Kể từ lần trước, Cố Mặc Trì đã hơn một tháng không về nhà.
Hắn trước giờ chưa bao giờ biến mất lâu đến vậy.
Lúc trước muộn nhất cũng chỉ một tuần hắn sẽ trở về.
Những cuộc gọi đi vẫn luôn không có người nghe.
Tôi có chút lo lắng cho anh ấy.
Nhưng không lâu sau, tôi đã không còn đủ sức để nghĩ đến hắn nữa.
Không hiểu vì sao, tôi đột nhiên lại phải tiến vào trong một trò chơi kinh dị.
Đợi đã...trò chơi kinh dị?
Còn chưa kịp kinh ngạc bên tai đã vang lên một âm thanh điện tử lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào.
"Hoan nghênh người chơi đã tiến vào phó bản "Lâu đài cổ của u linh”.
"Nhiệm vụ: Tìm kiếm một đội thám hiểm đã mất tích trong lâu đài cổ nhiều năm trước, tìm hiểu chân tướng thật sự đằng sau sự việc năm đó.”
"Độ khó nhiệm vụ: Cấp S.”
“Phó bản lập tức bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng——”
Tôi sửng sốt nhìn những sự thay đổi cực lớn đang diễn ra trước mắt.
Những bức tường của lâu đài đều đã trở nên cũ kỹ, đổ nát, trên gác chuông của lâu đài có treo một chiếc chuông cực lớn, vừa mang một cảm giác thành kính, thiêng liêng, lại vừa để lộ ra sự hoang vắng, hiu quạnh khó có thể diễn tả thành lời.
Cũng trong lúc đó, bên cạnh tôi có thêm hai người nữa đồng thời xuất hiện.
Ba người chúng tôi người này nhìn người kia, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Đây là đâu? Vừa rồi có một giọng nói nói tôi đã tiến vào bên trong một trò chơi kinh dị..."
Một cậu bé ngoại hình có chút ngốc nghếch mập mạp hoảng sợ nhìn quanh.
"Cmn! Cái chỗ khỉ ho cò gáy nào không biết! Lão tử không có thời gian đâu mà chơi trò chơi kinh dị, lão tử đây vẫn còn một đơn hàng chưa kịp giao, còn mới vừa bị khách hàng gọi giục! Giục, giục cái ông cố nội nhà mày ấy!” Một anh trai shipper khác đứng một bên lấy điện thoại ra xem, phát hiện điện thoại đã không còn tín hiệu.
Hắn mở miệng không ngừng chửi rủa, sau đó tiến vào màn sương mù đang bao vây xung quanh.
Tôi cau mày, tất cả những gì trước mắt không giống như một giấc mơ.
Lẽ nào trên thế giới thực sự có tồn tại thế giới trò chơi kinh dị?
Đột nhiên, tôi bỗng nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói lớn với người giao hàng vừa mới xông vào làn sương bên ngoài:
"Đừng đi vào trong sương mù!"
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, vào khoảnh khắc người giao hàng bước vào trong sương mù, trong màn sương dường như có thứ gì đó màu đen lập tức lóe lên.
Người đàn ông giao hàng hét lên một tiếng, thân ảnh lập tức hóa thành một làn sương máu, tan biến trong chớp mắt.
Cùng lúc đó, trong màn sương cũng vang lên một tràng âm thanh của tiếng nhai gặm, vô cùng kỳ dị, làm cho mọi người không thể không liên tưởng tới tiếng ăn uống của những con quái vật hung tợn.
Người đàn ông nhỏ mập đột nhiên ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt:
"Trong...Trong…Trong sương có thứ gì đó!"
Da đầu tôi cũng trở nên tê dại, toàn thân lạnh ngắt.
Tôi vô thức nhớ lại những gì Cố Mặc Trì đã từng nói.
Hắn nói, sương mù trong thế giới kinh dị sẽ vây nhốt người chơi lại trong một phạm vi nhất định.
Nếu như có người chơi nào muốn trốn ra ngoài, đều sẽ vi phạm quy tắc của trò chơi, sẽ lập tức bị lũ quái vật trong sương xé xác thành từng mảnh.
Lúc đó tôi còn nói đùa với hắn: “Vậy có phải anh đã từng giết rất nhiều người rồi không?”
