Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 2: Giải cứu ngài Benedict

Chương 7: Ễnh ương, cướp biển và những khó khăn kỹ thuật


6 tháng


Nếu Thành phố Đá là một chốn tấp nập, thì cảng biển của nó - Bến cảng Thành phố Đá - là hết sức điên cuồng. Thực tế, bản thân cảng biển này dường như cũng là một thành phố rồi. Các cầu tàu bằng bê tông và thép vươn ra vô tận dọc theo mép nước, tua tủa với những cần trục và những chồng hàng hóa cao ngất, tràn ngập công nhân bốc vác và thủy thủ, tất cả bọn họ đều lao đi như con thoi trong sự khẩn trương điên cuồng. Lờ mờ phía trên cầu tàu là những chiếc tàu biển lớn, hai mạn tàu nhô lên như những vách núi kim loại lấp lánh. Vài chiếc đang được dỡ hàng hoặc đóng hàng lên; những chiếc khác đang nhổ neo chạy vào vịnh, tiếp tục chu du khắp thế giới như thể sau một bữa tiệc tàn ở thành phố này chúng lại tiếp tục lang bạt bỏ đi. Toàn bộ nơi này ồn ào, ầm ĩ với tiếng chuông, tiếng còi, tiếng máy móc và tiếng huýt sáo - tiếng loảng xoảng, rin rít, tiếng cần trục cẩu hàng và tiếng xích va vào nhau lẻng xẻng - một trận oanh tạc choáng váng của âm thanh ồn ào át đi cả những tiếng kêu của lũ mòng biển đang nhào xuống chao liệng trên đầu. Lũ trẻ đứng bên ngoài cánh cổng bảo vệ của khu cảng, mắt mở to ngây ngất nhìn. “Em sẽ không vào đó đâu, ” Constance nói, bước lùi lại. Reynie không vội vã để bản thân đắm chìm vào sự hỗn loạn đó, nhưng chúng phải nhanh lên nếu muốn tìm thấy Đường tắt cho kịp giờ. Cậu chưa kịp nghĩ làmthế nào để kích động Constance tiến tới thì một anh chàng trẻ tuổi vòmngực nở nang, mặc quân phục màu xanh dương đội một chiếc mũ hải quân reo lên với chúng từ trên một chiếc xe hàng chở hành khách. “Chưa từng thấy nhiều trẻ con ở dưới thế này!” anh ta hét to át cả tiếng ồn ào. Anh ta ngồi trong chiếc xe đi lòng vòng quanh lũ trẻ, nhìn chúng từ đầu xuống chân với cặp mắt nâu thân thiện. “Và mấy đứa thật khớp với miêu tả! Đến đây để đi Đường tắt, đúng không?” Lũ trẻ gật đầu, Kate nói; “Bọn em có, ừm, cần vé hay thứ gì không?” “Vé á? Không, các em là khách của thuyền trưởng! Ông ấy đã mong ngóng sáu, mặc dù...” Anh chàng liếc trái liếc phải, như thể sẽ có người nào đấy có thể xuất hiện trong tích tắc cuối cùng. “Các em tất cả đây à? Không có người lớn à?” “Chỉ có chúng em thôi, ” Reynie đáp, để ngăn chặn bất cứ câu hỏi nào thêmnữa, “Không có thời gian để giải thích đâu!” “Đúng vậy cậu bé!” anh chàng trẻ tuổi nói, rõ ràng là hài lòng. Anh ta hãmphanh đánh xịch một cái và ra hiệu cho chúng lên xe. “Thật mừng là các em đã đến được! Nếu các em không có mặt ở đây trong vòng hai phút nữa thì ngài thuyền trưởng Noland nói tôi phải đi tìm các em.” Chiếc xe hàng lắc lư đi tới rồi lao về phía cổng. Chàng trai trẻ ngoái nhìn những hành khách phía sau. “À, tên anh là Joe Shooter, nhưng các em có thể gọi anh là Đạn Thần Công. Tất cả bạn anh đều gọi thế! Anh là sĩ quan thứ ba trên chiếc Đường - ồ, gượm đã!” Joe Shooter - biệt danh Đạn Thần Công - rút ra một mẩu giấy và vẫy nó về phía mấy người bảo vệ gác cổng, họ rõ ràng biết anh ta và chỉ gật đầu khi chiếc xe hàng chở khách đi qua. Chiếc xe vốn đã di chuyển nhanh đến phát khiếp, giờ bắt đầu càng nhanh thêm. “Chúng ta đi thẳng xuống cuối dãy cầu tàu luôn!” Đạn Thần Công hét lớn, điên cuồng luồn lách qua những xe nâng và các kiện hàng cùng những công nhân cảng bị làm cho kinh hãi. Lũ trẻ bám cứng lấy thành xe. “Vậy tất cả các em đều đã sẵn sàng cho chuyến đi rồi chứ hả? Anh thấy các em không có tý hành lý nào! Toàn bộ chuyện này thật là vô cùng bí ẩn, nếu các em hỏi anh! Nhân đây, tại sao các em lại đến Bồ Đào Nha? Hay các em chỉ ra nước ngoài để trải nghiệm thôi?” Chiếc xe hàng giật nảy lên đột ngột phía bên trái, Constance bay ra khỏi ghế ngồi cùng với một tiếng kêu ré khe khẽ. Kate tóm được áo của cô nhóc và kéo cô bé xuống an toàn. “Không nói chuyện nhiều lắm nhỉ?” Đạn Thần Công nói rõ to. “Thế