Vì anh yêu em

Chương 4


6 tháng


16
Bước đi vu vơ trong đêm tối, tôi không biết phải đi đâu, chỉ hy vọng có thể đi xa thêm một chút, xa thêm một chút.

Tim tôi không khống chế được mà nhảy loạn xạ.

Cha ruột của tôi, chính là kẻ gây ra bi kịch.

Tôi không dám tưởng tượng, sau khi biết chuyện bà sẽ nghĩ gì.

Nhưng ít nhất, Nghiêm Vũ vẫn đang sống tốt, bà chắc chắn sẽ vui mừng.

Bà nói lúc đó không chỉ có cha tôi, mà còn có một người có quyền thế.

Chắc chắn là chú Thẩm, cha của Thẩm Thiên Thiên.

Cha tôi và chú Thẩm có mối quan hệ vô cùng thân thiết.

Chú Thẩm nắm giữ quyền lực trong tay, còn cha tôi là một doanh nhân nổi tiếng, hai người đã cùng nhau hợp tác mới có thể thành công nhanh chóng.

Vậy Nghiêm Vũ, nhất định cũng biết đến sự tồn tại của chú Thẩm.

Thiên Thiên bây giờ vẫn còn ở bên anh ta.

Nghiêm Vũ vì báo thù đã lấy mạng của ba người trong gia đình tôi, chắc chắn cũng sẽ ra tay với Thiên Thiên.

Thiên Thiên rất có thể đang gặp nguy hiểm!

Tôi đứng ngơ ra tại chỗ, nắm chặt lá bùa trong tay.

Trong đầu tôi là vô số hình ảnh đan xen vướng víu hỗn loạn.

“Chẳng phải tất cả đàn ông đều thích quanh quẩn bên Cố Minh Nguyệt sao? Lần này để em cướp người đàn ông của cô ta thử xem.”

“Nguyệt Nguyệt, cậu đừng khóc, từ giờ cha mẹ tôi cũng là cha mẹ cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

“Nguyệt Nguyệt, cậu đã quyết định nộp đơn vào trường đại học nào chưa? Tôi muốn thi vào cùng một trường với cậu, không muốn rời xa cậu.”

“Nguyệt Nguyệt, thật không nỡ gả cậu cho người khác, sau này cậu không còn thời gian để ý đến tôi nữa thì phải làm sao?”

Con đường tối đen không có bóng dáng của bất kỳ ai, chỉ có lá bùa đang dần cháy thành tro, bay đi theo gió.

17
Tôi xuất hiện trên một vách đá.

Đêm đông gió lạnh, chỉ có một vầng trăng sáng treo trên bầu trời.

Theo ánh trăng, cách đó không xa, có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp đang quấn lấy nhau, cố gắng tiến lên phía trước.

Chẳng lẽ Nghiêm Vũ lại định giở trò cũ sao? Tim tôi thắt lại, vội vàng đuổi theo.

“Thiên Thiên!”

Thân hình nhỏ nhắn sửng sốt, nhìn về phía tôi, sau đó nhẹ nhàng đẩy ngã một người có thân hình cao lớn hơn đang dựa vào cô ấy.

“Nguyệt Nguyệt, cậu chưa ch/ết, cậu thực sự chưa chết sao? Huhuhu, tôi biết cậu sẽ không ch/ết mà.”

Thiên Thiên lao vào lòng tôi, ôm tôi khóc nức nở.

“Tôi...ch/ết rồi.”

Trong giây phút đó, cổ họng tôi hơi nghẹn lại, không rõ đây là vở kịch tương phùng hay là cái gì.

Thiên Thiên lau nước mắt, ngước nhìn tôi:

“Nói vớ vẩn gì vậy, không phải cậu vẫn đang sống sờ sờ đây sao?”

“Ch/ết thật rồi, xin nghỉ phép lên đây đấy, không có nhiệt độ cơ thể, không tin cậu sờ thử xem.”

Thiên Thiên cẩn thận sờ lên mặt tôi, rồi nhanh chóng rút tay lại, trong mắt mờ mịt:

“Đều do tên tra nam Nghiêm Vũ, Nguyệt Nguyệt cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cậu báo thù.”

