Ánh trăng nghiêng về phía Tây, ánh sáng ít ỏi chiếu trên mặt nước cũng dần yên lặng ngủ đông.
Triệu Yên quấn tiết phục khô mát ngồi trên giường, khóe mắt ươn ướt, chóp mũi ửng đỏ, phần ngực chưa được bọc kỹ nhấp nhô theo nhịp thở tựa như tuyết trắng giữa trăng.
Trong hồ nước, vài lụa dài nhẹ bồng bềnh lượn lờ như mây trôi, đó là khi nàng khóc đến sắp không thở nổi, Văn Nhân Lận thuận tay túm nó ném xuống hồ nước, tránh để nàng thiếu khí rồi ngất đi.
Văn Nhân Lận ngâm mình trong bể với nàng một lúc lâu, xiêm y của hắn ướt đẫm từ trong ra ngoài. Lúc này, hắn bước ra với một chiếc áo choàng màu sương mới thay, mái tóc được kẹp nửa bằng cây trâm gỗ bóng loáng, nửa còn lại là phần tóc ẩm ướt rối tung xoã trên vai hắn, khẽ đong đưa theo từng bước chân.
Hắn đi sang một bên lấy khăn và lược, dùng mảnh vải bông mềm mại sạch sẽ khẽ lau mái tóc đen dài mềm mại như lụa thả ngang eo của Triệu Yên, lau khô từng tí từ trên xuống dưới, sau lại cẩn thận chải tóc cho nàng.
Thân hình cao lớn thẳng tắp của hắn phản chiếu trên tấm gương đồng, gương mặt nghiêng với ánh nền ấm áp mơ hồ khiến hắn toát lên vẻ thong dong vô ý.
Phát hiện Triệu yên đang lén nhìn mình trong gương, Văn Nhân Lận nheo mắt hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT