Ba người chúng tôi đứng ở trên tầng hai tận mắt nhìn thấy toàn bộ cả quá trình.
Cậu nhóc mập bị dọa đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
Da đầu của tôi cũng trở nên tê dại.
Nếu như khi đó chúng tôi chỉ muộn một giây thôi, tình trạng của chúng tôi bây giờ cũng sẽ giống với người thanh niên đó.
Người chơi còn lại nói đùa: “Tôi cũng không ngờ tới, phó bản đã diễn ra được một nửa rồi, vậy mà vẫn còn có người tiến vào. Nhìn hai người ngơ ngác như thế, không phải cũng là người mới đấy chứ?”
Tôi gật gật đầu, hắn tỏ vẻ không thể tin được: “Sao có thể chứ?”
"Đây là phó bản cấp S. Người chơi mới tiến vào thông thường đều sẽ bắt đầu từ phó bản cấp B, cấp C. Sau khi thành công vượt qua vài phó bản, mới bị chọn vào phó bản cấp S."
Hắn lại đánh giá hai người chúng tôi thêm vài lần nữa, xác nhận chúng tôi quả thật không phải người chơi cũ.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía chúng tôi mang theo chút đồng cảm: “Hai người đúng là xui xẻo thật đấy.”
Đột nhiên, cảnh tượng bên dưới vũ hội lại lần nữa trở nên náo động.
Người chơi cũ không biết đã nhìn thấy điều gì, đột nhiên lùi về sau một bước.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của hắn, trái tim tôi cũng hẫng đi một nhịp:
“Có chuyện gì vậy?”
“Hắn ra ngoài rồi?”
"Ai?"
"Còn có thể là ai nữa,chính là tên đại Boss vừa đáng sợ, vừa biến thái của phó bản này rồi!"
Đại Boss?
Lông mày tôi khẽ giật, nhìn xuống phía bên dưới.
Trên yến hội xuất hiện một người đàn ông toàn thân mặc một bộ lễ phục màu đen, vừa cao quý lại vừa kiêu ngạo.
Thân hinh của người đàn ông cao gầy, mảnh khảnh nhưng lại mang theo một loại cảm giác u ám đến kỳ lạ.
Đôi bốt da từng bước từng bước dẫm lên sàn nhà phát ra những âm thanh lộp cộp vô cùng chói tai, khiến cho nhịp tim của tôi cũng không tự chủ được mà nảy lên theo từng bước chân của hắn.
Người đàn ông bước đến trung tâm của phòng tiệc.
Hắn thờ ơ lắc lư chất lỏng màu đỏ trong ly rượu.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.
Có chút kỳ lạ.
Không phải, sao mà tôi lại cứ có cảm giác bóng lưng của tên Đại boss này lại giông giống bóng lưng của cái tên bạn trai đã cả tháng không thèm về nhà của tôi vậy nhỉ?
Trong vũ hội, người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều tứ chi vừa mới vặn vẹo khi nãy bây giờ đã trở lại bình thường.
Nàng ta ôm lấy chiếc đầu vẫn còn đang không ngừng nhỏ máu của người chơi vừa mất mạng, hiến cho người đàn ông trước mặt giống như đang dâng hiến bảo vật, gương mặt tràn đầy vẻ e thẹn.
"Mẹ ơi! Đmm…."
Nhóc mập bên cạnh toàn thân run rẩy, hắn không nhịn được mà bắt đầu nôn ói.
Tôi âm thầm nhận ra có điều không ổn, nhưng đã không còn kịp nữa.
Người đàn ông bên dưới nghe thấy tiếng động.
Hắn chầm chậm quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên phía trên lầu.
Không hay rồi!
Người đàn ông đeo kính quả không hổ là người chơi cũ, phản ứng cực kỳ nhanh.
Khoảnh khắc mà đại Boss nhìn tới, hắn lập tức liền kéo cậu nhóc mập và tôi đến điểm mù.
Nhưng trong giây phút đó, tôi vẫn kịp mắt đối mắt cùng với người đàn ông bên dưới lầu một.
Đó là một đôi mắt xanh u tối, lạnh lùng..
Chỉ trong vòng một giây đã khiến cho tôi có một cảm giác giống như bị vô số những con rắn độc lạnh lẽo quấn chặt quanh thân.
Da đầu tôi khẽ tê dại, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi không dám tin vào mắt mình.
Ngoại trừ đôi mắt, vẻ ngoài của đại Boss phó bản này cùng với bạn trai Cố Mặc Trì của tôi không khác nhau chút nào!
