô đã vô số lần chứng kiến một sinh mệnh biến mất trước mặt mình mà bất lực, thành tinh thì sao chứ, cô vẫn không thể cứu được đồng loại của mình. Nhưng nhân loại đã cướp chúng nó về từ trong tay tử thần, có lẽ đối với hắn đây chỉ là một chuyện tầm thường, nhưng trong thâm tâm Nhạc Đồng Quang đã nhận định con người này là một người tốt đáng tin cậy.
Bởi vậy cô chỉ ngẩng đầu nhìn chăm chú động tác của chủ nhân, tuy rằng thân thể căng thẳng đến cực điểm, nhưng cũng không có lập tức duỗi móng ra tấn công.
Nhỡ đâu là cô hiểu lầm, cô muốn xác định lại một chút.
Cổng tiểu khu không bán mấy cái thẻ tên mèo tên chó, những thẻ này chỉ mua được trên mạng hoặc đặt riêng tại cửa hàng thú cưng. Có nhân viên bán hàng ở cửa hàng thú cưng cách đó vài mét. Sô Ngu tìm kiếm gần đấy một vòng, vốn định quên nó đi để chuyện này tạm thời nói sau, dù sao anh cũng chưa xác định có muốn giữ lại nhóc này hay không.
Nhưng nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, tỏ vẻ nếu anh đang vội có thể sử dụng một số mặt hàng này thử trước, nhân viên bán hàng gợi ý một loại dây buộc tóc mà các bạn nữ dùng để buộc tóc. Loại dây buộc tóc này co dãn và phẳng, tháo ra sẽ rất dài, có thể buộc trên đầu mèo, dùng màu trắng cũng có thể viết mặt chữ lên trên.
Sô Ngu rất không quen với việc bị chào hàng nhiệt tình như vậy, cuối cùng anh tỏ ra lạnh nhạt mua chiếc dây buộc tóc của con gái, vày vò nó như một con sâu.
Anh khoa tay múa chân buộc dây buộc tóc này lên cổ con mèo, nếu nó không vừa, anh cũng sẽ không làm một cái thẻ mèo dành riêng cho con mèo, như vậy quá phiền phức.
Anh thực sự không có sở thích nuôi thú cưng chứ đừng nói đến con này.
Sô Ngu chọc vào đầu con mèo đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, ngón tay thọc vào bộ lông trên đầu nó, trực tiếp tạo một cái lỗ, con mèo ngốc nghếch chỉ đứng yên để anh chọc vào, nhìn xem, trông rất dễ bắt nạt.
Sô Ngu khẽ hừ nhẹ một tiếng, buộc dây buộc tóc quanh chiếc cổ đầy lông của con mèo, trông vậy mà lại rất vừa vặn, như thể được may riêng cho cô, nhìn qua trông dễ thương hơn vài phần.
“Quên đi, cứ đeo vậy.” Anh lại vỗ nhẹ vào tai mèo, đứng dậy đi vào nhà.
Mãi đến khi anh đi tới cửa, thân thể căng thẳng của Nhạc Đồng Quang mới mềm nhũn ra, quả nhiên là cô đã suy nghĩ quá nhiều, không phải là muốn bóp chết cô mà là nhân loại muốn đeo vòng cổ cho cô, đồng nghĩa với việc, từ này về sau cô cũng sẽ không bị xua đuổi giống như những con mèo hoang, sẽ được đối xử giống như Hầu Tái Lôi trong tiểu khu này.
Nhạc Đồng Quang không cảm thấy đeo vòng cổ có gì xấu hổ, hồi còn đang có suy nghĩ phải làm một con mèo cưng, cô đã chuẩn bị tinh thần khi đi tìm chủ cho mình. Huống chi, con người cũng sẽ đeo vòng cổ vào cổ để tự khóa mình lại, mọi người đều giống nhau.
Cô với đôi mắt sáng ngời đi theo nhân loại, lao qua khe hở trên cánh cửa còn chưa đóng chặt, Nhạc Đồng Quang hừ nhẹ một tiếng, lao tới dưới chân nhân loại dùng sức cọ lên.
Sau khi xoa xoa đôi chân của chủ nhân, Nhạc Đồng Quang cọ mình vào tấm thảm lớn mềm mại rồi nằm xuống bình yên.
Từ nay về sau luôn có thức ăn cho mèo, buổi trưa có thể ăn ở căng tin vườn thú, đảm bảo ba bữa một ngày, số tiền còn lại có thể dùng để đưa mèo ở nhà đến bệnh viện thú cưng kiểm tra cơ thể một chút, nếu cần chữa thì có thể chữa. Biết đâu đấy, nếu có con người nguyện ý, cũng có thể làm thú cưng của con người.
