Bóng đêm xóa đi vệt nắng chiều cuối cùng, màn đêm chính thức buông xuống.
Tôi cũng quay về nhà.
Nhưng tôi phát hiện ra lúc này bố tôi không ở trong phòng, ngay cả mấy lá bùa dán ngoài cửa cũng không thấy.
Có vẻ như chúng đã bị ông ta giấu đi.
Tuy nhiên, ông ta không thể tránh thoát được hoàn toàn, bởi vì mấy lá bùa kia đã bán đứng ông ta.
Quả nhiên mấy giây sau tôi đã cảm nhận được vị trí của bố tôi.
Hóa ra ông đang núp trong phòng chứa củi.
Nhưng tôi không lộ mặt, mà trước tiên chạy về phòng, mang cái ba lô đã chuẩn bị từ trước, trèo lên nóc nhà, bởi vì tôi phải chờ thời cơ.
Lúc này bố đang phát giận trong phòng.
"Hai con đàn bà xấu xí này, đi lâu như vậy vẫn chưa thấy về, một chút chuyện nhỏ mà cũng không làm được, trở về xem tôi có đánh chết các người không!"
Ông ta vẫn mặt mày khó ưa như cũ.
Nhưng chỉ chốc lát sau, một tiếng sấm nổ vang trời, bốn phía nổi gió lớn, đồng thời tôi cũng cảm nhận được một luồng âm khí cực mạnh đang đến gần.
Vài giây sau, một đám khói đen cuốn tới như gió.
Giữa đám khói, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
"Ông xã, em về rồi, mở cửa đi..."
Cô giả giọng của dì Mỹ gọi ngoài cửa.
"Con tiện nhân này cuối cùng cũng biết trở về! Xem tao có đánh chết mày không!"
Bố cầm roi da lên, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Nhưng cửa gỗ vừa mở ra, ông ta lập tức đứng hình ngây dại.
Chỉ thấy đứng ngoài cửa là một người mặc váy đỏ, đầu như khô lâu, hốc mắt tựa chuông đồng, răng nanh thò ra, toàn thân là độc trùng bao quanh, trên lưng còn có tám cái xúc tu sắc bén.
Quái vật này chính là cô tôi, trải qua mấy đêm giết chóc điên cuồng, cô tôi cuối cùng cũng trở thành cổ hàng huyết sát trong truyền thuyết.
"Mày...mày là..." Bố bị dọa xanh cả mặt, toàn thân run rẩy.
"Anh trai yêu quý của em, anh ổn không? Chẳng lẽ không nhận ra em gái của mình? Ha ha ha..." Lúc này giọng nói của cô thay đổi, giống như tiếng của rất nhiều côn trùng kêu, không khỏi làm người ta rợn tóc gáy.
"Mày... mày là Mỹ Quyên?" Bố run run nói.
Cô: "Đúng vậy, em gái trở về rồi đây, anh không chào đón em à?"
Bố lấy ra một lá bùa hướng về phía cô rồi hô: "Mày...mày đừng có lại gần, nếu không tao đánh mày hồn phi phách tán!"
"Hồn phi phách tán? Ha ha ha ha!"
Cô vung tay phải lên, ngay lập tức giật lấy lá bùa, thậm chí còn nuốt chửng nó.
Kết quả là, không có chuyện gì xảy ra.
Cô: "Nói thật cho anh biết, bùa này không những không gây thương tổn cho tôi, mà còn giúp tôi tìm được chính xác chỗ anh! Anh bị người ta lừa rồi, ha ha ha ha ha!"
Thấy vậy, bố vội vàng quỳ mọp xuống tại chỗ.
"Mỹ Quyên, anh sai rồi anh sai rồi, anh cũng bị tên khốn La Vinh lừa, cho nên mới gả em cho hắn, đều là lỗi của anh! Em tha thứ cho anh được không?"
Cô lạnh lùng cười: "Lừa? Tôi nhổ vào! Vương Cường, chuyện đã đến nước này anh còn muốn chối cãi? Từ nhỏ đến giờ có bao giờ anh đối xử tốt với em gái anh chưa? Trong mắt anh phụ nữ chỉ là một món hàng, một món hàng có thể bán lấy tiền!"