Không biết tại sao, tôi lùi lại vài bước, bình tĩnh nhìn Thiên Thiên:

“Lần trước tôi đến tìm cậu, nhìn thấy cậu đang ở nhà tôi.”

Sắc mặt Thiên Thiên thay đổi: “Cậu đã nhìn thấy hết rồi?”

“Ừ.”

Sắc mặt cô ấy có chút hoảng loạn:

“Cậu đừng hiểu lầm, ngay từ đầu tôi đã không tin cậu bất cẩn rơi xuống vách đá. Nhưng Nghiêm Vũ làm việc cực kỳ cẩn thận, tôi không thể tìm ra chứng cứ.”

“Vừa hay đúng lúc này Nghiêm Vũ chủ động tìm đến tôi, tôi đành phối hợp diễn kịch với anh ta, muốn ở bên cạnh anh ta để tìm ra chứng cứ, hoặc là đợi anh ta uống say khai nhận rồi ghi âm lại”

“Không ngờ anh ta quá cảnh giác, không hề lộ ra bộ mặt thật.”

“Cho đến hôm qua, Sở Phóng tìm đến tôi, xác nhận cậu bị s/át hại, nhờ tôi hai ngày sau chuốc say Nghiêm Vũ, rồi cậu ấy sẽ đến xử lý.”

“Nhưng tôi không muốn Sở Phóng dấn thân vào nguy hiểm, nên đã cho Nghiêm Vũ uống thuốc ngủ rồi đến đây trước.”

Thiên Thiên nước mắt lưng tròng, vẻ mặt tủi thân, ôm chặt lấy cánh tay tôi: “Nguyệt Nguyệt, tôi không bao giờ làm hại cậu, cậu tin tôi đi.”

Tôi thở dài: “Thiên Thiên, cậu căn bản không thể đối phó được Nghiêm Vũ đâu, tôi không cần bất cứ ai trong các cậu giúp tôi báo thù.”

“Đúng vậy, cô ta quá ngốc, phối hợp diễn cùng cô ta quá mệt.”

Nghiêm Vũ trong cơn mê đang từ từ ngồi dậy, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu ngày xưa giờ đã bị gió lạnh thổi rối tung, cổ áo mở ra.

Mặt anh ta đỏ bừng vì lạnh, nhưng sắc mặt lại không hề bối rối, ung dung phủi bùn đất trên người.

“Anh…” Thiên Thiên sợ hãi, không tự chủ được lùi ra phía sau tôi.

“Chỉ có chút thuốc ngủ như thế, muốn ngủ cả đêm cũng khó, với cái IQ của cô, đừng nghĩ đến việc trả thù.”

Nghiêm Vũ nhếch môi, khiêu khích tiến lại gần Thiên Thiên hai bước.

Thiên Thiên nắm chặt cánh tay của tôi, thân thể run rẩy kịch liệt.

Nghiêm Vũ lộ ra vẻ mặt hài lòng, cười khúc khích hai tiếng: “Sợ cái gì? Trò chơi chúng ta chơi, chẳng lẽ cô không thích sao?”

Tôi nghiêng đầu nhìn Thiên Thiên thắc mắc.

Cô ấy cắn chặt môi, ánh mắt khẩn cầu, lắc lắc đầu, ý bảo tôi đừng hỏi.

Tôi cau mày đứng chắn trước mặt Thiên Thiên:

“Nghiêm Vũ, mạng của ba người nhà tôi còn chưa đủ sao?”

Nghiêm Vũ giống như nghe được chuyện rất buồn cười, tiếng cười vừa mỉa mai vừa phóng đãng vang vọng trong đêm.

Một lúc sau, anh ta mới dừng lại, sâu trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt:

“Cô cảm thấy đủ chưa?”

“Năm đó, cha cô say rượu lái xe, tôi tận mắt chứng kiến mẹ tôi ch/ết ngay trước mặt mình. Có điều, ông ta đã cho chúng tôi rất nhiều tiền, còn hỏi tôi câu “Đủ chưa?”. Tất nhiên là chưa.”

