Tôi đột ngột bừng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, phát hiện ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng xa lạ.

Giường lớn vô cùng mềm mại, trên người tôi còn đắp một chiếc chăn lông ấm áp.

Tôi hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra

Rõ ràng đêm hôm qua tôi còn trốn dưới gầm giường của một căn phòng tạp hóa rất nhỏ, vậy mà bây giờ tôi lại đang nằm trên giường.

Nhưng khi tôi vẫn còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, đột nhiên lại nghe giọng nói của người đàn ông đeo kính từ phía ngoài truyền đến.

“Cậu may mắn thật đó! Vậy mà vẫn còn sống sót, hôm qua cậu trốn ở đâu vậy?”

Tiếng sau đó là giọng nói của cậu nhóc mập: "Tôi trốn trong thùng gạo trong bếp. Thùng gạo đó khá lớn, có thể che được người tôi."

"Cậu thông minh đấy. Xem ra trực tiếp nhét cậu vào phó bản cấp S cũng không phải là không có lý do."

Tôi đẩy cửa bước ra, hai người phía bên ngoài bị dọa cho giật mình.

Sau khi thấy rõ người bước ra là tôi, vẻ mặt cậu nhóc mập tràn đầy vẻ kinh ngạc:

"Tốt quá rồi! Cô cũng còn sống!"

Người chơi đeo kính cũng tỏ ra vô cùng khó tin, nhìn tôi một lúc lâu: "Hai người mạng lớn thật đó."

Bình luận trên màn hình cũng lần lượt nhảy ra:

[Không tồi! Hai người chơi mới này vậy mà lại có thể sống sót đến khi bình minh.]

[Cậu nhóc mập kia hôm qua còn bị dọa cho run như cầy sấy, lại có có cả đại Boss xuất hiện, vậy mà vẫn có thể an toàn sống qua một đêm.]

[Có tiềm năng! Phó bản này đúng là càng ngày càng thú vị.]

[Tôi thấy cô gái tên Giang Tảo kia cũng rất giỏi,, kể từ khi bước vào phó bản vẫn luôn rất bình tĩnh, lúc ban đầu tôi còn tưởng là người chơi cũ cơ.]

"+1"

"Ơ? Mọi người có thấy căn phòng mà Giang Tảo vừa mới bước ra trông quen quen không?"

"Mẹ ơi! Tôi nhớ ra rồi, trước đây không phải đã từng có người chơi mất mạng trong căn phòng đó rồi sao? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trong căn phòng này có một nữ hầu gái không đầu."

"Vậy mà cô ấy lại có thể ở trong phòng mà không bị gì! Đỉnh vãi!"

"Tôi bắt đầu thấy mong chờ vào hai người chơi này rồi đó, không biết hai người bọn họ có thể sống đến cuối cùng, vượt qua phó bản được hay không."

“Chắc là cũng hơi khó đi? Đại Boss đã xuất hiện, cho dù không phải tất cả người chơi đều có thể sống sót đến cuối cùng cũng coi như là kết đẹp rồi, hai người chơi này có chút khó khăn đó."

"Ngược lại tôi lại cảm thấy khá lạc quan về hai người chơi mới này. Làm gì có nhân vật lớn nào mà không phải là bước ra từ hiểm cảnh cơ chứ? Tôi cá bọn họ sẽ vượt qua cửa này!"

"Tôi cũng vote một phiếu!"

"Lẽ nào các người quên mất thực lực của đại Boss rồi sao? Dù sao tôi cũng cá lần này toàn bộ người chơi đều sẽ bị tiêu diệt."

…..

Vào ban ngày, lâu đài cổ lại hồi phục vẻ im lặng đến kỳ lạ.

Vũ hội xa hoa náo nhiệt ngày hôm qua giống như một giấc mộng.

Tất cả những người chơi còn sống sót tập hợp lại với nhau.

Hôm qua lại có thêm một người chơi bị loại bỏ.

