Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 2: Giải cứu ngài Benedict

Chương 9: Các chỉ dẫn, những hồi tưởng, và những món nợ chưa trả


6 tháng


Ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu Reynie là cậu đang đói lắm. Cậu đã không ăn gì từ tối hôm trước, và bây giờ – à, rốt cuộc mấy giờ rồi nhỉ? Cậu chẳng biết mình đã ngủ bao lâu nữa. Ít nhất cơn ốm mệt cũng đã qua, Reynie sẽ lựa chọn những cơn đau quặn vì đói còn hơn là say sóng. Reynie sẽ chọn hầu hết mọi điều còn hơn là say sóng. Cậu, Sticky và Constance đã mất cả đêm đầu tiên trên con tàu Đường Tắt này với cảm giác ốm yếu hơn bao giờ hết. (Kate, đã chỉ cho bọn bạn tới rất nhiều phòng tắm, còn nàng thì ngủ ngon lành trong ca bin yên tĩnh.) Khi cơn nôn nao của chúng cuối cùng cũng dịu đi vào sáng sớm, cả bọn đều lăn kềnh vào giường và ngủ thiếp đi. Reynie có một ký ức mơ hồ – hay đó là một giấc mơ? – về thuyền trưởng Noland đang nói chuyện với Kate bằng giọng thì thào ở cửa ca bin, nhưng rồi cậu lại hoàn toàn quên béng mất mãi cho tới lúc này. Tâm trí Reynie phút chốc chuyển hướng tới ngài Benedict và Số Hai. Chỉ còn lại ba ngày, cậu nghĩ, và sự khẩn cấp cậu cảm thấy từ buổi sáng hôm qua bámriết lấy cậu với cảm giác căng thẳng mãnh liệt mới. Cậu mở choàng mắt ngồi dậy. Ca bin tối như bưng. Có lẽ Kate đã che thứ gì đó lên ô cửa sổ để giúp họ ngủ yên chăng? Không, liếc mắt nhìn ô cửa sổ cho thấy không có thứ gì như thế cả. Cậu gãi đầu và ngáp, để rồi phải ngậm vội miệng lại – cắn cả vào lưỡi đau điếng – khi Kate nhảy chồm ra từ bóng tối tót lên giường cậu. Cô bạn chiếu chiếc đèn trên bút máy vào mặt cậu. “Có chuyện gì thế?” Kate hỏi. “Tớ làm cậu sợ à?” “Đừng bận tâm, ” Reynie gắt gỏng nói. “Chuyện gì đang diễn ra thế? Tớ đã bất tỉnh bao lâu rồi?” “Quá lâu. Giờ là buổi tối rồi. Thuyền trưởng sẽ đến đây sớm thôi.” “Buổi tối á?” “Phải, tớ đã chờ các cậu tỉnh dậy đến phát điên đấy, ” Kate nói. “Đạn Thần Công cho tớ đến thămMadge ít phút vào giờ ăn trưa, nhưng còn lại tớ bị giam chần ở đây cả ngày mà chẳng có ai để nói chuyện cả. À tiện đây, cô bé đang khỏe lắm. Đạn Thần Công tặng cho cô nàng ít thịt lấy từ nhà bếp – anh ấy gọi nó là ‘thức ăn của ếch’ – và tớ nghĩ cô bé có lẽ đang phải lòng anh ấy mất rồi.” “Thuyền trưởng đã đến rồi à?” Reynie hỏi. “Hay tớ nằm mơ?” “Không, ông đến vào sáng nay. Cậu không nhớ à? Cậu đã ngồi dậy và nói gì đó như là ‘trứng bác’ , rồi lại ngã xuống ngủ.” Kate giúi cho cậu một mảnh giấy. “Ông ấy mang đến cái này. Ông không chắc nó có nghĩa gì, nhưng nói là hômnay ông đã nghĩ về nó.” Reynie nhìn mảnh giấy, nhưng tối quá không đọc được. “Thuyền trưởng đọc cái này à? Ông ấy không đợi chúng