Vì anh yêu em

Chương 1


6 tháng


1.
“Mười soái ca của bạn đã đến Trạm Tân Binh. Vui lòng lấy hàng trước 22:00.”

Năm phút sau, tôi xuất hiện tại Trạm Tân Binh của Địa phủ, nhìn mười người đàn ông đẹp trai với nhan sắc khác nhau, tôi tức đến mức nghiến răng.

Thẩm Thiên Thiên, sao cậu không đốt xuống đây cho tôi một cái biệt thự! Cậu đốt tiền đi! Đốt đàn ông làm gì, muốn tôi mở tiệm bánh bao người giấy sao?

Tôi đã ở Địa phủ được hơn hai tháng.

Ở đây tấc đất tấc vàng, từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, chỉ hy vọng cô bạn thân Thẩm Thiên Thiên có thể đốt một ít tiền cho tôi.

Không ngờ cô ấy vẫn ngốc nghếch như vậy, chỉ đốt đồ đạc, còn tiền thì không đốt.

Ngôi nhà tồi tàn chắp vá linh tinh mà tôi mua không thể chứa được nhiều người như vậy.

Hết cách rồi, tôi đành phải dẫn mười soái ca này ngồi thành hàng trước cửa trạm dịch để hít gió Tây Bắc.

Cuối ngày, tiếng “ọc ọc ọc” trong bụng cứ kêu liên tục không ngừng.

Một cậu nhóc không nhịn được, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

“Chị ơi, mẹ em gửi em xuống đây để ăn no uống say chứ không phải chịu đói chịu rét, nếu nuôi không nổi thì chị đốt em đi.”

À, cái này.

Người giấy ở địa phủ vẫn có m/áu thịt, dù bị coi là người thứ đẳng, nhưng cũng không thể đem họ đi thiêu được.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi đành bán chiếc điện thoại di động duy nhất của mình, hối lộ Hắc Vô Thường, báo mộng cho Thẩm Thiên Thiên.

2.
Nửa đêm, vào lúc hai giờ, tôi xuất hiện trong giấc mơ của Thẩm Thiên Thiên.

Giấc mơ của Thiên Thiên rất kỳ lạ, chúng tôi đang ở trong một sa mạc rộng lớn, ánh nắng chói chang khiến người ta không thể mở nổi mắt.

Tôi, Thẩm Thiên Thiên và Nghiêm Vũ, có tất cả là ba người.

Nghiêm Vũ đang cầm cái xẻng trong tay.

Tôi nhìn chằm chằm Nghiêm Vũ hai giây, sau đó dời ánh mắt, kéo Thiên Thiên sang một bên, không thèm chào hỏi mà nói thẳng vào chủ đề.

Dù sao thì toàn bộ tài sản của tôi chỉ đủ cho tôi ở lại đây được năm phút.

“Thiên Thiên, sao cậu chỉ đốt mấy thứ linh tinh cho tôi vậy, cậu đốt biệt thự và ít tiền cho tôi đi, tôi sắp phải ngủ ngoài đường rồi đó.”

Thiên Thiên đột nhiên mở to mắt: “Nguyệt Nguyệt…là…là cậu?”

“Là tôi là tôi, tôi không có nhiều thời gian đâu, nhớ đốt ít tiền cho tôi đấy. Còn nữa, Nghiêm Vũ anh ta…”

Tôi quay đầu nhìn chỗ Nghiêm Vũ vừa đứng, thì phát hiện ở đó không còn ai nữa.

Tôi quay đầu lại, đụng phải đôi mắt to vô tội của Thiên Thiên.

“Thôi đi, cậu nhớ chăm sóc bản thân, một ngày ba bữa đúng giờ, tôi đi trước đây, đừng quên đốt tiền cho tôi.”

Vừa dứt lời, cơ thể tôi bị gió biến thành cát.

“Nguyệt Nguyệt, có thời gian nhớ thăm Sở Phóng một chút, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều, thật nhiều tiền cho cậu!”

Lời nói của Thiên Thiên bay trong không trung, sau đó, tôi xuất hiện ở Địa phủ.

Nhìn mười soái ca đang nhìn mình háo hức, tôi lúng túng xoa mũi hứa hẹn: “Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ cho mọi người ăn ngon.”

3.
Mười soái ca co ro tội nghiệp trên chiếc ghế dài ở công viên, đắp giấy báo nằm ngủ.

Tôi ngồi một mình bên luống hoa, ngước nhìn bầu trời tối đen như mực.

Ở Địa phủ, không có sao.

Nhưng khi còn sống, tôi thích ngắm sao nhất.

