Chân tướng năm đó.
Tôi không phải họ Vương, mà là họ Lý, tên là Lý Tiểu Lệ.
Mười năm trước, tôi và chị gái, bố mẹ, một nhà bốn miệng ăn sống ở dưới chân núi.
Bố mẹ là nông dân bình thường, nhờ vào làm ruộng mà sống, mặc dù nhà chúng tôi không giàu có gì, nhưng người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Tôi vốn tưởng chúng tôi sẽ luôn vui vẻ mà sống như vậy.
Nhưng có một ngày, bố dẫn theo một người đàn ông trở về, hắn tên là Vương Cường, em họ của bố tôi.
Nghe nói nhà Vương Cường sống ở Vương thôn bên cạnh, nhưng do lũ lớn, thôn bị ngập, vợ hắn cũng chết trong trận lũ này. Cho nên hắn đưa theo mẹ già và em gái tới nương nhờ nhà chúng tôi.
Mặc dù nhà chúng ta không giàu có gì, nhưng bố đã dùng tất cả tiền tích cóp để giúp hắn, còn xây một gian nhà cách nhà tôi không xa, để nhà họ có nơi dừng chân.
Nhưng tên Vương Cường này không những không biết ơn, ngược lại còn nổi thú tính với mẹ tôi.
Nhiều lần tôi tận mắt chứng kiến hắn thừa dịp bố tôi không có nhà, động tay động chân với mẹ.
Mẹ tôi tính tình hiền lành hướng nội, cộng thêm không muốn cho bố biết chuyện rồi trở mặt với Vương Cường, nên bà ấy lựa chọn im lặng.
Nhưng càng không phản kháng, đối phương càng lấn tới.
Có một ngày, Vương Cường xách theo mấy chai rượu tới tìm bố tôi, nói rằng rượu này là hắn thắng được của một ông chủ, là rượu ngon thượng hạng.
Vì vậy hai người chè chén no say.
Bố tôi bình thường cũng thích uống rượu, tửu lượng cũng rất tốt, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ mấy chai đã say bất tỉnh nhân sự, cuối cùng phải để mẹ và chị tôi cùng nhau dìu ông lên giường.
Còn Vương Cường đã rời đi.
Vốn tưởng đêm đó đến đây là kết thúc.
Nhưng đến nửa đêm, tôi và chị gái đều bị đánh thức bởi những âm thanh kỳ quái phát ra từ trong phòng bố mẹ.
Vì tò mò, hai chúng tôi leo lên xà nhà xem chuyện gì xảy ra.
Nhưng không ngờ, chúng tôi nhìn thấy mẹ đang bị trói tay chân, miệng bị bịt chặt, một người đàn ông đang điên cuồng tàn bạo cưỡng hiếp mẹ.
Tên đó chính là Vương Cường.
Lúc đó bố tôi đã nằm trên vũng máu không nhúc nhích.
Chứng kiến cảnh này, chúng tôi kinh sợ, tôi định kêu cứu, lại bị chị bịt miệng lại.
Theo ngón tay chị chỉ, tôi nhìn thấy lưỡi liềm sắc bén bên cạnh Vương Cường.
Khi đó tôi chỉ mới mười tuổi, chị tôi cũng chưa tới mười hai, chúng tôi căn bản không phải đối thủ của Vương Cường, huống chi hắn còn có hung khí.
Nhưng chúng tôi không thể không cứu mẹ.
Vì vậy chị dẫn tôi chạy ra ngoài từ cửa sau, đi tìm người giúp đỡ.
Nhưng không ngờ là, vừa mới tới cửa sau đã thấy có một bóng dáng đứng bên ngoài, nhìn kỹ lại, là Vương Mỹ Quyên, em gái của Vương Cường.
Cô ta đang đi vào từ cửa sau.
Chúng tôi biết cô ta chắc chắn không có ý tốt.
Dưới tình thế cấp bách, chị em tôi núp sau bình dưa muối trong tầng hầm, chị không cho phép tôi đi ra ngoài dù có chuyện gì xảy ra, còn chị thì chạy ra ngoài đánh lạc hướng đối phương.
Nhưng không lâu sau, chị bị Vương Mỹ Quyên bắt lại.
Tôi nhìn qua khe tấm ván gỗ, nhìn thấy chị tôi mắt lồi ra, mặt tím bầm, trên cổ còn có một vòng vết siết cổ rất đậm.
Chị tôi chết, là bị siết cổ chết.
Sau đó Vương Mỹ Quyên tìm ở sân sau và trong vườn rau, tôi biết chắc chắn cô ta đang tìm tôi, cô ta muốn giết cả tôi. Mặc dù tôi rất phẫn nộ, rất muốn đi ra ngoài giết cô ta trả thù cho chị, nhưng tôi cũng rất sợ, bởi vì tôi không đánh lại cô ta.
Tôi chỉ có thể tiếp tục chờ trong tầng hầm, không dám nhúc nhích.
Chốc lát sau, tiếng bước chân vội vã vang dội, tôi nghe thấy một đoạn đối thoại khiến cho tôi cả đời không thể quên.
"Anh, người đã giải quyết xong chưa?" Vương Mỹ Quyên hỏi.
"Yên tâm đi, cả hai đều đã chết." Là giọng của Vương Cường.
