Vì anh yêu em

Chương 2


6 tháng


6
Hiệu suất làm việc của Sở Phóng cao hơn Thiên Thiên.

Đơn hàng và tiền trong tài khoản của tôi cứ nhảy liên tục không ngừng cả ngày. Cuối cùng tôi cũng có thể nở mày nở mặt rồi.

Tôi huênh hoang dẫn theo chín người đàn ông đẹp trai, sống trong một biệt thự rộng lớn và bề thế.

Thật trùng hợp, hàng xóm lại chính là anh chàng cao to đẹp trai lúc trước.

Lúc tôi chuyển nhà, tình cờ gặp họ đang về nhà, tôi nhướn mày hỏi cậu nhóc kia: “Có muốn chị mua lại không?”

“Không cần đâu, em ở đây rất tốt, cảm ơn chị nhé.”

Hai má cậu nhóc đỏ bừng, môi mím chặt không dám nhìn tôi.

Tôi gật đầu, cũng coi như yên tâm rồi.

Cuối cùng tôi cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc, bước vào hàng ngũ những người có tiền, nhưng tôi vẫn có chút bất an. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đi ra ngoài.

Đến con hẻm nhỏ gần trạm dịch.

Quả nhiên, bà lão vẫn co ro dưới chân tường, quần áo trên người rách rưới, không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu nữa, đôi bàn tay run rẩy cầm một miếng bánh bao.

Trong địa phủ có rất nhiều người thiếu ăn thiếu mặc như bà, người già ăn gió nằm sương không phải là ít, bạn có thể nhìn thấy họ khắp nơi trên đường. Thời gian đầu thai được tính toán dựa trên công đức lúc còn sống, có những người phải ở đây bảy mươi, tám mươi năm mới có thể đi đầu thai được.

May là lúc còn sống, tôi đã dùng tài sản của cha mẹ để lại giúp không ít người, nên chỉ cần đợi vài năm là có thể đầu thai.

Những người trẻ tuổi đa phần đều được cha mẹ nhớ nhung, nhưng hầu hết những người già sau khi qua đời vài năm đều bị người thân còn sống lãng quên. Không ai đốt cho họ vàng mã, họ cũng không có tiền để hối lộ Hắc Bạch Vô Thường để trở về báo mộng, cơ thể vừa già, vừa yếu, không làm được việc gì.

Họ không thể chết thêm lần nữa dưới địa phủ, mà chỉ có thể chịu đựng cái đói cái rét giày vò ngày đêm.

Theo lý mà nói thì chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Chỉ là mấy hôm trước, lúc tôi đang ăn gió nằm sương với các soái ca thì bà lão này chân khập khiễng bước tới ngồi xuống cạnh tôi.

Bà run rẩy lấy từ trong ngực ra một mảnh vải, bóc từng lớp từng lớp một, bên trong có một cái bánh bao cứng như đá, bà mở ra, khó nhọc đưa nó cho tôi.

Tôi lắc đầu, bà lại đưa qua, giọng điệu già nua: “Ăn đi cháu gái, cháu trai nhỏ của bà nếu còn sống chắc cũng lớn bằng cháu rồi.”

Cuối cùng, tôi vẫn không thể từ chối được, gặm hết cái bánh bao.

Sau này, khi không có việc gì làm, bà thường đến trò chuyện với tôi.

Bây giờ tôi không dễ dàng gì mới có được ít tiền, tôi sẽ cố giúp đỡ người khác nhiều nhất trong khả năng của mình.

Tôi phải uốn ba tấc lưỡi nửa giờ đồng hồ mới thuyết phục được bà về nhà với tôi. Chín soái ca trong nhà không có việc gì làm, vừa hay có thể chăm sóc bà. Mấy ngày sau, Sở Phóng ngày nào cũng đốt tiền của tôi.

Tôi có người hầu hạ nên rảnh rỗi và có thời gian suy nghĩ.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy phản ứng của Sở Phóng hôm đó có gì đó không đúng.

Cậu ấy nói Thiên Thiên sợ tôi, bảo tôi đừng đến tìm cô ấy.

Nhưng ngày hôm đó trong giấc mơ, vẻ mặt của Thiên thiên lại không hề sợ hãi. Huống hồ, cô ấy sợ ai chứ không bao giờ sợ tôi được.

Chẳng lẽ Thiên Thiên vì tôi mà t/ự t/ử hoặc bị thương, nên Sở Phóng không muốn tôi lo lắng?

Dù sao ngày hôm đó ở trong mơ, tôi không nhìn thấy được tình trạng sức khỏe thật sự của cô ấy.