Nghiêm Vũ lại nhìn sang Thiên Thiên: “Sau đó, cha cô đi khắp nơi gây áp lực, chỉ trong một đêm, tôi không còn được đi học, không còn nhà để về. Cha cô lại hỏi tôi câu: “Đủ chưa?””

“Đợi mấy người lần lượt chết trước mặt tôi, có lẽ sẽ đủ?”

Anh ta giơ điện thoại lên, nhếch khóe miệng:

“Đúng rồi, thời gian này, cô không lấy được chứng cứ phạm tội của tôi, nhưng tôi lại có được chứng cứ tham nhũng của cha cô.

“Ngày mai báo chí sẽ đưa tin, cô vì muốn tiêu hủy chứng cứ nên mưu sát tôi, tôi tỉnh dậy giữa chừng còn cô thì trượt chân rơi khỏi vách đá.” Phía xa vang lên tiếng còi báo động, Nghiêm Vũ nghiêng đầu, giọng điệu ôn hòa: “Thời cơ đã đến.”

Tôi thuận thế đẩy Thiên Thiên ra: “Cậu đi trước đi, anh ta không thể làm tổn thương tôi được.”

Thực tế, sức mạnh của ma quỷ trên dương gian rất yếu, nếu có thương tích sẽ không bao giờ lành được.

Cho dù có được luân hồi chuyển kiếp, cũng sẽ trở thành vết bớt.

Thiên Thiên gật đầu, chạy thẳng vào trong rừng sâu.

Nghiêm Vũ không hề nôn nóng, nhìn chằm chằm vào tôi, bước lại gần:

“Được rồi, để xem tôi có bản lĩnh khiến cô ch/ết thêm lần nữa không.”

Khoảnh khắc anh ta tiến đến gần, một bóng đen ở phía sau đấm một đấm vào sống mũi Nghiêm Vũ, hai bên bắt đầu vật lộn.

Ánh trăng nhạt nhòa mang theo chút thương cảm phản chiếu lên mặt Sở Phóng.

Có một sự tàn ác trong mắt cậu ấy mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.

Nghiêm Vũ cao gầy, căn bản không phải là đối thủ của Sở Phóng. Không lâu sau, Nghiêm Vũ đã bị Sở Phóng ghì xuống đất, trở thành bao cát cho Sở Phóng đánh.

Cậu ấy dường như không biết mệt, một đấm lại một đấm, cú đấm còn mang theo cả tiếng gió.

Mắt thấy Nghiêm Vũ đã nằm im, còi báo động càng ngày càng gần.

“Sở Phóng, được rồi, cảnh sát sắp đến rồi, cứ giao cho họ giải quyết là được, cậu mau dừng lại đi!”

Sở Phóng dừng lại, nắm lấy cổ áo của Nghiêm Vũ, đi về phía rìa vách đá:

“Đến rồi thì sao, không có chứng cứ, anh ta vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Xa xa có mấy ngọn đèn đang sáng lên, có bóng người đang đến gần.

Sở Phóng gần như không có cảm giác, kéo Nghiêm Vũ đang lảo đảo đứng ở rìa vách đá.

“Sở Phóng! Cậu tỉnh táo lại đi, tôi không cần cậu trả thù cho tôi, tôi chỉ muốn cậu sống thật tốt, vì tôi mà sống cho tốt!”

Sở Phóng ngừng lại.

Thân hình mỏng manh của Nghiêm Vũ đong đưa chơi vơi trong đêm, anh ta cười cười, khóe miệng và lông mày đầy vẻ giễu cợt:

“Thích Minh Nguyệt đến thế cơ à? Lúc ở dưới người tôi, cô ta…”

Lời còn chưa nói xong, Sở Phóng đã thả lỏng tay ra, thân hình gầy gò rơi xuống theo gió.

Một tia sáng trắng chói mắt nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng.

Cuối cùng là nụ cười nhẹ nhõm được giải thoát trên mặt Nghiêm Vũ.

“Dừng tay!”

“Không được cử động!”

Những chùm ánh sáng chiếu thẳng vào tấm lưng cao lớn của Sở Phóng.