Vì lý do này, Nghiêm Vũ đã cố tình đưa tôi đến hồ Namtso ở Tây Tạng để ngắm sao.

Mặt hồ trong veo phản chiếu bầu trời đầy sao, đó là lúc tôi ở gần nhất với ước mơ của mình.

Do công việc nên tôi quen biết Nghiêm Vũ.

Anh ta có vẻ ngoài lịch thiệp, thích mặc áo sơ mi trắng, ăn nói nho nhã lịch sự, giống như một khối ngọc ẩm.

Mà cách anh ta yêu tôi, cũng tựa như mưa dầm thấm đất, tuy bình đạm nhưng tôi không thể cưỡng lại được.

Ví dụ như trong lần hẹn hò đầu tiên, tôi không động đến đĩa cá chua ngọt, sau hai năm yêu nhau và kết hôn, trên bàn ăn chưa từng xuất hiện thêm một con cá nào nữa.

Ví dụ như, tôi có thể hàn, tay chân quanh năm luôn lạnh cóng. Sau này mỗi ngày trên bàn làm việc của tôi đều có một cốc trà gừng ấm, chưa từng ngắt quãng.

Ví dụ như, màn hình điện thoại và màn hình máy tính của tôi đều là ảnh bầu trời sao. Anh đưa tôi đến hồ Namtso, cầu hôn tôi dưới bầu trời đầy sao. Anh trẻ trung, đẹp trai lại dịu dàng, đã cho tôi một tình yêu vô cùng hoàn hảo, là giấc mộng ngọt ngào trong mơ của mọi cô gái.

Cũng chính anh, là người đã đẩy tôi vào chỗ ch/ết khi tôi không có khả năng phòng vệ.

Nghiêm Vũ thích đi du lịch.

Tôi cùng anh đi ngắm vô số cảnh đẹp, cuối cùng ở một vách núi không người, tôi bị anh ta đẩy xuống vực sâu.

Tôi nhớ rất rõ khung cảnh ngày hôm đó, anh đứng bên vách núi, nhìn tôi từ trên cao, vẻ mặt dịu dàng thường ngày giờ đây không còn nữa.

Giống như tử thần chi phối tất cả sinh mạng của con người.

Chuyện gi/ết vợ lừa tiền bảo hiểm cũng không có gì mới mẻ, nhưng Nghiêm Vũ ngụy trang rất tốt, đến mức tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.

Tôi đã nghĩ đến việc nói cho Thiên Thiên biết, nhờ cô ấy thay tôi tìm lại công lý.

Chỉ là lời vừa đến môi, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, tôi lại cố nuốt xuống.

Thiên Thiên khác với tôi, cô ấy vừa đơn thuần vừa ngây thơ, cuộc sống bình yên suôn sẻ, nỗi phiền não lớn nhất trong cuộc đời cô ấy là hôm nay lại tăng thêm mấy cân.

Nghiêm Vũ từ trước đến nay luôn làm việc một cách thận trọng kín kẽ, hiếm khi sơ suất.

Mà tôi, ch/ết cũng đã ch/ết rồi, tại sao còn phải gây thêm rắc rối cho cô ấy nữa?

Dù sao hai tay của Nghiêm Vũ đã sớm nhuốm m/áu, không thể xuống địa ngục, cũng không thể luân hồi.

Chỉ là hồn phi phách tán muộn vài năm mà thôi.

4.
Một ngày trôi qua

Tôi đợi rồi lại đợi, Thiên Thiên vẫn chưa đốt tiền cho tôi.

Đúng là không đáng tin!

Có phải cô ấy nghĩ tất cả chỉ là mơ nên không quan tâm đến nó?

Trên người tôi không còn thứ gì để bán nữa.

Ánh mắt các soái ca nhìn tôi càng lúc càng oán hận.

Đúng lúc đó, một quỷ nam đi tới, dừng lại trước mặt chúng tôi một lúc rồi hất cằm về phía một cậu nhóc dễ thương:

“Người đẹp, người giấy này có bán không?”

“Ờ…”

Tôi liếc nhìn cậu nhóc, sao lại đỏ mặt như thế.

Rồi quay đầu lại nhìn quỷ nam, quả thực không tồi, cao to đẹp trai

“Tôi thấy…”

“Chị ơi, em chỉ muốn ăn no, đi theo anh ấy...” cậu nhóc liếc nhìn quỷ nam một cái rồi thì thầm: “Cũng được.”

Cho nên, tôi vui vẻ chốt kèo.