Càng nghĩ càng lo, cuối cùng tôi không thể ngồi yên được nữa, chạy đi hối lộ Hắc Vô Thường.

Hắc Vô Thường đang nhắm mắt dưỡng thần, lờ đờ nhướn mi lên nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên lại là cô”.

“Lại lên trên à?”

“Ừ ừ, chuyện gấp.” Tôi lặng lẽ nhét cho hắn vài tờ tiền.

Hắc Vô Thường nhận lấy, mặt không thay đổi: “Đi ít thôi, coi chừng không về được nữa đấy.”

Hắc Vô Thường nhẹ nhàng phẩy tay, tôi lập tức biến mất trước mặt hắn.

Giây tiếp theo, tôi xuất hiện ngay trước cửa nhà mình.

Tôi ngơ ra, sao lại là nhà tôi, chẳng lẽ là đưa đến nhầm chỗ rồi?

Nghĩ đến việc bản thân đã cùng Nghiêm Vũ sống ở trong ngôi nhà này, tôi cảm thấy đúng là xúi quẩy.

Đúng lúc đang suy nghĩ có nên đến nhà Thiên Thiên tìm cô ấy hay không, thì nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ truyền ra từ trong nhà.

Tiếng cười đó rất giống tiếng cười của Thiên Thiên.

Tôi nhìn chằm chằm vào lớp cửa mỏng, chần chừ không dám tiến lên.

Lỡ như chỉ là do tôi nghe nhầm thì sao?

Ch/ết cũng phải ch/ết rõ ràng.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Nội thất trong nhà do đích thân tôi lựa chọn, phong cách trang trí màu kem mà tôi thích, ảnh cưới của chúng tôi vẫn treo trên tường.

Mọi thứ bên trong cánh cửa vẫn giống hệt như lúc tôi còn ở đó.

Một giọng nói vừa quyén rũ vừa quen thuộc truyền ra từ phòng ngủ, tôi gần như tê liệt bước đến đó.

Hóa ra, không có lỡ như.

Trên chiếc giường mà chúng tôi đã ngủ cùng nhau không biết bao nhiêu đêm, Thiên Thiên đang ôm gáy Nghiêm Vũ, ngồi trên đùi anh ta, mái tóc dài gợn sóng, cô ấy ăn mặc gợi cảm, nụ cười trên khuôn mặt vẫn đơn thuần ngọt ngào như ngày nào.

Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ vẫn còn bày những bức ảnh của tôi khi còn sống.

Trong ảnh, tôi đang cười một cách ngu ngốc.

Thời gian trôi qua, mọi thứ đều quay cuồng.

Do sự dao động cảm xúc mạnh mẽ, linh hồn tôi dần dần tiêu tán.

Giọng nói của hai người đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:

“Đêm tân hôn của chúng ta sẽ ở trên chiếc giường này, em có muốn trải nghiệm một chút không?”

“Được rồi, chẳng phải tất cả đàn ông đều thích quanh quẩn bên Cố Minh Nguyệt sao? Lần này để em cướp người đàn ông của cô ta thử xem.”

8.
Tất cả đều đã rõ ràng rồi.

Chẳng trách, tại sao trong giấc mơ của Thiên Thiên, Nghiêm Vũ lại xuất hiện.

Chẳng trách, sau khi báo mộng, Thiên Thiên vẫn không đốt tiền cho tôi.

Chẳng trách, Sở Phóng bảo tôi đừng đến tìm Thiên Thiên nữa.

Thì ra Sở Phóng đã sớm biết rõ mọi chuyện.

Giữa chúng tôi có một mối tình tay ba cẩu huyết. Thiên Thiên thích Sở Phóng, Sở Phóng thích tôi.

Tôi không có bất cứ tình cảm gì với Sở Phóng, chỉ là, giữa Thiên Thiên và Sở Phóng, tôi đã chọn Thiên Thiên.

Tôi đã từ chối lời tỏ tình của Sở Phóng, thi đỗ vào đại học ở một tỉnh khác, cố gắng hết khả năng để tránh xa Sở Phóng.

Nhưng Sở Phóng từ đầu đến cuối không hề rung động với Thiên Thiên.

Có lẽ Thiên Thiên đã đổ hết chuyện này lên đầu tôi, và cực kỳ hận tôi.

Nếu không có tôi, Sở Phóng có lẽ đã là của cô ấy.

Tôi không biết liệu cái ch/ết của tôi có sự tham gia của Thiên Thiên hay không.

Tôi chưa bao giờ là người bi quan.