Tuyết rơi dày đặc, những bông tuyết lớn nhảy múa bay khắp bầu trời.

Sở Phóng giơ hai tay lên, từ từ quay người lại.

Cậu ấy ăn mặc rất mỏng manh, chỉ mặc đúng một chiếc hoodie màu đen, chắc do cậu ấy vội đến đây.

Mái tóc rối bay theo gió đông lạnh giá, đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía tôi, môi khẽ mấp máy:

“Nguyệt Nguyệt, có thể ôm tôi lần cuối được không?”

Tôi đã sớm hồi phục thành linh hồn, lao vào vòng tay Sở Phóng, chỉ mang theo một luồng gió lạnh thấu xương.

Linh hồn tôi dần dần tan biến, nhưng tôi không quan tâm đến nó, tôi chỉ muốn ôm cậu ấy chặt hơn, chặt hơn chút nữa.

Sở Phóng lưu luyến, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thì thầm:

“Cậu thật sự, sẽ không bao giờ thích tôi sao?”

“Giả đấy, là giả đấy, tôi thích cậu, tôi…”

Tình ý còn chưa kịp nói thành lời, tôi đã tan biến trong gió.

Hình ảnh cuối cùng, là đôi mắt đen láy của Sở Phóng, sâu trong mắt là thâm tình không thể xóa nhòa, dường như có luồng ánh sáng phản chiếu lên mắt tôi.

18.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp trong vòng tay biến mất, thay vào đó là bóng tối vô tận, là màn đêm của địa phủ.

Tôi chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.

Mọi thứ giống như một giấc mơ.

19
Trời gần sáng tôi mới về nhà.

Nhìn thấy tôi, bà khập khiễng chạy ra đón:

“Cháu gái, cháu chạy đi đâu vậy, đi mãi không thấy về, cứ tưởng cháu xảy ra chuyện gì rồi.”

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Bà ơi, bà biết không, cháu họ Cố. Người lái xe gây ra vụ tai nạn, chính là cha của cháu.”

Thần sắc bà cứng đờ, nỗi thống khổ thoáng qua trong mắt. Cuối cùng, bà chỉ bất lực mỉm cười với tôi:

“Bà biết, nhìn vẻ mặt của cháu vừa nãy có gì đó không ổn, là bà đã đoán được rồi. Đó đều là chuyện của người lớn, không liên quan gì đến mấy đứa nhỏ các cháu, đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Còn nữa, bà ơi, cháu bị Nghiêm Vũ s/át hại.”

Bà sững người, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu rồi lẩm bẩm:

“Nhà chúng ta nghèo, Tiểu Vũ vốn là đứa hiểu chuyện, rất nghe lời mẹ, việc bẩn việc nhọc đều tranh phần làm, sợ mẹ phải chịu khổ. Sau khi mẹ mất, nó trở thành một con người khác, không thích nói chuyện, không thích vận động, chỉ ngồi một chỗ cả ngày.”

“Bà đã cố gắng khuyên nó mấy năm rồi, không ngờ nó vẫn không nghe, bây giờ thì hay rồi, đầu thai cũng không đầu thai nổi, đây chính là số mệnh…”

Tôi lặng lẽ nghe bà tự nói chuyện, cũng không làm phiền.

Bà dường như nhớ ra điều gì đó, cẩn thận nhìn tôi:

“Cháu gái, vậy cháu…”

“Đối với cháu, tất cả đều đã là quá khứ rồi, bà ơi, bà còn muốn sống với cháu nữa không?”

“Đúng vậy, chúng ta đều đã ch/ết rồi, chỉ chờ uống canh Mạnh Bà, quên hết chuyện cũ, tất cả đều quên hết."

Bà kéo lấy tay tôi đi về, vừa đi vừa lẩm bẩm, rồi đột nhiên dừng lại:

“Cháu gái, vậy Tiểu Vũ, còn sống không?”

Tôi sựng lại.

“Sống, sống rất tốt ạ.”

“Vậy thì tốt, kiếp này có thể sống tốt là được.”