Dứt lời, lưng cô rung lên, tám cái chân thoáng chốc kẹp lấy người bố.
"Anh trai tốt của em, anh có nhớ không? Khi còn nhỏ có một lần, em chỉ cãi lại mấy câu thôi, anh đã lấy kìm rút hai cái răng cửa của em xuống, khi đó em đau đến chết đi sống lại. Hôm nay em gái ngoan sẽ cho anh nếm thử mùi vị của nó..."
Vừa nói xong, hai ngón tay cô vươn ra, nắm hai cái răng cửa của bố.
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai cái răng cửa bị cô rút thẳng ra, máu tươi văng khắp nơi.
"Anh, thấy thế nào, thoải mái chứ? Ha ha ha ha!" Cô điên cuồng cười.
Nhìn biểu cảm đau khổ cực kỳ của bố, giờ phút này trong nội tâm tôi có chút hưng phấn khó nói rõ, ông ta bị như vậy là đáng đời!
Bố: "Em...em gái, nể tình mẹ, tha cho anh một mạng, anh sai rồi, thật sự sai rồi, cầu xin em!"
Miệng ông ta đầy máu, đau khổ cầu xin.
Lúc này cô cười khẩy: "Tha cho anh một mạng? Vậy sao ngay từ đầu anh không tha cho tôi một mạng! Anh biết rõ tôi bị La Vinh cưỡng hiếp, chẳng những không thay tôi đòi lại công bằng, ngược lại lợi dụng tôi để đòi tiền La Vinh! Anh cũng biết hắn là kẻ cuồng bạo hành, hai người vợ trước của hắn đều bị hành hạ đến chết, nhưng anh vẫn khăng khăng gả tôi qua đó, anh có còn coi tôi là em gái sao? Năm đó, tôi vì giúp anh cướp ruộng cướp đất, ngay cả người cũng giết, nhưng không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy!"
Cô giận dữ gào lên, hai xúc tu đâm xuyên qua tay chân bố, khiến ông đau đến phát run cả người.
"Đúng rồi anh trai, Tiểu Lệ và chị dâu đi đâu rồi? Nếu tôi đã trở lại, kiểu gì cũng phải ôn chuyện một chút chứ." Cô hỏi.
"Bọn họ... bọn họ đi ra sau núi rồi, Mỹ Quyên, em định giết bọn họ sao? Anh có thể, anh có thể giúp em giết họ, chỉ cần em tha cho anh một mạng, bảo anh giết ai cũng được."
Những lời này ông ta cũng thốt ra được.
Cô lắc đầu cười: "Vương Cường ơi Vương Cường, anh đúng là một tên khốn nạn!"
"Nếu không thì như này, nhiều nhất anh đốt tất cả tiền bạc cho em, tất cả đều cho em, em tha anh đi!" Bố chỉ vào cái hộp gỗ dưới gầm giường, tôi biết đây là nơi ông giấu tiền.
Cô: "Tiền đối với tôi có tác dụng gì? Anh tham tiền như vậy, thì cứ để tiền lại cho anh đi!"
Vừa dứt lời, xúc tu rung lên một cái, đã mở được cái hộp gỗ ra.
Sau đó xúc tu kẹp một nắm tiền giấy, nhét vào miệng bố tôi.
Cho đến khi miệng ông bị nhét đến không thể kêu ra tiếng, cô mới ngừng tay.
"Anh trai yêu quý của em cứ yên tâm, em sẽ không để anh chết như vậy đâu. Hồi nhỏ chẳng phải anh thích ấn đầu em vào chậu nước, hoặc là để sâu lên đầu em sao? Hôm nay em sẽ để anh nếm thử một chút cảm giác này, ha ha ha!"
Dứt lời, cô tìm một cái chậu nước, sau đó lần lượt bẻ gãy hai tay hai chân của bố tôi, ông ta gào lên thảm thiết.
Sau khi tay chân gãy hết, cô tôi ấn đầu ông ta vào chậu nước.
Chưa hết.
Thân thể cô rung lên một cái, ngay lập tức các loại độc trùng lúc nhúc bò từ trong cơ thể cô ra.