Hắn cũng không để ý, đáp: “Ừm, quá nhiều, nhớ không nổi nữa rồi.”
Bây giờ nhớ lại, tôi bất chợt thấy sởn tóc gáy.
Lẽ nào bạn trai tôi thực sự là một con quái vật ăn thịt, giết người trong trò chơi kinh dị?
Sau khi nghe tôi nói về quy tắc trong sương mù, trong ánh mắt nhóc mập hiện ra vẻ tuyệt vọng: "Như vậy có nghĩa là, chúng ta không thể ra ngoài được sao?"
Tôi nhìn quanh, sương mù xung quanh trùng trùng vây chặt lấy chúng tôi, ngoài trừ tiến vào lâu đài cổ, thực sự không còn lựa chọn nào khác.
"Xem ra chúng ta bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua phó bản mới có thể sống sót rời khỏi đây."
Nhóc mập không ngừng run rẩy, dường như sắp khóc: "Vậy bây giờ chúng ta phải tiến vào bên trong lâu đài cổ sao?"
“Vào thôi.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Đối diện với hết thảy những điều chưa hề hay biết, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức giữ cho bản thân thật bình tĩnh.
Liệu Cố Mặc Trì có ở nơi này không?
Thân phận của hắn ở nơi này rốt cục là gì? Thực sự là…một con quái vật ăn thịt người sao?
Cũng trong lúc đó, ở một nơi mà chúng tôi không thể nhìn thấy được, bão comment cũng không ngừng nhảy ra:
[Phó bản “Lâu đài cổ của u linh” cấp S, nghe nói phó bản này rất khó qua, tỷ lệ tử vong cực cao.]
[Dạo gần đây tất cả các phó bản đều trở nên khó khăn, nghe nói đại boss đã phát điên, làm cho mọi người đều vô cùng hoảng sợ.]
[Tôi cũng nghe qua, có một phó bản, trong vòng còn chưa đến một giờ, toàn bộ người chơi đều đã bị đại Boss giết sạch.]
[Aha, mọi người xem, vậy mà lại có thêm ba người chơi mới tiến vào, đen đủi thật đó.]
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy người chơi vừa mới tham gia mà đã bị cho vào phó bản cấp S đấy.]
[Nhanh như thế đã có một người chết rồi, không hổ là phó bản cấp S, nếu như không có người chơi cũ dẫn dắt, đám người này chắc chắn sẽ chết hết toàn bộ.]
[Cô gái kia nhìn có vẻ khá bình tĩnh, còn biết được quy tắc của sương mù, lẽ nào là người chơi cũ?]
[Không phải, phía trên màn hình rõ ràng hiển thị cô ta là người chơi mới.]
[Vậy thì cô nàng cũng khá thông minh đấy, hy vọng cô nàng không phải gặp phải đại Boss quá sớm, sống lâu một chút."
Sau khi tiến vào bên trong lâu đài, tôi mới phát hiện ra, bên trong lâu đài so với từ bên ngoài nhìn vào còn lớn hơn nhiều.
Không khí trong lâu đài tràn ngập một mùi ẩm thấp, mục nát.
Bên trong lâu đài rất tối, nhưng cũng không khó để nhận ra, tầng một chính là một phòng tiệc cực lớn.
Có lẽ đây chính là phòng tiệc hay được các quý tộc sử dụng.
Tôi để ý thấy có một bức tranh cực lớn được treo phía trên bức tường ở cuối hành lang.
Đó là bức tranh vẽ chân dung của rất nhiều người.
Bọn họ túm tụm lại với nhau, trên gương mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hoàng, mờ mịt.
Bọn họ giống như đang khốn khổ vùng vẫy, nhưng lại không cách nào thoát được khỏi sự giam cầm của khung tranh.
Cậu nhóc mập không ngừng run rẩy, không dám tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi cau mày, cảm thấy trong tranh dường như có một gương mặt rất quen mắt, vì vậy liền tiến lên trước, muốn nhìn kỹ hơn.
Cậu nhóc mập sợ đến nhũn chân, nhưng nhìn thấy tôi bước lên phía trước, cũng chỉ có thể đi theo.
Nhưng còn chưa đợi đến khi tôi nhìn rõ, trên đỉnh đầu đã truyền đến một âm thanh đầy lo sợ: "Các người sao vẫn còn ở dưới đó! Sắp mười hai giờ đến nơi rồi, mau lên lầu đi, nếu không sẽ không kịp mất!"