20.
Tôi lại xuất hiện ở điện Diêm Vương.

Hắc Vô Thường không gặp tôi, tôi đứng ở ngoài canh cửa.

Canh liên tục hai ngày, cuối cùng hắn cũng bị tôi tóm được.

“Sao cô lại tới đây, đã đưa cho cô lá bùa rồi, đi đi, đi đi.”

Hắc Vô Thường sốt ruột xua tay không ngừng, bước chân cũng không dừng lại. Tôi mặt dày nhanh chóng đi theo đằng sau hắn vào điện Diêm Vương.

“Tôi thề, thật sự là lần cuối cùng, cho tôi lên xem một chút thôi.”

Hắc Vô Thường lườm tôi một cái: “Còn đi lên làm gì nữa, lên cũng vô dụng thôi, không nhìn ra à.”

Tôi đơ người ra:

“Ý ngài là…”

“Còn không hiểu à? Ch/ết rồi, t/ự s/át rồi.”

Một cảm giác áp bức gần như nghẹt thở ngay lập tức ập đến.

Thân thể tôi run rẩy không tự chủ được, tôi mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Tựa như bị người ta ném xuống biển sâu, tuyệt vọng tràn vào miệng vào mũi, lấn át ngũ quan, muốn mở miệng cầu cứu, nhưng lại càng bị tuyệt vọng nhấn chìm.

“Này, cô đừng khóc.” Hắc Vô Thường có chút lúng túng: “Mới như thế đã khóc rồi?”

“Đừng trêu cô ấy nữa.” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.

Chưa kịp quay đầu lại, tôi đã bị ôm vào lòng.

Cái ôm sau lưng, cũng lạnh lẽo.

“Đừng khóc, tôi ở đây.” Cậu ấy ôm chặt lấy tôi từ phía sau, đầu vùi vào vai tôi.

“Sở Phóng.”

Tôi quay người lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt quen thuộc của cậu ấy. “Ừm.”

Sở Phóng nhẹ nhàng giúp tôi lau nước mắt.

“Sao cậu lại…”

“Nể mặt cô nên tôi cho hắn xuống làm việc chuộc tội, hai người có thể ra ngoài ân ái được không, tôi đã độc thân mấy ngàn năm rồi, lại còn phải chứng kiến cảnh này nữa, m/ẹ nó.”

Mặt Hắc Vô Thường sắp bị xoắn thành một quả bóng.

Sở Phóng lạnh lùng lườm hắn một cái, không thèm để ý.

Tôi ho nhẹ hai tiếng, gỡ tay Sở Phóng ra, đang định lên tiếng xin lỗi.

“Được được được, để tôi đi.” Không ngờ, Hắc Vô Thường là người nản chí trước, thân hình to lớn biến thành làn khói, nhanh chóng biến mất.

“Sao hắn lại tốt với cậu như vậy?”

“Mặc kệ hắn.” Sở Phóng nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, “Hôm đó, cậu còn chưa nói xong.”

“Hả? Nói gì cơ?” Tôi đỏ mặt giả ngốc.

Khuôn mặt của Sở Phóng dần phóng to trước mắt tôi, một cảm giác ấm áp chạm vào môi.

Một lúc sau, cậu ấy mới buông tôi ra: “Nhớ ra chưa?”

Tôi quay mặt đi: “Chưa.”

“Vậy thử lại xem.”

“Đừng, chỗ này là điện Diêm Vương, ối…”

Lần này còn lâu hơn.

“Nhớ lại chưa?”

“Nhớ rồi, nhớ rồi.”

“Vậy nói lại lần nữa đi.”

“Tôi cũng thích cậu.”

Ánh mắt Sở Phóng tối lại, ấn đầu tôi vào ngực cậu ấy, trầm giọng nói: “Biết tôi đã đợi câu này bao lâu rồi không?”

Tôi nhướn mày nhìn cậu ấy: “Cũng hơn hai mươi năm nhỉ.”

“Hơn thế nữa.”

“Cậu chỉ mới hơn hai mươi thôi mà, ôi…”

Hả? Sao lại còn hôn nữa, chưa xong à?
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play