Cô: "Các con, đi nào, ra chào bác của các con đi!"
Cô tôi vừa ra lệnh một tiếng, những độc trùng tràn vào trong chậu, điên cuồng cắn xé bố tôi.
"A! A!"
"Ha ha ha ha! Đáng đời! Đáng đời!"
Cô cười điên cuồng.
Lúc này tôi không hề ra tay cứu ông, bởi vì tôi chờ ngày này cũng đã mười năm, loại người cặn bã như Vương Cường, đáng đời phải ở trong chậu bị độc trùng cắn xé, tất cả đều là báo ứng của ông ta.
Mặc dù tôi hận không thể nhảy ra chém ông ta thành nghìn mảnh, nhưng trước mắt tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm, kế hoạch phải tiếp tục tiến hành, dù sao Vương Cường kiểu gì cũng phải chết.
Nhân lúc cô tôi đang hành hạ bố tôi, tôi bò từ nóc nhà xuống.
Nhưng vừa mới thò chân xuống, tôi đá phải đống ngói.
Choang!
Tiếng động vừa vang lên, cô nhanh chóng vọt từ trong phòng ra.
Lúc này tôi cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
"Ra là Tiểu Lệ..."
Tôi biết mình tuyệt đối không địch lại được cổ hàng huyết sát trước mặt, may là tôi đã có chuẩn bị trước.
Tôi không nói lời nào, ném chai rượu, sau đó châm lửa đốt.
Choang!
Phía trước cháy thành một bức tường lửa.
Tất cả các loại độc trùng đều sợ lửa, cô tôi cũng không ngoại lệ!
Quả nhiên, trong thời gian ngắn, cô tôi không dám bước tới.
Lúc này tôi nhanh chân bỏ chạy.
Sau khi ra khỏi nhà, tôi chạy tới thôn phía Bắc, bởi vì bà nội đang ở đó, bà nội không phải người bình thường, trước mắt chỉ có thể nhờ bà ra tay.
Từ khi tin tức xác chết của cô giết người, rất nhiều người đã rời thôn tạm lánh đi nơi khác, buổi tối trong thôn gần như không một bóng người, tử khí lượn lờ.
Vốn tưởng lửa sẽ có thể kìm chân cô lâu một chút, nhưng năng lực của cô vượt xa dự tính của tôi.
Tôi mới chỉ chạy qua mấy đoạn đường, đám khói đen đã đuổi tới.
Không ổn!
Nếu đi thẳng, tôi nhất định sẽ không nhanh bằng cô, vì vậy tôi nảy ra ý định, nhanh chóng chui vào một con hẻm.
Vừa chạy, tôi vừa rải bột hùng hoàng đã chuẩn bị từ trước, đánh lừa khứu giác của cô và độc trùng.
Cách này quả nhiên có hiệu quả.
Cô tôi tạm thời bị bỏ lại đằng sau.
Sau đó tôi dựa vào trí nhớ về thôn Hoành Hạng, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng tới chỗ bà nội.
"Bà nội, cứu cháu, cứu cháu!"
Tôi vội vàng đập cửa.
Nhưng không ngờ tới là, bà nội còn chưa đáp lại, một bóng người xuất hiện ở cuối hẻm.
"Tiểu Lệ, mày cho là những thứ vặt vãnh kia có thể cản được tao à?"
Là cô, lại đuổi tới rồi.
Lúc này tôi nhìn xung quanh, thật sự, tôi cảm thấy cách không xa có một luồng âm khí, cô không chỉ đến một mình.
Tôi: "Cô à, người hại cô là trưởng thôn La Vinh, ép cô cưới cũng là anh trai cô, cô đuổi theo cháu làm gì!"
Cô lạnh lùng cười: "Lúc tao bị nhốt sao mày không thả tao ra! Tao sớm biết mày là loại lòng lang dạ sói, dù sao tao cũng đã chết rồi, hôm nay tao tuyệt đối không tha cho mày!"
Dứt lời, cô lao thẳng về phía tôi.
Nguy quá, chẳng lẽ phải giao đấu với cô lúc này?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên ken két một tiếng, cửa gỗ mở ra.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng bay từ bên trong ra.
