Vì anh yêu em

Chương 3


6 tháng


11
Tôi cảm thấy hơi hoang mang liên tục mấy ngày liền.

Tôi rất hiểu tính tình của Sở Phóng, cậu ấy có thù sẽ tất báo.

Mà kế hoạch của Nghiêm Vũ, theo tôi thấy không có bất cứ kẽ hở nào, cậu ấy gần như không thể tìm được chứng cứ.

Như để xác minh những gì tôi nghĩ, vài ngày sau, tiền bạc hàng hóa mà tôi đang nhận liên tục hàng ngày đột nhiên ngừng lại.

Tôi thực sự sốt ruột nên lại tìm đến Hắc Vô Thường.

Không hiểu sao, những người khác đến tìm Hắc Vô Thường bàn chuyện đều bị làm khó, chỉ có tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ bị hắn làm khó dễ gì cả.

Cùng lắm thì hắn chỉ chê bai tôi.

Sau khi nhận được ánh mắt dò xét của hắn, tôi xuất hiện trong phòng Sở Phóng.

Phòng cậu ấy hôm nay không còn tối đen như mực nữa, chỉ là cậu ấy không có ở trong phòng.

Tôi không biết cậu ấy đã đi đâu nên chỉ đành ngồi chờ.

Khi màn đêm buông xuống, tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, Sở Phóng mới trở về nhà, cả người đầy bụi tuyết lạnh buốt.

Cậu ấy mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai cũng đen nốt, làm nổi bật làn da trắng nõn và đôi môi mỏng hồng hào.

Sau khi vào nhà, cậu ấy đi thẳng vào phòng ngủ, cởi áo khoác ngoài, rồi thuận tay cởi luôn áo hoodie bên trong, châm một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng. Tôi tiến lại gần dập tắt điếu thuốc của cậu ấy, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi.

“Nguyệt Nguyệt?” Sở Phóng phản ứng rất nhanh.

Bất đắc dĩ, tôi xuất hiện trước mặt Sở Phóng, khoanh tay nhìn cậu ấy: “Được rồi, hút thuốc uống rượu đều biết rồi, tiếp theo cậu muốn làm gì nữa?”

“Hết cách rồi, tôi phải xã giao mà.” Sở Phóng bất lực cười cười, thuận tay dập tắt điếu thuốc.

Tôi liếc nhìn nửa thân trên để trần của cậu ấy, trêu chọc: “Không ngờ đấy, cậu còn có cơ bụng.”

“Không phải có một khoảng thời gian cậu rất thích thả tim trai cơ bắp sao, cho nên tôi đã đi tập.”

Sở Phóng quay người lại, thuận tay cầm chiếc áo thun màu đen.

“Hả?” Tôi ngượng ngùng xoa xoa mũi, “Lại nhìn trộm tôi.”

“Ai biết được, cuối cùng cậu lại tìm một người không có cơ bụng, anh ta có chỗ nào tốt hơn tôi chứ?”

Sở Phóng tiến lại gần vài bước, thân hình cao lớn chặn ánh đèn và phủ bóng lên khuôn mặt của tôi, cảm giác vô cùng áp bức.

“Là do mắt tôi mù.” Tôi trực tiếp nhận thua.

Sở Phóng xoa đầu tôi: “Biết thì tốt.”

Động tác vừa quen thuộc và thân mật khiến tôi có cảm giác như được quay về thời thơ ấu.

Lợi dụng ưu thế chiều cao, cậu ấy từ nhỏ đã thích xoa đầu tôi, Thiên Thiên lúc nào cũng khóc đi theo sau, đòi Sở Phóng xoa đầu.

“Hôm nay tôi…” Tôi tỉnh táo lại, nhìn Sở Phóng.

“Tôi điều tra Nghiêm Vũ rồi, mục đích của anh ta có lẽ không chỉ vì tiền.” “Hả?” Tôi mở to mắt, “Không phải chứ? Tôi được thừa kế sản nghiệp, không cha không mẹ, còn có một khoản bảo hiểm nhân thọ. Hơn nữa, trước đây tôi cũng không có bất cứ mâu thuẫn nào với anh ta, anh ta còn có mục đích gì?”

“Tôi đã đi điều tra thân thế của anh ta. Khi anh ta mười tuổi, mẹ anh ta gặp tai nạn giao thông qua đời.” Sở Phóng đặt một số văn kiện lên bàn cho tôi xem.