Tính cả tôi và nhóc mập, chỉ còn lại sáu người.

Thấy tôi và nhóc mập, ba người chơi còn lại đều vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ đều không ngờ tới, phó bản đã diễn ra được hơn một nửa, vậy mà vẫn còn có thêm hai người chơi mới tiến vào, lại còn có thể thành công vượt qua được một đêm.

"Phó bản đã tiến hành được một nửa, không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra đội thám hiểm mất tích."

Một người chơi đứng dậy nói: “Ban ngày, tất cả quái vật trong lâu đài cổ đều sẽ chìm vào trong giấc ngủ. Mấy ngày qua, trong lúc bọn chúng ngủ, chúng ta đã lật tung tất cả mọi ngóc ngách trong lâu đài, nhưng vẫn không tìm thấy gì… Bây giờ chỉ còn lại hai nơi vẫn còn chưa tìm.”

Cậu nhóc mập mạp gãi gãi đầu hỏi: “Hai nơi còn lại là nơi nào?”

"Đó là tầng trên cùng và tầng hầm của lâu đài cổ."

"Tầng hầm của lâu đài tương đối bí ẩn, ngày hôm qua tôi vừa mới phát hiện ra lối vào của nơi đó. Còn về phần tầng trên cùng… phòng của đại Boss chính là nằm ở tầng đó."

Biểu cảm của mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Rõ ràng hai nơi còn lại đều không phải là nơi an toàn gì.

Sau khi bàn bạc kỹ càng, cuối cùng sáu người chúng tôi thống nhất sẽ chia thành hai đội để tìm kiếm.

Tôi, cậu nhóc mập cùng với người đàn ông đeo kính sẽ lên tầng trên cùng.

Ba người chơi còn lại sẽ xuống tầng hầm của lâu đài.

Vào ban ngày, lâu đài cổ yên tĩnh đến mức làm cho lòng người hoảng hốt, cả tòa lâu đài rộng lớn chỉ vang vọng tiếng bước chân lên cầu thang.

Tôi vừa đi lên cầu thang vừa cẩn thận quan sát xung quanh.

Sau khi trải qua quá nhiều chuyện, tôi không thể tiếp tục nhìn nhận thế giới theo góc độ khoa học được nữa.

Nếu như muốn sống sót rời khỏi phó bản này, bắt buộc phải thận trọng từng bước.

Tuy rằng tôi không hiểu vì sao mình lại rơi vào trong trò chơi kinh dị này.

Nhưng tôi không thể chết ở đây.

Vừa nghĩ đến đại Boss đang ngủ trên tầng trên cùng, tôi lại không kìm được mà nhức nhức cái đầu.

Hắn rốt cục có phải Cố Mặc Trì hay không?

Nếu như đúng là hắn, vậy vai trò của tôi hiện tại là một người chơi, còn hắn lại là đại Boss có nhiệm vụ tiêu diệt chúng tôi.

Hắn sẽ giết chết tôi sao?

Trong lúc mải mê suy nghĩ, tôi đột nhiên lại nhìn thấy một bức tranh dính máu được treo trên bức tường ở góc cầu thang.

Người phụ nữ trong tranh đôi môi đỏ như màu máu, nhếch mép nở một nụ cười với tôi.

Trái tim tôi hẫng một nhịp, cầu thang rất trơn, cơ thể tôi chỉ không ổn định một chút đã lập tức mất thăng bằng ngã về phía sau.

Giây tiếp theo, vậy mà lại có một lực từ phía sau đỡ lấy cơ thể tôi.

Tôi bối rối nhìn về phía sau.

Không có gì cả.

Người đàn ông đeo kính đi phía trước thấy tôi dừng lại, tưởng tôi sợ hãi bèn cất giọng an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như đã tiến vào trong phó bản rồi thì không thể sợ hãi. Chỉ có dũng cảm mới có thể sống sót, cứ tiến về phía trước đi."

Tôi cảm kích đáp lại: “Cám ơn tiền bối.”