Đùng!
Nháy mắt cô bị bắn ra xa mấy thước.
Sau đó, một người tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn xuất hiện, chính là bà nội tôi.
Tôi và bà nội nhìn nhau.
"Bà nội, cứu cháu!"
Bà nội đi từ trong nhà ra, bình tĩnh ung dung nói: "Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào dám động đến Tiểu Lệ của ta?"
Sau đó bà chuyển tầm nhìn, ban đầu là khiếp sợ, sau đó ánh mắt trở nên ác liệt.
"Bà nội, cô..."
Tôi chưa kịp nói hết, chỉ thấy bà nội nhướn mày một cái: "Mỹ Quyên, sao con lại ra nông nỗi này?"
Lúc này cô cũng đang nhìn chằm chằm bà nội, nói: "Không, bà không phải mẹ tôi! Rốt cuộc bà là thứ gì?"
Bà nội nhếch môi cười: "Biến thành cổ hàng huyết sát quả nhiên khác biệt, liếc mắt đã nhìn thấu ta."
"Nói! Bà là thứ yêu quái gì! Mẹ tôi đâu?" Cô chất vấn.
Bà nội lạnh lùng cười: "Mẹ ngươi? Hừ, nếu không có ta, bà ấy đã chết lâu rồi! Đâu còn có thể sống đến ngày hôm nay. Nhưng cả nhà các người đều không phải thứ tốt gì!"
"Bà câm miệng! Tôi không quan tâm bà rốt cuộc là yêu quái gì, hôm nay các người đều phải chết!"
Nói xong, cô đằng đằng sát khí lao tới chỗ tôi và bà nội.
"Được, hôm nay ta lĩnh giáo một chút, xem cổ hàng huyết sát trong truyền thuyết lợi hại đến đâu!"
Bà nội hít một hơi thật sâu, vung tay phải lên.
Ken két mấy tiếng.
Lập tức có một đống màu trắng giống như vảy cá bay ra.
Nhưng lúc này cô không vội vàng, cũng không hoảng hốt.
Hai tay cô phẩy một cái, “Đùng”, một đám khói đen từ sau lưng cô bay ra.
Nhìn kỹ lại một chút, hóa ra là một đàn sâu bọ đang bay vo ve vo ve.
"Lên đi!"
Cô vung tay phải lên, đám sâu bọ nhanh chóng bay về phía trước.
Đùng đùng đoàng đoàng một hồi, hai người giao đấu quyết liệt.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, chỉ thấy bên kia cô dùng tám xúc tu nhảy qua tường rào, nhanh chóng lao đến phía sau bà nội, ý muốn đánh lén.
"Chết đi!"
Chân cô đạp xuống, tám cái xúc tu chuẩn bị đâm vào lưng bà nội.
Nhưng bà nội bên này sớm đã có chuẩn bị.
Thân thể bà rung một cái, vung hai tay lên, một đống vảy lập tức bay từ sau lưng ra, hình thành một tấm lá chắn, ngăn lại một đòn của cô.
Nhưng hoàn toàn không ngờ là, cô chẳng qua chỉ giả vờ tấn công.
Phía trên đầu có tiếng vo ve, tôi ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh sợ.
Phía trên là một đám độc trùng bay xuống tấn công bà nội.
Hóa ra vừa nãy trước khi cô tấn công thì đã âm thầm bày sẵn chiêu này.
Dưới tình thế cấp bách, tôi hét lớn: "Bà nội, cẩn thận!"
Nhưng chỉ vô ích, chiêu này ra tay bất ngờ, hơn nữa tốc độ của độc trùng quá nhanh, bà nội không thể phản ứng kịp.
Ầm, bà nội bị độc trùng đánh trúng, ngã xuống ngay tại chỗ.
"Ha ha ha, tôi tưởng là nhân vật lợi hại nào, thì ra không chịu nổi một chiêu." Cô cười lớn.
Đang lúc cô tưởng đã thắng, tôi cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy trên đất hằn một lỗ lớn và thi thể của một con rắn trắng, không có bóng dáng của bà nội.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
Lúc này một bóng người từ trong phòng lao ra nhanh như chớp.