“Nhưng, chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

“Cậu cứ bình tĩnh, chú Cố năm đó cũng dính vào một vụ tai nạn giao thông. Những chuyện này đã bị dìm xuống, hầu như không có dấu vết nào có thể truy tìm được. Có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết riêng bằng tiền.”

“Vậy ra, là cha tôi đã gi/ết mẹ anh ta? Cho nên anh ta mới trả thù tôi?”

Sở Phóng gật đầu: “Đây là suy đoán của tôi về động cơ gi/ết người của anh ta. Trong khoảng thời gian này tôi đang bận tìm kiếm chứng cứ, nhưng lúc đó không có nhân chứng, cũng không có camera, anh ta làm việc không có chút sơ hở nào.”

Tôi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh chụp hiện trường trên bàn.

Trên mặt đất loang lổ vết m/áu.

Năm tôi sáu tuổi, vào một đêm mưa to xối xả, cha tôi trở về nhà với cơ thể ướt sũng, người dính đầy m/áu.

Mẹ tôi hét lên kinh hãi, rồi bịt mắt tôi lại, bế tôi trở lại phòng ngủ, không cho tôi ra ngoài.

Lúc đó, tôi mơ hồ nghe thấy họ nói: “Không cứu được.”

Thì ra là như vậy.

“Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ bắt anh ta trả giá.”

Trong mắt Sở Phóng hiện lên vẻ chấp niệm sâu sắc.

“Không cần. Nghiệp cha tôi gây ra, coi như tôi thay ông ấy trả lại.”

“Đây là lỗi của cha cậu, không liên quan gì đến cậu. Tai nạn xe của cha mẹ cậu, nói không chừng cũng có sự nhúng tay của anh ta.”

Trái tim tôi dường như bị ai đó siết chặt lại.

Cảnh tượng cha mẹ tôi vật lộn đau đớn trước khi ch/ết lại hiện ra trước mắt tôi. “Đừng khóc, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Sở Phóng giơ tay lau đi những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt tôi.

Tôi quay đầu né tránh:

“Không cần đâu, Sở Phóng, cậu phải nhớ rằng, chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu. Tôi và cậu chỉ là bạn bè, cậu không có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi, cũng không có thân phận gì để thay tôi b/áo th/ù.”

Tay của Sở Phóng đang ở giữa không trung đông cứng lại.

“Tôi đã ch/ết rồi, duyên phận cũng chấm dứt rồi. Cho dù không có Thiên Thiên, không có Nghiêm Vũ, tôi cũng sẽ không thích cậu, tôi cũng không cần cậu tự nguyện hy sinh cho tôi.”

Sở Phóng cụp mắt xuống, ánh sáng bị hàng mi dài che khuất dần dần mờ đi và vỡ vụn:

“Lời này, không biết còn phải nghe cậu nói bao lần nữa.”

Tôi đã từ chối Sở Phóng quá nhiều lần rồi.

Vì Thiên Thiên, vì Nghiêm Vũ, lần này là vì chính cậu ấy.

Hôm nay, có lẽ sẽ là lần cuối cùng.

12.
Sau đó, vẻ mặt đau khổ của Sở Phóng liên tục xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Cậu ấy cái gì cũng không nói, chỉ nhìn tôi như vậy.

Tuyệt vọng, nhưng thâm tình.

Tôi cứ bị tỉnh giấc giữa đêm, ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Trong mắt Sở Phóng có một tia sáng chói lóa nhưng không thể chạm tới, giống như những vì sao kia.

13.
Tôi không nhận được tiền Sở Phóng đốt cho nữa.

Nhưng số tiền đã nhận trước đó cũng đủ dùng rồi.

Cậu ấy làm như vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tôi đã ch/ết rồi, cuộc sống của Sở Phóng vừa mới bắt đầu.

Tôi không thể để cậu ấy bị chuyện quá khứ của tôi ràng buộc được.

14.
Tôi lại quay về trạm dịch làm việc.

Người đến người đi, thời gian cũng dần trôi qua.

Hắc Vô Thường thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua, còn chào hỏi tôi vài câu:

“Này, sao mấy ngày nay không đòi lên trên thế?”

“Chắc không có chuyện gì nữa đâu, giờ tôi chỉ chờ uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai thôi.”

Hắc Vô Thường nghe vậy liền bấm ngón tay đếm, liếc mắt nhìn tôi một cái.

“Nghĩ hay đấy, chuyện của cô còn chưa xong đâu.” Hắn thuận tay đưa cho tôi một lá bùa, “Lần sau cứ đốt lá bùa đi là được, đừng có tự tiện xông vào điện Diêm Vương làm phiền tôi.”