Lúc này, trên màn hình cũng bắt đầu xuất hiện bão bình luận:
[Đm! Sao đại Boss lại xuất hiện sớm vậy! Không phải phải đến hai ngày cuối cùng hắn mới xuất hiện sao?]
[Nếu như không phải có người chơi cũ giúp đỡ, hai người mới này đã chết từ mấy phút đầu rồi!]
[Còn phải nói sao, phó bản cấp S đương nhiên không dễ qua rồi.]
[Ờm...lẽ nào chỉ có mình tôi thấy đại Boss của phó bản này rất đẹp trai sao?]
[Lầu trên bớt mê trai đi hộ cái, đại Boss lúc giết người hung tàn như thế nào, lẽ nào cô còn không biết sao?]
[Trời địu! Đừng nói nữa, nghe nói đại Boss của phó bản này cực kỳ biến thái, nổi tiếng nắng mưa thất thường, hỉ nộ vô thường đó!"
[Thắp trước cho mấy người chơi này mấy nén hương vậy.]
…..
Tôi cùng cậu nhóc mập được người đàn ông đeo kính đưa vào bên trong một căn phòng.
Nhóc mập cúi đầu, vô cùng tự trách: "Xin lỗi, tôi đã làm cho mọi người suýt chút nữa thì bị quái vật phát hiện.”
Người đàn ông đeo kính vỗ vỗ vai cậu ta: "Đã tiến vào nơi này rồi, nhất định từng giây từng phút đều phải thận trọng.Vũ hội lúc nửa đêm sẽ tiếp tục kéo dài trong vòng một giờ. Trong khoảng thời gian này sẽ không có quái vật nào, kể cả đại Boss lên lầu."
Tôi hỏi: "Vậy sau một giờ đó thì sao?"
"Tìm một chỗ trốn đi. Có thể sống sót đến lúc bình minh hay không, đều phải dựa vào số mệnh."
Người đàn ông đeo kính kể lại một cách ngắn gọn cho chúng tôi về tình hình hiện tại của phó bản.
Lúc ban đầu, có 15 người cùng tiến vào phó bản “Lâu đài cổ của u linh”.
Bây giờ cốt truyện của phó bản đã đi qua hơn nửa chặng đường, mà người chơi cũng đã chết đi hơn nửa.
Tính cả người đàn ông đeo kính, chỉ còn lại năm người chơi sống sót.
“Vào buổi sáng, tất cả những con quái vật trong lâu đài cổ đều sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, cho đến đêm, cứ đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, bọn chúng sẽ tỉnh lại, sau đó cùng nhau tổ chức một buổi yến hội trong vòng một giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, người chơi không thể xuống lầu một, đồng thời còn phải tìm một chỗ để trốn thật kỹ.”
“Bởi vì sau khi vũ hội kết thúc, mới là thời khắc cuồng hoan thực sự của đám quái vật.”
"Chúng ta bắt buộc phải tách nhau ra để trốn, càng nhiều người trốn cùng chỗ, tỷ lệ bị phát hiện sẽ càng lớn."
Người chơi nam đeo kính nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Không kịp nữa rồi, còn mười lăm phút nữa vũ hội sẽ kết thúc, hai người hãy nhanh chóng tìm chỗ trốn đi. Hi vọng ngày mai còn có thể gặp lại hai người."
Tôi và cậu nhóc mập bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều vội vàng tìm một chỗ để ẩn thân.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tiếng chuông trong lâu đài lại lần nữa vang lên báo hiệu vũ hội đã kết thúc, một đêm cuồng hoan chính thức bắt đầu.
Tôi trốn trong một căn phòng không người ở cuối hành lang lầu hai của lâu đài cổ, bên trong phòng có một chiếc giường cũ kỹ, tồi tàn.
Tôi trốn ở bên dưới gầm giường.
Bên trong phòng còn có một chiếc tủ quần áo cũ cũng có thể ẩn thân, nhưng nghe người đàn ông đeo kính nói, đã từng có một người chơi trốn trong tủ, sau đó bị quái vật bắt được.
Tôi cũng không dám mạo hiểm trốn ở nơi đó nữa.
Tôi rúc dưới gầm giường, trên sàn nhà rõ ràng đã được trải một tấm thảm len, nhưng tôi vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Tôi không hiểu, rõ ràng mới sáng nay thôi tôi vẫn còn thảnh thơi nhàn nhã ngồi thưởng thức bữa sáng, vậy mà đến đêm đã phải đến cái lâu đài cổ âm u này, tính mạng phải đối mặt với nguy hiểm.
Còn có, tên đại Boss vừa rồi còn giống hệt với Cố Mặc Trì.