Người đó chính là bà nội.
"Cái gì? Phân thân?" Khuôn mặt cô khiếp sợ.
Hóa ra trước khi bà nội đi từ trong nhà ra cứu tôi đã sử dụng thuật phân thân, giữ được một chiêu.
"Ngươi bị lừa rồi!"
Vừa dứt lời, bà nội vung tay phải lên, từ phía sau chém thẳng vào gáy cô.
Một chiêu này còn nhanh và ác độc hơn so với chiêu vừa rồi của cô, dù có tránh né hay đỡ cũng không kịp.
Nhưng một giây sau hành động của cô khiến tôi cực kỳ khiếp sợ.
"Muốn giết tôi? Mộng tưởng hão huyền!"
Hai tay cô khép lại, xoạt một cái, nháy mắt cơ thể đã biến thành vô số độc trùng.
Mặc dù bà nội ra tay mạnh mẽ, nhưng đánh tới một đám côn trùng đang bay, mạnh đến đâu cũng vô ích.
Cổ hàng huyết sát trong truyền thuyết có thể chuyển hóa thành hình thái độc trùng trong nháy mắt, hôm nay mới thấy, quả thật không phải lừa người.
"Để tôi xem mặt mũi thật sự của Lư Sơn nào!"
Cô hét to một tiếng, đám côn trùng bay trên không trung đột nhiên hóa thành một cái đầu hổ.
Miệng hổ há to, hướng răng nanh sắc bén xuống đầu bà nội.
Tình thế nguy cấp, bà nội kết ấn, hét lớn một tiếng: "Lên!"
Sau đó cổ và đầu bà nội khéo léo tránh được đầu hổ.
Ngay lúc này, đầu bà nội thoáng cái đã biến thành một con rắn trắng ba đầu.
"Ta sẽ cho ngươi tan biến thành tro bụi!"
Vừa dứt lời, một dòng chất lỏng nóng bỏng phun ra từ trong miệng rắn.
Xì!
Đầu hổ nháy mắt đã bị chất lỏng làm tan chảy, một đống sâu độc hóa thành sương mù ngay tại chỗ.
"Đáng ghét, thì ra là bạch xà yêu..."
Lúc này trên đầu lại vang lên tiếng của cô tôi, tôi ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình, giờ phút này cô đang đứng trên cây đa sau bức tường.
Bà nội: "Không ngờ thuật phân thân của cố hàng huyết sát cũng khá lắm."
Cái gì? Lại là thuật phân thân? Tôi hồi tưởng lại một chút, chợt bừng tỉnh, hóa ra hai người họ từ trước đến giờ vẫn thăm dò đối phương bằng thuật phân thân.
Lúc này cô chất vấn: "Xà yêu, xem ra là ngươi tu luyện đã lâu rồi? Ta hỏi ngươi, ngươi đã chiếm đoạt thân xác mẹ ta từ khi nào?"
Bà nội: "Chiếm đoạt? Ngươi hiểu lầm phải không, mẹ ngươi thân thể suy yếu lâu năm, lại nhiều bệnh tật, nếu không có ta, bà ấy đã chết từ lâu rồi, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng! Vả lại ngươi cũng vậy mà? Bề ngoài ngươi là Vương Mỹ Quyên, nhưng thực chất ngươi là linh hồn của bách trùng hội tụ mà thành quái vật, Mỹ Quyên chẳng qua là bị ngươi lợi dụng thân thể thôi."
Cô lạnh lùng cười: "Hừ, mặc dù ta không biết ai đã luyện thành ta, nhưng hôm nay ta chỉ cần nuốt chửng con xà yêu nhà ngươi, chắc hẳn trong vòng chu vi trăm dặm không ai địch lại ta."
Bà nội: "Chỉ bằng những con sâu hôi hám trên người ngươi? Đừng có mơ tưởng hão huyền, ai nuốt chửng ai còn chưa biết đâu!"
"Vậy thì tới đi!"
Dứt lời, cô dùng hết sức lao về phía bà nội.
Sau đó, hai bên kịch liệt tranh đấu.
Trong mười mấy hiệp đầu tiên, hai người thắng bại khó phân.