Tôi nhận lấy lá bùa, có chút kinh ngạc: “Không cần tiền à?”

Hắc Vô Thường cười giễu cợt:

“Chút tiền đó của cô có đủ nhét kẽ răng tôi không?”

“Hả?”

“Được rồi được rồi, đi đây.” Hắn nói xong rồi bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào lá bùa.

Chẳng lẽ Hắc Vô Thường thật sự có quan hệ gì với tôi?

Sau này, dù tôi có bám theo hỏi bao nhiêu lần, Hắc Vô Thường cũng không chịu nói.

Bị tôi làm phiền, hắn trực tiếp tạo kết giới ngay trong điện Diêm Vương.

Tôi chỉ đành từ bỏ.

15 .
Thời gian rảnh rỗi, tôi và bà lão ngồi ở lối vào hẻm, cầm một nắm hạt dưa bàn chuyện thế sự, chín vệ sĩ đẹp trai đứng sau lưng, cũng là một cảnh tượng kỳ lạ trong địa phủ.

Có vài người dì ở nhà rảnh rỗi đang chờ được đầu thai cũng dần gia nhập đội ngũ của chúng tôi. Không có việc gì làm là lại đến trêu chọc mấy anh vệ sĩ đẹp trai, người già chứ tim không già.

Nhưng thứ họ nhớ nhung nhất vẫn là những đứa con của họ ở dương gian.

Họ luôn lải nhải không chán khi nói về mấy chuyện vụn vặt và tiếc nuối với những đứa con của mình khi còn sống.

Ví dụ, không kịp nhìn con gái thi đậu đại học.

Ví dụ, con trai sắp kết hôn nhưng lại không kịp dự hôn lễ.

Ví dụ, trước khi ch/ết vẫn chưa kịp nói vài câu với gia đình.

Nhưng hơn hết, họ vẫn lo lắng cho các con không có cha mẹ bên cạnh thì có thể tự chăm sóc bản thân được không.

Thường thường khi nói đến đây, là bắt đầu vang lên những tiếng nức nở.

Chỉ có bà lão là ít nói, rất ít khi nghe bà nhắc đến chuyện quá khứ.

Tôi không khỏi thắc mắc: “Bà ơi, không phải bà có cháu trai sao, sao ít khi nghe bà nhắc đến vậy?”

Bà lão sửng sốt, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Cháu tôi, khoảng mười năm nay chưa đốt cho tôi cái gì cả, tôi sợ nó cũng không còn.”

“Bà …”

Tôi có chút hối hận, sao có thể ngu ngốc chủ động nhắc đến chuyện đau lòng của người già chứ.

Bà lắc đầu vỗ nhẹ vào tay tôi an ủi:

“Đứa cháu trai mệnh khổ của tôi, vừa mới sinh ra đã không có cha, tuổi còn nhỏ mà phải tận mắt chứng kiến mẹ nó ch/ết trong một vụ tai nạn ô tô”.

“Người lái xe là người có tiền, nghe nói bạn ông ta là vị lãnh đạo nào đó, rất có quyền. Họ nhét cho tôi một ít tiền, chuyện này từ đó cũng coi như bỏ ngỏ.”

“Tôi vì đứa cháu nhỏ của mình mà muốn gắng gượng thêm vài năm nữa, nhưng sức khỏe của tôi không được tốt, nên chưa được hai năm lại đi theo mẹ nó rồi.”

“Để một đứa trẻ mồ côi cô độc ở lại, đến bây giờ tôi vẫn không dám nghĩ một mình nó có thể sống được hay không, rồi làm thế nào để sống.”

Bà lão lấy tay lau nước mắt trên mặt.

Phải một lúc lâu tôi mới khẽ lên tiếng: “Bà ơi, cháu trai bà tên là…”

“Cháu nó, tên là Tiểu Vũ, cháu gái có biết không?” Bà lão nhìn tôi với đôi mắt đã mờ đục đi theo thời gian.

Đầu tôi “ong” lên một tiếng, trở nên trống rỗng.

“Không biết ạ.” Tôi đột nhiên đứng dậy, không dám đối diện với ánh mắt của bà, vẻ mặt hoang mang không kiểm soát được.

Mọi người đều không hiểu chuyện gì.

“Cháu...cháu quên mất ở trạm dịch còn có việc chưa làm xong, cháu đi trước đây, mọi người cứ nói tiếp đi.”

Tôi để lại vài lời rồi vội vã bỏ đi.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play