Cái ch/ết bất ngờ của cha mẹ tôi cũng không thể làm tôi suy sụp, sự phản bội của Nghiêm Vũ cũng không, nhưng sự phản bội của Thiên Thiên gần như khiến tôi ngạt thở. Từ khi còn học mẫu giáo, chúng tôi chưa từng xa nhau, chúng tôi đã chứng kiến từng giai đoạn trong cuộc đời mỗi người, hầu như mọi ký ức của tôi đều có sự hiện diện của cô ấy.

Tôi đã nghĩ đến mọi khả năng, điều duy nhất tôi không nghĩ đến là, người muốn gi/ết tôi lại chính là Thẩm Thiên Thiên.

Tôi nằm lặng lẽ trên giường, nhìn lên trần nhà, để bóng tối nuốt chửng mình.

9.
Địa phủ quanh năm không thấy ánh sáng, sự khác biệt giữa ngày và đêm cũng chỉ là mờ tối và tối đen như mực.

Không biết tôi đã trốn trong phòng bao nhiêu ngày rồi.

“Cót két”, cánh cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, bà lão cong lưng chậm rãi bước vào, nhỏ giọng gọi tôi: “Cháu gái?”

Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc: “Bà.”

“Ăn chút gì đi, cháu gái.”

Bà đưa cho tôi một bát cháo, ngồi xuống bên cạnh tôi, “Người ch/ết rồi, quá khứ cũng nên xóa bỏ, duyên phận nên kết thúc tại đây, dù quá khứ xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến cháu nữa, hãy suy nghĩ cho thông suốt.”

Tôi đờ đẫn nhìn bát cháo đậu đỏ trên tay.

Đúng vậy.

Duyên tự sinh, duyên cũng sẽ tự diệt.

Không bao lâu nữa, mọi ký ức về quãng đời trước đó sẽ biến mất, tôi hà cớ gì phải canh cánh trong lòng.

10.
Trong mấy ngày qua, Bà chăm sóc tôi rất chu đáo.

Tôi đã phấn chấn trở lại, trạng thái tinh thần của tôi dần tốt lên.

Để tránh suy nghĩ linh tinh, tôi đi làm việc vặt ở trạm dịch. Không ngờ, lá thư đầu tiên tôi xử lý lại là của chính bản thân mình.

“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn gặp cậu. - Sở Phóng.”

Cũng thông minh đấy, còn biết đốt thư.

Vốn dĩ tôi không muốn dây dưa thêm nữa, chỉ là bây giờ cơm ăn, áo mặc, chỗ ở đều do Sở Phóng đốt cho.

Ăn của người miệng ngắn, lấy của người tay mềm.

Tôi lại phải đi tìm Hắc Vô Thường lần nữa.

Hắc Vô Thường nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn của tôi, không nói thêm gì, chỉ lấy ngón tay cái xoa xoa vào ngón trỏ.

Tôi vô cùng lịch sự đặt tiền giấy vào tay hắn.

Hắn đếm tiền rồi phẩy tay một cái.

Tôi xuất hiện trong phòng ngủ của Sở Phóng.

Bây giờ đã là nửa đêm, Sở Phóng vẫn tắt đèn như trước, kéo rèm cửa thật kín, giơ tay trong phòng cũng không nhìn rõ năm ngón, khói bay mịt mù.

Cậu ấy ngồi trên ghế sofa, đốm lửa giữa ngón tay sáng lên. “Cậu thế này là đang muốn mời tôi quay phim ma à?” Tôi lặng lẽ lên tiếng.

“Nguyệt Nguyệt.” Sở Phóng vội vàng đứng dậy, đi về phía tôi hai bước, trong bóng tối có chút luống cuống.

“Bật đèn lên đi, đã nửa đêm rồi.”

Sở Phóng dừng một chút: “Tôi tưởng cậu sợ ánh sáng nên mới không bật.”

Cậu ấy mò mẫm đi tới cửa bật đèn lên.

Ánh sáng màu vàng ấm áp trong phòng khiến tôi không thể mở mắt được. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà, nhìn lên trên, trên tường dán đầy ảnh của tôi.

Ảnh từ thời bím tóc sừng trâu lúc còn tiểu học, đến tóc đuôi ngựa hồi thời trung học, rồi đến khăn choàng tóc dài sau khi tốt nghiệp đại học, còn cả ảnh tôi mặc váy cưới.

“Tôi tưởng cậu đã nhìn thấy những thứ này rồi chứ.”

Sở Phóng tự cười tự giễu, “Có dọa cậu không?”

Tôi gật gật đầu: “Cũng ổn, dù sao cậu từ nhỏ đã khá b/iến th/ái rồi.”

Thực ra cũng không phải b/iến th/ái, nó giống cực đoan hơn.