Nhưng một lúc sau, động tác của bà nội chậm dần, rơi vào thế bất lợi.
"Xà yêu, pháp lực ngươi mạnh hơn nữa cũng vô ích, ngươi dùng thân xác của một bà già, dù sao người già cũng có giới hạn. Còn ta thì khác, ta đã là một cỗ thi thể, ha ha ha ha!"
"Đáng ghét!"
Cô vừa tấn công vừa nói, còn bà nội chỉ có thể ngăn cản.
Kết quả, sau hai hiệp, bà nội đã bị trúng đòn của cô, lớp vảy rắn trắng cũng bị đánh cho hiện ra, sau đó ngã xuống không gượng dậy được.
"Ha ha ha ha, Xà yêu, chuẩn bị trở thành thức ăn của ta đi!"
Dứt lời, cô giáng một đòn trí mạng xuống đầu bà nội.
Nhưng một giây sau, mắt bà nội chợt lóe, đầu rắn rung một cái, chân thân hiện ra, dùng thân rắn dài của mình nhanh chóng quấn lấy cô.
"Cái gì! Ngươi!" Cô thật sự không ngờ bà nội chỉ giả vờ thua, mục đích chính là để chờ thời cơ.
"Hôm nay ngươi mới trở thành thức ăn!"
Dứt lời, con rắn há miệng to như bồn máu, chuẩn bị nuốt trọn cô.
Nói thì chậm nhưng thực tế xảy ra rất nhanh.
Lúc này một bóng đen đột nhiên phóng ra từ đầu bên kia con hẻm, dùng tốc độ cực nhanh xông về hướng bà nội.
"Bà nội cẩn thận!"
Tốc độ của bóng đen kia quá nhanh, bà nội chưa kịp phản ứng, chỉ nghe xoẹt một tiếng, một thanh kiếm sắc bén nháy mắt đâm xuyên cả bà và cô từ sau lưng.
"Không sớm không muộn, vừa vặn, ha ha ha."
Một giọng nói quen thuộc, tôi nhìn kỹ, người này là Cửu Bá.
Lúc này miệng bà nội phun ra một đống máu tươi, cùng lúc đó, độc trùng trên người cô cũng chết vô số.
Bà nội: "Ra là tên đạo sĩ thối này..."
Cửu Bá cười âm hiểm: "Đúng là không uổng công ta trăm phương ngàn kế, giăng bẫy nhiều năm, cuối cùng hôm nay ngươi đã lọt vào bẫy của ta."
Bà nội: "Giăng bẫy?"
Cửu Bá: "Nếu không lợi dụng cổ hàng huyết sát, làm sao ta có thể bắt được rắn ba đầu tu hành ngàn năm nhà ngươi dễ như thế, ha ha ha."
Bà nội còn chưa kịp đáp lại, mặt cô đầy khiếp sợ: "Hóa ra... hóa ra là ông biến tôi thành quái vật!"
Cửu Bá: "Hừ, cô nhảy xuống giếng tự sát muốn hóa quỷ quay lại báo thù, bây giờ tôi giúp cô một tay, biến cô thành cố hàng huyết sát trong truyền thuyết, cô phải cảm ơn tôi mới đúng."
Bà nội: "Nói như vậy nghĩa là, Mỹ Quyên chết cũng là do ngươi bày mưu?"
Cửu Bá cười: "Dĩ nhiên, ha ha ha."
Cô: "Tên khốn kiếp! Tôi muốn giết chết ông!"
Lúc này cô định thoát khỏi thanh kiếm kia, nhưng cô vừa nhúc nhích, cả người đều run rẩy, sau đó lộ ra biểu cảm đau đớn.
Cô: "Sao...sao có thể?"
Cửu Bá: "Vô ích thôi, thanh kiếm này nhuốm máu và bát tự của cô, đặc biệt khắc chế cô, hơn nữa cô và Xà yêu đã đánh một trận, sức lực suy giảm nhiều, hôm nay cả hai con quái vật các ngươi đều sẽ thành thức ăn của ta!"