Nếu không có hắn, tôi và nhóc mập đã chết ở vũ hội ngày hôm qua.

"Đều là người chơi đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, sống sót là quan trọng nhất, chỉ cần còn sống, mới có hy vọng."

Tôi nhìn thấy được khát vọng về sự sống mãnh liệt từ trong mắt hắn.

Cậu nhóc mập sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ nói: "Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để không cản  trở mọi người."

Trái tim tôi cũng trở nên kiên định hơn: “Chúng ta nhất định sẽ sống sót thoát ra ngoài”.

Mấy người chúng tôi lại tiếp tục đi.

Không khí trong phần bình luận hiện tại lại hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng nhiệt huyết giúp đỡ lẫn nhau của chúng tôi:

"Trời địu! Mọi người có thấy vừa rồi có một cái xúc tu thò ra từ trong bóng tối không?"

"Nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rồi! Cái xúc tu đó còn chạm vào người chơi nữ tên Giang Tảo đó!"

"Tại sao đám xúc tu đó lại không lôi cô ấy đi? Nếu tôi nhìn không lầm, vừa rồi khi Giang Tảo sắp ngã xuống cầu thang, mấy cái xúc tu đó còn cực kỳ cẩn thận đỡ lấy cô ấy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Đám xúc tu sao có thể giúp đỡ người chơi được cơ chứ?"

"Nhất định là có âm mưu gì đó. Đừng quên, phía trên đại Boss còn đang đợi bọn họ. "

Chúng tôi không hề thuận lợi đi đến tầng cao nhất của lâu đài cổ.

Trên đường đi, chúng tôi nhặt được một cuốn sổ cũ ở hành lang.

Nhưng điều này cũng đã đánh thức một con quái vật đang ngủ say.

Một nữ hầu mập mạp không đầu bước ra cầm theo một chiếc kéo sắc nhọn đuổi theo chúng tôi.

Trong lúc hoảng loạn, tôi đã bị tách khỏi hai người còn lại.

Bọn họ bị truy đuổi đến một hành lang khác, còn tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục chạy lên trên.

Càng đi lên các tầng trên của lâu đài, xung quanh lại càng trở nên yên tĩnh hơn.

Cuối cùng, âm thanh duy nhất sót lại chỉ còn là tiếng bước chân của tôi.

Các tầng phía trên cũng càng ngày càng tốt tăm, không có một tia nắng lọt được vào bên trong, tất cả cửa sổ đều bị che kín bằng những tấm rèm dày.

Chiếc đèn chùm treo trên đầu trở thành nguồn sáng duy nhất.

Điều làm cho tôi kinh ngạc chính là, tôi vậy mà lại nhìn thấy một ký hiệu mũi tên chỉ đường được treo ở trên tường.

Đúng! Ký hiệu đó giống hệt với biển báo đường thoát hiểm trong trung tâm thương mại.

Bên cạnh ký hiệu còn có một dòng chữ: "Căn phòng của đại Boss mời đi thẳng về phía trước, là căn phòng nằm ở nơi cuối cùng cả hành lang. P/s: Không cần gõ cửa, trực tiếp tiến vào là được."

Khóe miệng tôi khẽ giật giật.

Đối với dòng chữ kỳ lạ này tôi có chút cạn lời.

Có ai ẩn nấp mà lại chạy vào phòng của đại Boss cơ chứ?

Đó mới là quái vật lớn nhất đó!

Còn có, cái ngữ khí đáng yêu, nóng lòng mời gọi người khác tiến vào là cái chuyện khỉ gì vậy?

….

Nửa giờ sau.

Tôi đi theo chỉ dẫn của mũi tên trên tường, điên cuồng chạy đến phía cuối hành lang.

Mỗi một căn phòng trong tần này đều ẩn giấu một con quái vật, hiện tại đám quái vật đó đang đuổi theo không rời ở phía sau lưng tôi.