Không phải cô không muốn tiếp tục nuôi những con mèo đó, nhưng dù sao năng lực của cô cũng có hạn, chỉ có thể đảm bảo chúng cơ bản khỏe mạnh, không bị chết đói, nếu là con người thích chúng thì nhất định sẽ tỉ mỉ chăm sóc chúng để chúng có thể sống lâu hơn.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đích đến tốt nhất của một con mèo trong thành phố là được sống cùng con người và được chăm sóc từ đầu đến đít, Nhạc Đồng Quang không để tâm mấy chuyện tốt xấu của việc này, cô chỉ nhìn vào những gì trước mắt, nghĩ quá nhiều não cô sẽ nổ tung mất.
Mèo con ghét phiền não, cũng chán ghét loài người giống nhau lúc nào cũng phải tự hỏi bản thân.
Hôm nay, có lẽ lo lắng mèo con sẽ lại bò lên khi mình đang ăn, sau khi nấu xong Sô Ngu không đặt thức ăn trực tiếp lên bàn mà đi lấy bát cho mèo trước rồi đổ đầy một bát thức ăn cho mèo.
Anh vẫy vẫy đống hạt trước mặt con mèo đang nằm, mèo con nhìn thấy lập tức hưng phấn đứng dậy đuổi theo thức ăn cho mèo trong tay mình, lúc này anh mới bưng chén đi ra ngoài cửa một lần nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhìn động tác của anh, Nhạc Đồng Quang biết từ giờ trở đi đây sẽ là nơi ăn uống thường xuyên của mình, cô xoa xoa dây hãm quanh cổ, dù sao thì nhân loại cũng đã đeo vòng cho cô, đó chính là xác định muốn nuôi cô, thế thì ăn cơm ở chỗ nào cũng được.
Nhạc Đồng Quang nheo mắt lại, không có lập tức đi ăn, trước tiên đi đến trước mặt Sô Ngu meo meo vài tiếng tỏ vẻ cảm ơn.
Sô Ngu nhấc chân rời khỏi, quay vào trong nhà đóng cửa lại, bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình.
Nhạc Đồng Quang nhanh chóng ăn xong một bát đồ ăn, sau khi ăn xong, cô xuyên qua cánh cửa trong suốt nhìn bàn ăn, không biết hôm nay nhân loại ăn loại thịt gì, thịt mềm mềm, xương mỏng, không giống như thịt gà, cô có thể nghe thấy được tiếng cắn nuốt rôm rốp truyền ra từ bên trong. Nhìn qua cũng rất thơm, vừa mới ăn xong thức ăn cho mèo cũng no rồi, chẳng qua nhớ lại ngày hôm qua được ăn mấy miếng thịt gà, cô vẫn không nhịn được nuốt nước miếng.
Đồ ăn của con người ăn ngon thật.
Hai chân cô bám ở trên cửa, nhoài thẳng người thành một đường dài cố gắng nhìn vào bên trong. Cửa kính hơi trơn, Nhạc Đồng Quang gãi một hồi, móng vuốt không để ý liền trượt xuống dưới.
Hôm nay nhân loại có lẽ sẽ không mở cửa nữa, Nhạc Đồng Quang quay đầu nhìn lại, thấy đã sáu giờ rưỡi, nên về nhà một chuyến.
Cô meo một tiếng về phía nhà, như thể dặn dò nhân loại không thèm trả lời cô: “Tôi đi ra ngoài một lát, sẽ quay lại sớm thôi.”
Kêu xong, cô nhảy qua hàng rào chạy ra bụi rậm, tiếng chó sủa từ sân nhà bên cạnh vang lên. Nhạc Đồng Quang dự định lần sau sẽ tìm cơ hội giao tiếp với những chú chó ở đây, về sau bọn họ đều là bạn bè trong cùng một tiểu khu, không thể vừa gặp mặt đã đòi sủa đánh sủa giết được.
Trước khi trời tối, Nhạc Đồng Quang quay trở lại khu dân cư cũ, vì sắp bị phá bỏ nên dọc đường có rất ít cửa hàng, chỉ còn vài ngọn đèn còn sáng, đường phố phủ một lớp sương mù xám xịt.
Chủ cửa hàng thú cưng hôm nay không bận, đang ung dung ngồi sau quầy chơi điện thoại di động.
Trong cửa hàng đã bớt đi những chiếc lồng trống, không gian ban đầu nhỏ bé dường như rộng rãi hơn rất nhiều, chú chuột hamster vẫn đang cố gắng chạy trong con lăn, để lại dư ảnh xám xịt.
Ông chủ ngẩng đầu nhìn thấy người đi vào, lập tức đặt điện thoại xuống, cười nói: “Đã bảy giờ rồi, tôi còn tưởng hôm nay cô không đến, định đóng cửa về nhà.”