Mặc dù vẻ ngoài của hai người bọn họ cực kỳ giống nhau, nhưng cảm giác của tôi về của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau.
Cố Mặc Trì từ trước đến nay chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn tôi.
Lúc nói chuyện với tôi, hắn lúc nào cũng kéo dài giọng, vừa lười biếng, lại vừa dính người.
Mà đại Boss của phó bản này cả người lại toát ra một loại khí chất u ám bệnh hoạn.
Phảng phất giống như chỉ cần nhìn hắn thêm một giây nữa thôi sẽ lập tức bị kéo xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Từng phút từng giây chầm chậm trôi qua.
Ngày hôm nay tôi đã phải trải qua vô số chuyện kỳ lạ, vì vậy cực kỳ mệt mỏi, hai mí mắt không ngừng đấu tranh.
Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn được nữa, ngủ thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi loáng thoáng nghe được tiếng bước chân của ai đó.
Một đôi bốt đen bóng loáng dừng lại trước giường.
Tôi nghĩ.
Có lẽ tôi sẽ không thể sống sót đến ngày mai.
Có lẽ giấc mộng khi cái c.hết tới gần sẽ khiến cho người ta hồi tưởng lại tất cả những việc đã từng xảy ra trong quá khứ.
Tôi mơ thấy lần đầu tiên tôi và Cố Mặc Trì gặp được nhau.
Hôm đó là một ngày trời mưa, tôi nhìn thấy hắn bên trong một con hẻm vắng.
Trên người hắn có rất nhiều vết thương, mê man nằm bên góc tường.
Khi đó tôi không đành lòng nên đã đưa hắn trở về nhà. Không ngờ đến lại bị hắn quấn lấy.
Cô nam quả nữ cùng phòng lâu ngày, lại thêm việc vẻ ngoài của hắn thực sự vô cùng đẹp, hai người chúng tôi cuối cùng cũng không tránh được việc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trở thành người yêu.
Nhưng hắn cũng không phải từ lúc bán đầu đã dịu dàng như vậy.
Hắn luôn hờ hững nhìn chằm chằm về phía tôi.
Vô cùng lạnh nhạt, khó gần.
Tôi bị hắn nhìn chằm chằm lâu đến mức da đầu cũng trở nên tê dại.
Nhưng hắn cũng không bao giờ gây chuyện, cực kỳ ngoan ngoãn, bảo ăn là ăn, kêu ngủ là ngủ.
Sau này hắn thậm chí còn chủ động giúp tôi làm việc nhà.
Có lần tôi phải tăng ca đến tận nửa đêm, khi trở về nhà hắn vẫn còn ngồi một mình trên ghế sofa đợi tôi.
Những món ăn trên bàn đều đã nguội lạnh.
Đó là lần đầu tiên hắn học cách nấu ăn.
Khi đó vì không muốn làm hắn buồn, tôi đã ăn rất nhiều.
Mùi vị của đồ ăn có chút kỳ lạ.
Tôi cũng bị tiêu chảy mất cả đêm. (cảm lạnh~)
Khi tôi ôm bụng bước ra ngoài.
Người đàn ông đứng ở phía ngoài cửa, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía tôi.
Hắn nói: “Em có thể không ăn chúng."
Tôi kiễng chân, dịu dàng xoa xoa tóc hắn: “Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn cho em, em đương nhiên phải cổ động tinh thần một chút, em rất mong chờ vào sự tiến bộ của anh.”
Người đàn ông nhìn rất lạnh lùng, nhưng cũng rất đơn thuần.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn thấy hai bên tai hắn trở nên đỏ bừng.
Một anh chàng đẹp trai, lạnh lùng như vậy, chầm chậm biến thành anh bạn trai nhị thập tứ hiếu* của tôi.
(*Nhị Thập Tứ Hiếu (二十四孝) là một tác phẩm tuyển tập những cố sự nổi tiếng được lưu truyền trong dân gian. Nói về 24 tấm gương hiếu thảo thời cổ đại do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.)
Khi ở nhà, chúng tôi thường xuyên quấn lấy nhau, ôm hôn, làm những điều người yêu hay làm cùng nhau, cùng nhau cảm nhận những khoái cảm khó nói thành lời.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của hắn càng ngày càng trở nên nóng rực.
Trong đêm khuya, chúng tôi ôm lấy nhau quấn quýt không rời.
Hắn rất thích dùng những xúc tu màu đen từng vòng từng vòng vây chặt lấy tôi.
Giống như khảm toàn bộ cơ thể của tôi lên cơ thể hắn.
…Đợi đã
Sao tự nhiên lại có mấy cái xúc tu thò từ đâu ra vậy?