Ví dụ, cậu ấy thích đua xe, dù đã gặp tai nạn ba lần, một lần qua cơn nguy hiểm rồi bị tàn tật, nhưng Sở Phóng vẫn không quan tâm mà tiếp tục đua xe.

Ví dụ, cậu ấy thích tôi.

“Nguyệt Nguyệt, tôi có thể... nhìn cậu được không?”

“Sở Phóng, tôi đã ch/ết rồi.”

“Tôi biết, trước kia cậu tránh mặt tôi lâu như vậy, tôi chỉ muốn nhìn cậu lần cuối thôi.”

Tôi thở dài, linh hồn trong suốt của tôi dần dần ngưng tụ thành đường nét rõ ràng.

Đôi mắt của Sở Phóng đầy tia m/áu nhìn chằm chằm vào mặt tôi không chớp, chất chứa nỗi lưu luyến.

Tôi cười với cậu ấy: “Tăng cân đúng không?”

“Không, tiều tụy đi nhiều rồi.” Sở Phóng khẽ cau mày, đầu ngón tay khẽ run chạm vào mặt tôi, lần theo đường nét của tôi.

“Cậu nhìn lại mình đi, trên mặt không có tí m/áu nào, quầng thâm mắt đen sì, nhìn còn giống ma hơn tôi nữa.” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.

Sở Phóng không nói gì, chỉ nhếch môi, sau đó lại lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt ánh lên nụ cười lấp lánh.

Trái tim tôi được ánh mắt của cậu ấy sưởi ấm.

Tôi thu hồi ánh nhìn: “Sao cậu lại muốn gặp tôi?”

“Cậu… đi gặp Thiên Thiên chưa?”

Tôi im lặng hai giây:

“Chưa, tiền cậu đốt cho tôi đủ dùng rồi.”

Âm dương cách biệt, cũng không cần thiết phải bắt Sở Phóng lo lắng cho tôi.

“Ừm. Tôi chỉ muốn gặp cậu, tiện hỏi xem cậu có đủ tiền tiêu không.”

“Tạm thời đủ rồi. Thiên Thiên còn đốt cho tôi mười soái ca, ở dưới đó tôi sống rất sung sướng.”

“Mười soái ca?” Sở Phóng cau mày.

“A, hết giờ rồi, tôi đi trước đây. Nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, tạm biệt.” Tôi nhanh chóng biến thành linh hồn.

Thực ra thời gian vẫn chưa hết, tôi vẫn phải đợi ở đây một lát.

Sở Phóng đứng yên tại chỗ, châm một điếu thuốc, một lúc sau đột nhiên hỏi:

“Cậu còn chưa đi, đúng không?”

“Sao cậu biết?” Tôi cảm thấy hơi chột dạ.

“Bởi vì trên người cậu có điều hòa”

“Ồ…”

“Cậu ra ngoài đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu.”

Tôi miễn cưỡng hiện thân.

Sở Phóng cau mày, do dự một chút, cụp mắt nhìn tôi: “Cậu bị Nghiêm Vũ s/át hại, phải không?”

“Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.” Tôi giả vờ bình tĩnh, mặt không cảm xúc nhìn vào đôi mắt tò mò của cậu ấy.

Với tính cách của Sở Phóng, tôi rất sợ nếu cậu ấy biết sự thật, không biết sẽ làm ra chuyện gì quá khích nữa.

Sở Phóng liếc nhìn tay tôi, bình tĩnh nói: “Mỗi lần cậu nói dối, đều sẽ vô thức siết chặt nắm đấm.”

Tôi vội vàng buông tay ra, nhưng lại giống giấu đầu hở đuôi hơn.

“Xin lỗi, do tôi không bảo vệ được cậu, đau lắm đúng không…” Sở Phóng áp lòng bàn tay ấm áp lên mặt tôi, lông mày lạnh đi mấy phần, “Yên tâm, tôi sẽ không để yên cho họ.”

“Cậu đừng làm chuyện gì ngu ngốc, người có bàn tay nhuốm m/áu sẽ không được xuống địa ngục hay luân hồi. Số mệnh của anh ta ngay khi kết thúc sẽ lập tức tiêu tán khỏi nhân gian. Đừng gây thêm tội lỗi cho bản thân.”

Sở Phóng lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.

“Sở Phóng, cậu hứa với tôi, đừng làm cho tôi ở dưới địa ngục sống không yên ổn.” Thân hình của tôi hóa thành một điểm sáng và bắt đầu tiêu tán.

“Sở Phóng, cậu hứa với tôi đi!”

Khoảnh khắc tôi biến mất, gió thổi nhẹ một tiếng, “Được”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play