cũng ổn! Các em sẽ thấy anh không ăn thịt đâu! Giờ thì bámchắc vào nhé, ở quanh Cổng Số Bốn này có hơi nguy hiểm một tí!” Cả lũ mấy đứa ngoại trừ Kate đều nhắm tịt mắt lại. Reynie chưa bao giờ ngồi trên tàu lượn cao tốc nhưng cậu tưởng tưởng chắc nó cũng có cảm giác y như thế này thôi. Thực ra cậu đang cố giả vờ như mình đã đi tàu lượn rồi - một cái tàu lượn rất an toàn và được bảo trì đúng quy cách sẽ không có cơ hội bị đâm vỡ - khi Kate nói bên tai cậu: “Reynie, cậu đã biết là con tàu sẽ đi đến Bồ Đào Nha à?” Reynie gật đầu, vẫn tiếp tục nhắm tịt mắt lại. “Cảng Lisbon, ” cậu nói, rồi co rúm người lại khi nghe thấy thứ gì đó kêu đánh rầm một tiếng ở trên tàu, tiếp sau đó là một âm thanh va đập lớn và có tiếng ai đó nguyền rủa. “À, tớ không đọc phần đó, ” Kate nói. “Cậu không nghĩ chúng mình nên đi máy bay thay vì đi tàu à? Chúng mình có thể tìm ra cách để trả tiền vé - ít nhất, tớ biết cậu có thể - và tụi mình sẽ đến đó nhanh hơn.” “Chúng mình không biết được liệu Lisbon có phải là phần quan trọng hay không, ” Reynie phân tích. “Ngài Benedict nói là đi Đường Tắt - ông không nói bất kỳ điều gì về Lisbon cả. Vì thế tất cả những gì chúng mình biết về manh mối kế tiếp là nó có thể được giấu ở trên tàu, hoặc chỉ được tiết lộ cho tụi mình ở trên biển.” “Trời ạ, đúng thế thật. Tớ đoán…” Ngay lúc đó chiếc xe xóc nảy lên, đầu Kate đột ngột đập đánh cốp vào đầu Reynie. “Gì thế?” Đạn Thần Công hét to khi nghe tiếng chúng la oai oái. “Nói gì đi chứ?” Kate và Reynie đang ôm lấy đầu, đau điếng chẳng thể trả lời nổi, nhưng Constance gọi với lên rằng cô rất muốn biết Bồ Đào Nha là ở đâu. Anh chàng thủy thủ cười và đưa một tay lên khumvành tai. “Xin lỗi, nghe giống như em hỏi anh Bồ Đào Nha ở đâu!” Giờ thì mọi người đều nhìn Constance, cô nhóc nghệt mặt ra và nói, “Hả? Thế sẽ không ai nói cho embiết à?” “Ở bên kia bờ đại dương, ” Sticky nói. Cậu đang bám lấy thành xe bằng một tay còn tay kia thì vẫn giữ cặp kính cận trên sống mũi, trông cậu ta không ổn chút nào. “Em biết cái đó, ” Constance độp lại. “Tốt thôi, đừng nói với em. Tại sao em lại muốn biết cơ chứ?” “Chúng ta đến rồi!” Đạn Thần Công loan báo. Chiếc xe chở khách trượt dài tới chỗ đỗ ở cuối cầu tàu. “Mọi người ra đi!” Lũ trẻ dồn đống lại bên ngoài xe chở khách. Đạn Thần Công để cho chúng có một thoáng kịp nhìn lên vẻ ngây ngất kinh ngạc. Giống như bất cứ con tàu nào, Đường Tắt đầy khí thế với vẻ đe dọa khi nhìn từ dưới lên. Cả kích cỡ của nó cũng thật phi thường, con tàu này dài gấp hai sân bóng đá và cao hơn cả tòa thị chính của Thành phố Đá. “Cô ấy thật là đẹp, phải không?” Đạn Thần Công hỏi, mắt đắm đuối nhìn lên đầy ngưỡng vọng. “Chiếc đầu tiên kiểu này đấy, tàu chở hàng nhanh nhất thế giới! Vượt xa! Thiết kế thân tàu đặc biệt! Hệ thống đẩy thủy lực đặc biệt! Tin hay không, mấy nhóc, khi biển lặng cô nàng có thể đạt…” “Tới sáu mươi hải lý, ” Sticky nói. “Nó được trông chờ vượt qua Đại Tây Dương chỉ trong vòng có hai ngày, đúng không ạ?” Đạn Thần Công búng ngón tay đánh tách một cái và chỉ vào Sticky. “Chính x á c ! Cực kỳ chính xác!” Anh ta tóm lấy Sticky mà ôm ngấu nghiến, rồi lại nhanh chóng gạt cậu chàng sang một bên. “Tôi yêu chàng trai nào hiểu biết về những con tàu! Giờ chúng ta đi thôi, mọi người! Đi nào!” Nói dứt lời, Đạn Thần Công đặt chiếc mũ thủy thủ của anh lên đầu Sticky và tiến lên cầu tàu. “Tớ thích anh chàng này, ” Kate nói. Reynie chẳng lấy làmngạc nhiên. Dù sao thì Đạn Thần Công rất giống Kate. “Tất cả chúng ta lên tàu nào!” Đạn Thần Công gọi với qua vai. “Chỉ là cẩn thận đến phút cuối thôi! Ồ, nói tới nó…” Anh ta dừng lại trên cầu tàu và quỳ xuống. Khi lũ trẻ bắt kịp được, anh ta hạ thấp giọng nói, cả lũ căng thẳng lắng nghe. Anh chàng dường như không có được âmlượng trung bình gì cả. “Nghe này, rất nhiều các ông chủ công ty là nhân vật quan trọng, quyết �

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play