Chỉ còn lại một căn phòng duy nhất mà tôi vẫn còn chưa vào - phòng của đại Boss.

Tình thế vô cùng cấp bách, chỉ có thể liều mình đánh cược!

Ngay lúc con quái vật phía sau sắp chạm vào người tôi, tôi đã kịp lao vào trong phòng của đại Boss.

Con quái vật đáng sợ ngay lập tức bị ngăn ở bên ngoài.

Nhưng tôi cũng không dám thở mạnh.

Ở giữa căn phòng xa xỉ hoa lệ có đặt một chiếc giường rất lớn.

Tên đại Boss đáng sợ làm cho tất cả người chơi đều phải khiếp sợ giờ phút này đang an tĩnh nằm trên giường, chìm trong giấc ngủ.

Tôi cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nhón chân trèo lên giường.

Khi người đàn ông ngủ say, đôi mắt lạnh lẽo xanh thăm thẳm cũng nhắm lại, trông giống hệt với Cố Mặc Trì.

Tôi đánh giá xung quanh một lượt, trong phòng cũng không còn căn phòng bí mật nào khác.

Vậy là đội thám hiểm đó không có ở tầng trên cùng.

Trước khi trời tối, tôi bắt buộc phải rời khỏi tầng này.

Nghĩ đến đây, chân tôi bất chợt vấp phải một thứ gì đó màu đen đen dưới, cả người mất cảnh giác ngã xuống giường, đè lên người đại Boss đang ngủ say.

Khu vực bình luận nổ tung:

[Khóa người chơi này mạnh thật đấy, đè được cả đại Boss!]

[Xong rồi, xong rồi! Cô ấy chết chắc rồi!]

[Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người chơi dám dựa gần đại Boss đến vậy. Quả nhiên là nghé mới sinh không biết sợ hổ mà!]

[Nhưng mà đại Boss này đúng là đẹp trai vãi, nếu chỉ là người đàn ông bình thường thì biết bao nhiêu người muốn trở thành bạn gái của hắn cơ chứ!]

[Thôi để tôi thưởng thức vẻ đẹp của đại Boss ở khoảng cách gần cái đã!]

[...Đm! Sao màn hình tự dưng lại đen xì vậy!]

[Có chuyện gì vậy! Sao màn hình đột nhiên lại không thấy gì nữa!]

Tôi không hề hay biết gì về những chuyện đang xảy ra ở khu vực bình luận, chỉ cảm thấy bản thân giống như đang đè lên một miếng ngọc mát lạnh.

Tôi muốn nhanh chóng đứng dậy, chỉ sợ giây tiếp theo đại Boss dưới sẽ tức giận tỉnh lại.

Nhưng tôi lại nhận ra cơ thể mình hoàn toàn không thể cử động——

Những xúc tu màu đen không biết từ đâu ra quấn chặt vào người tôi, quấn chặt cơ thể tôi vào cơ thể người đàn ông phía dưới.

Tôi….

Cái khỉ gì không biết!

Tôi vật lộn mất cả nửa ngày cũng không thể thoát ra được.

Đại Boss vẫn chưa tỉnh lại, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm an tâm hơn một chút.

Tôi quan sát người bên dưới một lượt, sau mạnh dạn cởi cúc cổ áo của hắn ra.

Xương quai xanh trắng trẻo thanh tú lộ ra trước mắt tôi, khi nhìn thấy dấu răng quen thuộc, hai mắt tôi trợn tròn.

Dấu vết này là do một đêm nào đó, khi Cố Mặc Trì dùng đủ loại tư thế trên giường, tôi đã tức giận cắn hắn một miếng.

Lực cắn khi đó không hề nhẹ, nhưng lại khiến cho hắn vô cùng vui vẻ: “Vợ yêu ơi em cắn nhẹ quá, hay là em cắn thêm miếng nữa đi.

“...”

Vậy mà hiện tại dấu răng đó lại xuất hiện trên người của đại Boss.

Hắn chính là bạn trai Cố Mặc Trì của tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play