Dứt lời, Cửu Bá nhảy ra phía sau, bày trận pháp Tứ Bình Đại Môn, hai tay kết ấn, miệng đọc thần chú, một tia sáng màu tím nhấp nháy sau lưng hắn.
Một giây sau, một con rết khổng lồ xuất hiện từ trong ánh sáng màu tím.
"Rết tinh? Thân là đạo sĩ mà lại ký khế ước với rết tinh?" Bà nội kinh ngạc.
Cửu Bá cười gian tà: "Ha ha ha, chỉ cần đạt được mục đích, ta mặc kệ những quy tắc giáo điều vô vị kia. Xà yêu, chỉ cần ta hấp thu ngươi, từ đây trở đi ngũ hành tam giới không ai có thể địch lại được ta, ha ha ha ha!"
Cửu Bá vung kiếm lên, con rết khổng lồ há cái miệng như bồn máu lao tới bà nội và cô.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng xanh lục đột nhiên nhảy ra từ cửa sau nhà bà nội, nhanh như chớp đột kích Cửu Bá.
"A!"
Tiếng hét thê thảm vang lên.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra tia sáng xanh lục kia chính là một con rắn lục khổng lồ.
Thanh Xà quấn lấy hắn thật chặt.
Do Cửu Bá bị đánh lén, đầu con rết dừng lại trong không trung.
"Sao...có thể như thế chứ?" Cửu Bá vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ.
Bà nội cười: "Hừ, đạo sĩ thối, chuyện đến nước này ta cũng không cần lừa ngươi, ai cũng nói ta là xà yêu ba đầu, nhưng thực ra chúng ta là ba con xà yêu khác biệt, lúc trước ngươi đâm kiếm trúng chỉ là Bạch Xà ta mà thôi, còn cắn sau lưng ngươi chính là em gái ta, Thanh Xà."
Cửu Bá: "Ngươi... ngươi cố ý giấu nó đi để chờ thời cơ đánh lén ta!"
Bà nội: "Không sai, ta đã tính toán rất lâu để khiến ngươi rơi vào bẫy, trời quả nhiên không phụ người có lòng, ngươi cuối cùng cũng mắc bẫy. Đạo sĩ thối nhà ngươi giết cả nhà ta, diệt cả tộc ta, hôm nay ta muốn trả mối thù này!"
Vừa dứt lời, Thanh Xà há miệng ngoạm tới Cửu Bá.
"Muốn giết ta, mơ mộng hão huyền!"
Cửu Bá đọc thần chú, ánh sáng tím lóe lên, con rết dịch chuyển, nháy mắt chặn Thanh Xà lại.
Hai con quái vật giằng co không ngừng trên không trung.
Nhưng một lúc sau, Thanh Xà quấn Cửu Bá dường như đã kiệt sức.
Cửu Bá: "Kể cả ngươi thành công đánh lén ta thì sao chứ? Nếu ta đoán không sai, rắn ba đầu các ngươi một khi tách ra, sức mạnh sẽ giảm đi rất nhiều, ha ha ha."
"Đáng ghét!"
Đúng như hắn nói, Thanh Xà lúc này gần như không chống đỡ nổi, sắp bị con rết ngoạm lấy.
Nhưng nháy mắt, tình thế đột nhiên xoay chuyển.
Một đám khói đen thoáng chốc bao vây đầu Thanh Xà, chớp mắt, đầu rắn biến thành màu nửa xanh nửa đen, kích cỡ lớn gấp đôi ban đầu.
"Đạo sĩ thối, ngươi hại chết ta, hôm nay dù ta có tan thành mây khói cũng không tha cho ngươi!"
Hóa ra là cô ra tay.
Cô dường như đang vận dụng nốt chút hơi sức cuối cùng để giúp Thanh Xà Bạch Xà đối phó Cửu Bá.
Vì vậy tình thế nhanh chóng thay đổi.
Mình rắn chẳng những quấn Cửu Bá ngày càng chặt, đầu rắn lại cắn lấy đầu con rết, gần như sắp nuốt chửng nó.
Bà nội: "Đạo sĩ thối, ngươi quỷ kế đa đoan! Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"
Cửu Bá: "Muốn giết ta? Không dễ như vậy đâu! Tiểu Lệ, ra tay đi."
