Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 2: Giải cứu ngài Benedict

Chương 8: Vai trò quan trọng của thời tiết


6 tháng


Nhưng ta không tin cháu đã chuẩn bị đầy đủ cho những điều sẽ biết. Trên thực tế ta không thể cho phép nó xảy ra. Có những yêu cầu rất nghiêmngặt, Constance ạ, cho dù trong tình huống nào việc mình cháu tự khám phá và nhớ lại điều đó ở tuổi còn nhỏ như vậy cũng sẽ là một chấn thương tâm lý đối với cháu. Khi cháu lớn hơn nữa thì có thể. Còn hiện tại ta cảm thấy buộc phải bảo vệ cháu khỏi bất cứ chấn thương tâm lý nào như thế. Cháu và các bạn cháu đã phải trải qua đủ chuyện rồi, và cho dù cháu có quên mất, thì sự thực là cháu vẫn còn rất nhỏ.” “Tốt thôi, vậy là ngài không thể nhận nuôi cháu, và ngài sẽ không làm bất cứ điều gì cả, ” Constance gào lên. Cô bé cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. “Xin lỗi cháu đã đòi hỏi điều đó. Chúng ta hãy tiếp tục với những bài kiểm tra không biết nói của ngài nào.” “Nhìn ta này, ” ngài Benedict nói. Constance ngoảnh mặt đi. “Cháu yêu quý, ” ngài Benedict khẽ gọi, gần như là thì thầm, “một trong những năng lực bẩm sinh của cháu là rất rõ ràng với ta, nếu không phải với bản thân cháu, và ta sẽ giúp cháu gợi lại nó ngay bây giờ. Ta sẽ không yêu cầu nó từ cháu, nếu điều đó không quan trọng, vì ta biết rất rõ cháu thấy nản lòng với tất cả chuyện này như thế nào. Dù thế, nó thật quan trọng. Vậy nên làmơ n , Constance. Hãy nhìn ta.” Phần vì hiếu kỳ, phần bởi vì cô bé yêu quý ngài Benedict cho dù cô có tức giận với ông, Constance ngước lên nhìn. Ngài Benedict đã tháo bỏ cặp mắt kính và đang bình tĩnh nhìn cô bé bằng đôi mắt xanh lá sáng ngời. Phản ứng đầu tiên của Constance là băn khoăn không biết liệu có phải ông sắp sửa ngủ không; thứ đến là băn khoăn tại sao cô lại tự hỏi về điều đó. “Cháu thường vờ như không biết những điều rõ ràng ấy, ” ông nói, “bởi vì cháu không thấy được mình có thể biết về chúng bằng cách nào, điều này khiến cháu buồn phiền. Nhưng cháu biết những điều đó, Constance ạ, ngay lúc này ta muốn cháu tập trung chú ý vào thực tế đó. Khi cháu ngước lên nhìn ta vừa mới đây, ta thấy một nghi vấn trong mắt cháu. Cháu hình thành nên một ý nghĩ, không phải sao, về điều ta đang cảm thấy hay suy nghĩ lúc này?” “Cháu thắc mắc liệu có phải ngài sắp ngủ không, ” Constance lẩm bẩm, “nhưng cháu không biết tại sao mình lại nghĩ thế.” Ngài Benedict mỉm cười. “Không nghi ngờ gì cả cháu đã nhận thấy điều gì đó quen thuộc trong biểu hiện của ta - điều mà những người khác sẽ không thấy được. Bây giờ hãy để qua một bên những lý giải, chúng ta hãy tập trung vào một điều duy nhất, đó là cháu có thể biết mọi điều chỉ khi cháu cho phép bản thân mình làm thế. Cháu có thể đồng ý làm điều đó không? Chỉ trong một chốc lát thôi không?” Constance ngập ngừng do dự rồi gật đầu. “Cháu không biết chắc điều ngài muốn nói… nhưng tốt thôi cháu sẽ thử.” “Cảm ơn cháu, ” ngài Benedict nói. “Trong khi ta có được toàn bộ sự chú ý của cháu, ta sẽ nói chuyện thẳng thắn. Ta có vài điều muốn nói với cháu, và ta muốn cháu tiếp tục nhìn ta trong khi ta nói. Cháu sẵn sàng chưa?” Constance dồn hết sức lực. Trái tim cô nhóc đang nhảy lên trong lồng ngực, vì không biết điều gì sắp đến. “Cháu sẵn sàng rồi.” “Vậy thì điều ta muốn nói là đây. Mọi người trong gia đình này đều yêu quý cháu. Rhonda yêu cháu. Số Hai yêu cháu, và ta cũng yêu cháu. Chúng ta đã coi cháu như một phần của gia đình như bất cứ ai trong chúng ta, và chúng ta đã làm bất cứ điều gì - không, chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì…” Mắt ngài Benedict đã nhắm lại trước khi kịp nói hết câu, ông đã ngủ gục trên bàn, làm lật cái bát ngũ cốc của Constance và làm đổ sữa lên các tập tài liệu và bảng biểu. “Ôi trời ơi, ” Số Hai kêu lên, vội vàng thấm chỗ sữa đổ tràn ra bằng ống tay áo trước khi nó chảy vào tóc ngài Benedict. “Đáng lẽ chị phải nhận thấy chuyện này sắp xảy ra.” Constance đang chớp chớp mắt ngạc nhiên - bởi vì cô nhóc đã thấy được nó sẽ xảy ra. Ngay trước khi ngài Benedict chìm vào giấc ngủ, cái ý nghĩ “giờ ông sắp ngủ rồi đây” đã chớp lóe lên trong đầu cô nhóc. Ngài Benedict đã đúng. Cô có thể biết được những việc chắn chắn… “Chị hy vọng em nhận thấy được ông định nói gì, ” Số Hai nói. Bất chấp giọng nói cộc cằn - hoặc có lẽ bởi vì nó - mà Constance có thể biết được cô ấy đã bị những lời của ngài Benedict làm cho cảm động. “Em hiểu, ” Constance nói, hồi tưởng lại cảm giác về sự chắc chắn mà cô có được trong khi ngài Benedict đang nói. “Ít nhất… ý em là, em nghĩ là em hiểu.” “Tốt. Em nên hiểu. Và giờ thì vì Chúa, em sẽ giúp chị dọn cái đống này hay em định chỉ ngồi đó và nhìn thôi?” Constance từ từ nhoẻn miệng cười - cô nhóc đang cảm thấy rất vui bởi một cảm giác đến bất chợt - và nói chính xác điều Số Hai mong muốn cô nói, đó chính là cô nhóc quả thật định chỉ ngồi đó và nhìn thôi. *** Nằm trên giường của mình trên con tàu Đường Tắt, nhớ lại những sự kiện của buổi sáng hôm đó, Constance cảm thấy buồn não nề. Cô bé không biết mình đến từ đâu và không biết mình có thể đi về đâu. Trong phần bé xíu những gì cô bé có thể nhớ được về cuộc đời mình, điều duy nhất bất biến - điều mà cô bé phụ thuộc vào hơn cả - là sự hiện diện của ngài Benedict. Bây giờ cô bé đã mất đi chỗ dựa ấy rồi. Constance sụt sịt khe khẽ cố nén hết mức có thể. Reynie quỳ bên cạnh giường cô bé con. “Họ sẽ ổn cả thôi mà.” “Làm sao anh biết?” Constance hỏi, đưa tay dụi dụi mắt. “Làm sao anh biết được gã đàn ông xấu xa đó chưa làm những điều khủng khiếp với họ? Làmsao anh biết họ không…không…” “Anh chỉ biết vậy thôi, ” Reynie n�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play