Gần như cùng lúc đó, tiếng chuông trong lâu đài cổ cũng đồng thời vang lên.
Trái tim tôi cũng vì vậy mà ‘bình bịch bình bịch’ đập nhanh hơn.
Linh cảm mạnh mẽ về việc có một mối nguy hiểm đang đến gần khiến cho tất cả các lỗ chân lông trên người tôi đều trở nên dựng đứng, toàn thân lạnh lẽo.
Còn chưa kịp nhìn rõ xem người phía trên là ai, tôi đã kéo theo nhóc mập còn đang bị dọa đến giật mình choáng váng nhanh chóng chạy lên trên lầu.
Vào giây cuối cùng khi chuông ngừng reo, tôi và nhóc mập cuối cùng cũng thành công chạy lên đến tầng hai của lâu đài cổ.
"Thật là giật gân quá đi !"
Có một người chơi đeo kính đang đứng bên lầu hai, hắn cũng chính là người vừa mới gọi chúng tôi khi nãy:
"Khi nãy chỉ cần chậm một giây nữa thôi, các người đều đã chết rồi!"
Nhóc mập không ngừng thở hổn hển.
Tôi cũng hít một hơi thật sâu, nhìn về phía người đàn ông đeo kính, đang định mở miệng hỏi hắn vì sao, đột nhiên toàn bộ lâu đài đều sáng bừng lên.
Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên đỉnh đầu đột nhiên bật sáng.
Lâu đài cổ một giây trước còn u ám, đổ nát, giờ đây đã trở nên rực rỡ huy hoàng.
Đồng thời, phòng yến hội lầu một vốn không một bóng người bỗng nhiên lại rộn ràng tiếng ca hát, nhảy múa.
Những chiếc bàn ăn xa hoa lộng lẫy được sắp xếp trên nền đá cẩm thạch, dưới ánh đèn, tiếng nhạc du dương vang vọng khắp phòng tiệc.
Những người trong phòng tiệc ăn vận, trang điểm giống như các quý tộc thời Trung cổ, họ cùng nhau nâng ly, say sưa ăn uống.
Trên sàn tiệc, nam nữ không ngừng di chuyển, đi qua đi lại như thoi đưa, họ kề sát bên bạn nhảy, cùng nhau nhảy múa, khiêu vũ.
Cậu nhóc mập há hốc mồm: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Người chơi cũ thở dài một hơi, giải thích cho chúng tôi:
“Cứ 12 giờ mỗi đêm, trước khi tiếng chuông trong lâu đài vang lên, tất cả những người chơi bắt buộc phải rời khỏi yến hội ở tầng một, nếu không…”
Lời vẫn còn chưa nói xong, cánh cổng lâu đài lại lần nữa bị người đẩy ra từ bên ngoài..
Lại có thêm một người chơi nữa tiếng vào bên trong.
Lần này, người tiến vào là một thanh niên gầy gò. Cậu ta ngơ ngác nhìn căn phòng lớn náo nhiệt trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang, dường như không ngờ tới cảnh tượng trong lâu đài cổ sẽ là như vậy.
Một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều bước ra từ giữa trung tâm yến hội, mời cậu ta cùng khiêu vũ,
Cậu thanh niên đỏ mặt định từ chối.
Người phụ nữ yêu kiều nở một nụ cười, kéo hắn vào giữa sàn vũ hội.
Tiết tấu của buổi khiêu vũ càng ngày càng nhanh, người thanh niên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Tay chân người phụ nữ dần trở nên méo mó, nhưng trên môi nàng ta vẫn giữ nguyên nụ cười như trước.
Theo từng chuyển động của nàng ta, tay chân của cậu thanh niên cũng không ngừng vặn vẹo.
Cuối cùng, cậu thanh niên quỳ sụp trên mặt đất, tư thế trở nên cực kỳ vặn vẹo, quái dị.
Đám người xung quanh cũng bắt đầu rối loạn, bọn chúng thi nhau lao tới, cắn xé cậu ta.
Tiếng la hét của người thanh niên không ngừng vang lên khắp căn phòng, vũ hội giây phút đó cũng đạt tới cao trào.