Quỷ nam khá hào phóng, tôi cầm được tiền, lập tức hối lộ cho Hắc Vô Thường. Lần này vừa mới có nhiều tiền, mà bụng lại đang rất đói, tôi chi hẳn một số tiền lớn, đi đến nhân gian ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

Thiên Thiên không đáng tin cậy, tôi vẫn nên tìm Sở Phóng thì hơn.

Sở Phóng, Thiên Thiên và tôi là bạn từ thời thơ ấu.

Thiên Thiên đã yêu thầm Sở Phóng nhiều năm, khi lớn lên, tôi vì bạn thân nên cố tình giữ khoảng cách với Sở Phóng.

Trước khi ch/ết, tôi đã không gặp Sở Phong khoảng một năm.

Không biết bây giờ tôi chui lên xin tiền có bị cậu ấy mắng không.

5
Trong lòng tôi có chút lo lắng.

Mọi thứ trong tầm mắt đều mờ mịt, cửa đóng chặt, rèm kéo kín, chỉ có một đốm lửa nhỏ khi tỏ khi mờ.

Khuôn mặt của Sở Phóng ẩn trong làn khói, nhìn không rõ.

Hả? Lại còn học hút thuốc.

Tôi bước lại gần, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc rồi dập tắt.

Dưới góc nhìn của Sở Phóng, chỉ là điếu thuốc đột nhiên bị tắt, cậu ấy không nghĩ gì, cầm bật lửa châm lại điếu thuốc.

Ánh lửa bập bùng phản chiếu khuôn mặt của Sở Phóng, làn da trắng bệch, đôi mắt xanh đen nổi bật, hai gò má hóp sâu, khiến đường nét vốn đã sắc bén của cậu ấy càng trở nên rõ ràng hơn.

Tim tôi không khỏi thắt lại, tôi dập điếu thuốc của cậu ấy lần nữa.

Sở Phóng không tiếp tục châm lửa mà chỉ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc hồi lâu, ngón tay khẽ run lên.

“Nguyệt Nguyệt?”

Giọng cậu ấy khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nói chuyện.

“Còn học hút thuốc nữa, để phòng tối đen như mực làm gì vậy? Tiếp theo có phải muốn nhìn lên bầu trời với góc nghiêng 45 độ rồi khóc đúng không?”

Sở Phóng thân thể cứng ngắc, đồng tử đen nhánh giãn ra, điếu thuốc bị kẹp giữa kẽ ngón tay rơi nhẹ xuống đất.

Lúc này, cậu ấy cất giọng nói khô khan của mình: “Cậu chưa ch/ết sao?”

“Ch/ết rồi. Nhưng các cậu không đốt tiền cho tôi, tôi sắp bị chọc tức đến sống lại rồi.”

“Nguyệt Nguyệt, tôi…”

Sở Phóng cố gắng tìm vị trí của tôi, nhưng cậu ấy không nhìn thấy được tôi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hư không, cho đến khi hai mắt đỏ hoe.

“Sở Phóng cậu đừng như vậy, tôi vẫn ổn, không lâu nữa là có thể đầu thai rồi.”

Sở Phóng nhìn vào hư không hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói: “Tôi rất nhớ cậu.”

Tôi ngơ ra hai giây: “Nhớ tôi làm gì, đầu thai rồi tôi cũng không còn nhớ các cậu nữa. Thiên Thiên vẫn còn sống đấy, cậu bảo vệ cậu ấy cho tốt.”

Nhắc đến Thiên Thiên, biểu cảm của Sở Phóng không còn tự nhiên nữa:

“Cậu… đến tìm Thiên Thiên rồi sao?”

“Tôi báo mộng cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không đáng tin, tôi bảo cậu ấy đốt tiền cho tôi, chắc cậu ấy nghĩ chỉ là mơ thôi nên đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tiền.”

“À…”

Sở Phóng nhìn sang chỗ khác, vô thức ấn các khớp ngón tay, mỗi lần cậu ấy căng thẳng đều làm như vậy.

“Sao vậy?”

“Không sao, lần sau đừng tìm cậu ấy nữa, Thiên Thiên nhát gan, sẽ bị cậu dọa sợ mất, sau này cứ tìm tôi, tôi đốt cho cậu.”

“Nói cũng đúng.” Tôi thấy hồn phách của mình dần dần biến mất, không còn thời gian nữa, tôi vội vàng dặn: “Vậy tôi đi đây, đừng quên đốt tiền cho tôi đấy, càng sớm càng tốt!”

Sở Phóng vẻ mặt hoang mang, nhìn về phía tôi, vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt, tôi còn có…”

Sở Phóng chưa kịp nói xong thì tôi đã trở lại địa phủ rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play