"Dạ, ông ngoại!"
Tôi đáp lời.
"Cái gì? Ông ngoại? Con nhóc, thật không ngờ!" Lúc này cô vô cùng ngạc nhiên.
Cửu Bá: "Không sai, Tiểu Lệ chính là chiêu cuối cùng của ta, Vương Mỹ Quyên, năm đó cô và anh trai hợp sức giết cả nhà Tiểu Lệ, sau đó còn giả bộ làm người tốt nhận nuôi con bé, nhưng cô không ngờ nó lại là người của ta, ha ha ha!"
Cô vừa nghe đã hiểu ra: "Con nhỏ xấu xí, hóa ra mày là đồng lõa! Người bỏ thuốc vào trong trà của tao, khiến tao bị tên khốn La Vinh ô nhục, chính là mày!"
Tôi nhếch khóe môi cười: "Không sai là cháu, người lòng dạ rắn rết như cô thật đáng chết!"
"Khốn kiếp, tao muốn giết chết mày!" Cô giận dữ hét.
"Tiểu Lệ đừng dài dòng với nó nữa, mau ra tay!"
"Dạ!"
Tôi tiến từng bước về phía họ.
Sau đó mở ba lô ra, lần lượt lấy ra bảy tấm gương chiếu yêu, máu chó mực, nước tiểu đồng tử, rượu hùng hoàng, củi lệ chi.
Những thứ này đều do tôi dày công chuẩn bị từ lâu, bảy tấm gương chiếu yêu đã được phơi nắng bảy bảy bốn chín ngày, máu chó mực lấy từ chó mực khỏe mạnh, nước tiểu của đồng tử lấy từ những đứa trẻ trong thôn có bát tự khá mạnh, còn rượu hoàng hùng và củi lệ chi cũng là hàng thượng phẩm.
Những món đồ này hợp lại có thể tạo ra lửa chí dương.
Sau đó tôi xếp bảy tấm gương chiếu yêu vây quanh Cửu Bá, cô và bọn xà yêu.
Lúc này Cửu Bá nhướn mày: "Tiểu Lệ, ta muốn cháu giết bọn họ! Cháu đang làm gì vậy?"
Tôi không trả lời, mà đốt một cây đuốc.
Thấy vậy, Cửu Bá càng nóng nảy hơn.
"Con nhóc chết tiệt! Rốt cuộc mày muốn làm gì! Dừng tay!"
Tôi chuyển tầm mắt đến bà nội, lúc này khuôn mặt bà bắt đầu biến hóa, một khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo của cô gái hiện ra, chính là Bạch Xà.
Cô ấy kiên định nhìn tôi, khẽ mỉm cười: "Tam muội, ra tay đi, thay Xà tộc chúng ta trả thù!"
Tôi: "Đại tỷ..."
Lúc này Thanh Xà nói: "Tam muội, sau khi chúng ta chết, em và Tiểu Lệ phải sống thật tốt, thay Xà tộc chúng ta sống thật tốt."
Cửu Bá: "Cái gì? Chẳng lẽ ngươi là..."
Tôi trừng mắt nhìn hắn nói: "Tôi là Tiểu Lệ, nhưng đồng thời tôi cũng là Hôi Xà trong xà yêu ba đầu!"
Vừa nói xong, Cửu Bá kinh sợ.
"Không! Không thể nào! Dù cho ngươi có là Hôi Xà, ngươi ký sinh trên người Tiểu Lệ sao ta có thể không phân biệt được!"
Tôi: "Dựa vào đạo hạnh của ngươi thì có thể phân biệt được, nhưng nếu ta và Tiểu Lệ ký khế ước hợp thể, thì ngươi sẽ không phân biệt được, cũng giống ngươi hợp thể với rết tinh vậy."
Dứt lời, thân thể tôi run lên, một luồng ánh sáng lóe lên, một đầu rắn màu xám mọc ra từ sau lưng.
Hôi Xà: "Đạo sĩ thúi, năm đó ngươi bày trăm phương ngàn kế hại chết cả nhà Tiểu Lệ, mục đích là để dụ chúng ta ra ngoài, ta nói không sai chứ..."