Nhạc Đồng Quang ngượng ngùng nói: “Tôi tan làm hơi muộn, để anh đợi lâu rồi.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Không sao đâu, dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, về nhà cũng chỉ là đổi một chỗ chơi điện thoại thôi.” Ông chủ chỉ vào kệ: “Thức ăn cho mèo ở đằng kia.”
Nhạc Đồng Quang lấy điện thoại ra chuyển tiền cho ông ta, ông chủ biết cô nuôi rất nhiều mèo ở khu dân cư bên cạnh, bằng không cô sẽ không cần nhiều thức ăn cho mèo như vậy, đối với một người yêu mèo như thế ông ta rất kính nể.
Chỉ là nơi này sắp bị phá bỏ, có thể là cuối tháng này hoặc đầu tháng sau.
“Cửa hàng của tôi tuần sau sẽ đóng cửa. Ở đây không có người, cũng không có cửa hàng kinh doanh, giá thuê tuy thấp nhưng ở đây một ngày cũng rất lãng phí. Tốt nhất cô nên nhanh chóng chuyển đến nơi khác đi, nhỡ đâu chỗ này bất ngờ bị dỡ, cô có chuẩn bị cũng không kịp.” Ông chủ có lòng khuyên nhủ.
Nhạc Đồng Quang cảm thấy có chút nặng nề, việc di chuyển nhiều mèo tàn tật trong nhà như vậy thực sự rất khó khăn, hơn nữa tìm được một chỗ ở mới thích hợp cũng tốn rất nhiều thời gian, nơi đó phải đủ rộng, an toàn, và quan trọng nhất là không được quá đắt.
Thở dài, Nhạc Đồng Quang nói: “Vậy ngày mốt mang thêm cho tôi hai túi.”
Ông chủ gật đầu.
Nhạc Đồng Quang mang theo thức ăn cho mèo trở về nhà, để tránh con người, phần lớn những con mèo này đều ngủ ban ngày và ra ngoài vào ban đêm, lúc này trời đã tối nên chúng đang chơi đùa trong nhà chờ Nhạc Đồng Quang quay lại.
Thời gian cô đến không cố định, trước đây còn rất sớm, nhưng trong khoảng thời gian này cô chỉ xuất hiện sau khi trời tối, mấy con mèo mướp rất lo lắng cho cô, đứng sau những cây cột ở ngã tư nhìn xung quanh, nghe được tiếng bước chân của cô lập tức lặng lẽ đi đến.
Mèo mướp kêu một tiếng gọi cô, cọ xát thân thể dưới chân cô, Nhạc Đồng Quang nhịn không được cong cong đôi mắt.
“Chị về rồi đây.” Cô nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, về đến nhà là có thể ăn cơm rồi.”
“Meo.”
“Hôm nay thế nào? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Meo, meo, meo.” Con mèo mướp kêu lên một tiếng có phần khẩn trương.
Nhạc Đồng Quang nghe tiếng nó có chút lo lắng nên bước nhanh về nhà.
Hôm nay gia đình có hai thành viên mới. Chúng nó không bị thương mà là những chú mèo con mới sinh. Chúng còn rất nhỏ và chưa thể di chuyển bình ổn.
Mèo con bị mắc kẹt dưới một con mèo lông dài bị què hai chân sau, hai con mèo con dán lên người nó tìm ăn.
“Cậu mang nó về à?”
Hiển nhiên không thể đưa những con mèo nhỏ như vậy đến đây, chỉ có thể là bị phát hiện được mèo mang về.
Mèo mướp kêu lên một tiếng với cô.
Nhạc Đồng Quang đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, lúc mẹ của hai chú mèo con đang sinh con trong góc thì bị chậu hoa từ trên lầu rơi xuống đè chết, cha của hai đứa nhỏ cũng đã chết. Một đống người lộn xộn xôn xao xem chậu hoa rơi từ trên kia là của nhà ai, họ cũng dọn dẹp xác con mèo rồi chôn nó ở một nơi tùy tiện. Hai đứa trẻ sinh ra quá muộn lại quá yếu, trên người vẫn còn dính máu, con người tưởng chúng nó cũng đã chết nên chôn bọn chúng cùng nhau, bị một con mèo mướp đi ngang qua nhặt lên rồi liếm sạch.
Con mèo nhỏ như vậy không ăn được thức ăn cho mèo, Nhạc Đồng Quang thuần thục lấy từ trong tủ bếp ra một gói sữa dê.
“Cho chúng nó uống cái này đi.”
Cô nhéo miệng con mèo con rồi đổ sữa vào, tầm mắt nhìn những con mèo đủ màu sắc đang ngồi xổm thành vòng tròn lớn xung quanh cô.
Trong nhà ngày càng có nhiều mèo, đột nhiên cô cảm thấy mức lương mới tăng của mình dường như là không đủ.