mình xem trước à?” “À, không, ” Kate nói. “Ông đã xem nó. Tớ chắc ông ấy chỉ muốn giúp đỡ thôi.” “Tớ cũng nghĩ thế, ” Reynie khó chịu nói. Rhonda đã để chúng mở phong bì trước, và chẳng hiểu sao cậu đã kỳ vọng thuyền trưởng Noland cũng sẽ làm vậy. Nhưng các tình huống ở nhà ngài Benedict thì khác, Reynie tự nhắc mình. Dù sao, chẳng lẽ cậu không vui khi thuyền trưởng quan tâm sao? “Tớ đã nhìn chòng chọc vào nó suốt cả ngày, ” Kate vẫn đang nói. “Nó không hẳn là một cầu đố nữa – có phần giống các chỉ dẫn hơn – nhưng tớ vẫn chẳng tiến triển được mấy với nó cả.” “Cho tớ mượn cái đèn bút của cậu nào, ” Reynie nói rồi soi cái đèn lên mảnh giấy, cậu đọc: Làm tốt lắm, các bạn nhỏ của ta, và chúc chuyến vượt biển của các cháu thật vui vẻ! Vui lòng lần theo dấu vết của các cháu lên chỗ những manh mối dẫn dắt các cháu - đó là nơi các cháu sẽ tìm thấy chiếc phong bì tiếp theo! - Ngài Benedict. Ở giữa trang giấy trống trơn ngoại trừ một vết cháy sém lớn (“Không phải tin nhắn bằng nước chanh đâu, ” Kate thì thào.) Reynie rà xuống phía dưới cùng, chỗ đó ngài Benedict viết các dòng tiếp: Lâu đài trùng tên với Sticky Dựa vào bức tường tận cùng phía tây Không nhìn thấy được Cần dụng cụ Gần những cây olive Không nút bẩn hay gỗ thông cho hai mét. “Tớ đoán lâu đài này phải ở trên một ngọn đồi, ” Kate nói, “đó là lý do ông đã nhấn mạnh nói đi lên tới chỗ các manh mối dẫn dắt đến. Nhưng tớ chưa bao giờ nghe nói đến một lâu đài nào tên Sticky hay George hay Washington hay bất cứ gì đại loại thế cả, còn cậu?” Reynie lắc đầu. “Dù vậy, tớ sẽ đánh cuộc Sticky biết.” “Tớ sẽ đánh thức cậu ấy dậy, ” Kate nói, lăn xuống khỏi giường. Một lát sau Sticky la lên oai oái trong bóng tối, và Reynie nghe thấy Kate hỏi, “Tớ làm cậu sợ à?” Sticky vẫn còn đang cằn nhằn với cô bạn thì thuyền trưởng Noland đến cùng với bữa tối của chúng. Ông mang đến một cái khay chất đầy bánh kẹp bơ lạc, hoa quả, bánh quy và sữa. Tuy nhiên, ông rất ngại ngùng vì không có cà phê. “Bác e là đã để quên ấmcà phê ở đây tối qua, ” thuyền trưởng Noland nói, khi họ đã đánh thức Constance và bật đèn lên. “Và ông Pressius yêu cầu phải để ấm cà phê của ông ta trong ca bin riêng nên bác chẳng còn cái nào khác cả.” Lũ trẻ sốt sắng đảm bảo với thuyền trưởng rằng chuyện này hoàn toàn ổn cả, rồi đói khát tấn công đồ ăn. (Constance như thường lệ với tới món bánh quy trước tiên.) “Bác mừng khi thấy các cháu khỏe hơn, ” thuyền trưởng Noland nói, còn bản thân ông lại có vẻ đang trong tình trạng sức khỏe thật tồi tệ. Bộ quân phục nhăn nhúm nhầu nhĩ hơn bao giờ hết, nhưng rõ ràng ông đã không ngủ được chút nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play