Vương Mỹ Quyên phát hiện quần áo hắn không chỉnh tề, hỏi: "Người phụ nữ đó..."
Vương Cường lạnh lùng cười: "Dù sao cũng phải chết, cần gì phải lãng phí, ha ha ha."
Vương Mỹ Quyên: "Sao tính nết anh không thay đổi chút nào vậy! Anh làm như vậy chính là lưu lại dấu vết trên người phụ nữ đó, một khi bị tra ra, chắc chắn không thể thoát tội."
Vương Cường: "Sợ gì, tao đã tính cả rồi."
Dứt lời, hắn đánh vỡ mấy chai rượu, sau đó lấy ra bật lửa.
Vương Mỹ Quyên: "Anh định phóng hỏa? Nhưng con gái út nhà họ vẫn chưa tìm thấy, không biết có trốn trong này hay không."
Vương Cường: "Mặc kệ nó, chỉ cần châm lửa, hết thảy đều hóa thành tro bụi, nó chắc hẳn sẽ chết không nghi ngờ gì."
"Nhưng nếu nó không có ở trong này? Nó có thể thấy chuyện anh làm!"
Vương Cường cười: "Yên tâm đi, một con nhóc dù sống sót thì có thể làm được gì, ngay cả bố mẹ nó tao cũng giết được, chẳng lẽ còn sợ nó sao?"
Vương Mỹ Quyên: "Nói cũng đúng, bây giờ là mùa thu, trời hanh khô còn có gió lớn, nếu có hỏa hoạn cũng không ai hoài nghi. Bọn họ chết, chúng ta là thân thích, đất đai ruộng vườn của họ tự nhiên sẽ thuộc về chúng ta."
"Đúng vậy, sau này chúng ta có thể yên tâm mà sống trong thôn này, ha ha ha..."
Dứt lời, Vương Cường châm lửa.
Trong tầng hầm, tôi sợ phát run, không dám làm bừa sợ chúng phát hiện ra.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài không còn tiếng động, tôi mới dám bò ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, việc đầu tiên là chạy tới phòng bố mẹ, nhưng họ đã chết trong vũng máu.
Lúc này trong nhà lửa đã cháy hừng hực.
Tôi định xông ra cửa, nhưng bỗng nhiên lúc này, xà nhà phía trên bị lửa thiêu rụi đột nhiên đổ xuống, chặn đường thoát ra ngoài.
Tôi vội vàng chạy ra cửa sau, nhưng ngay cả cửa sau cũng đã bị người khóa lại từ bên ngoài.
Nhất định là anh em Vương Cường làm!
Trong khói lửa cuồn cuồn dày đặc và nóng cháy da cháy thịt, tôi ngày càng khó thở, không lâu sau thì ngã xuống.
Khoảnh khắc đó tôi cho rằng mình chắc chắn sẽ chết.
Trong thời khắc sinh tử, tôi được một thứ mềm mại cứu ra từ trong biển lửa.
Sau khi mở mắt ra tôi mới phát hiện, cứu tôi là ba con xà yêu màu trắng, xanh, xám.
Không hiểu sao tôi không cảm thấy sợ chút nào, ngược lại còn cảm thấy thân quen.
Lúc này rắn xám lên tiếng nói chuyện với tôi, nó nói rằng kiếp trước tôi đã cứu nó một mạng, kiếp này nó tới trả ơn.
Sau đó còn nói chuyện cả nhà tôi bị giết hại đêm nay ngoài mặt là anh em Vương Cường làm ra, nhưng thực chất sau lưng có người giật dây.
Người này tên Đỗ Cửu, vốn là đạo sĩ Thanh Phong quán.
Bởi vì tâm tư bất chính, tu luyện tà pháp nên bị đánh gãy một chân, trục xuất khỏi sư môn.
Sau đó để nâng cao công lực, Đỗ Cửu săn bắt yêu ma quỷ quái khắp núi sâu, hấp thu yêu khí của chúng.
Trong bán kính trăm dặm, yêu khí vượt trội nhất là Xà tộc.
Mà ba con xà yêu này chính là người xuất sắc nhất trong tộc.
Vì vậy Đỗ Cửu nhắm tới họ.
Vì để dụ bọn họ xuất đầu lộ diện, Đỗ Cửu đã giết toàn bộ Xà tộc.
Nhưng hắn không ngờ tới thực lực của ba con Xà yêu so với hắn còn vượt xa hơn nhiều.
Kết quả là, trong lúc giao đấu với ba Xà yêu, Đỗ Cửu không những không giành phần thắng, ngược lại còn tổn thương nguyên khí nặng nề.
Vì vậy, Đỗ Cửu càng hiểu rõ, nếu có thể hấp thu ba Xà yêu này, hắn có thể trở thành vương giả trong tam giới.
Cho nên hắn đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp đối phó với ba Xà yêu.
Cuối cùng, hắn tìm được đối thủ của ba Xà yêu, chính là cổ hàng huyết sát trong truyền thuyết.
Nhưng muốn trở thành cổ hàng huyết sát, phải thỏa mãn đủ bốn điều kiện.
1. Linh hồn của bảy bảy bốn mươi chín cổ trùng vương.
2. Cấm chú khóa hồn.
3. Thi thể nữ giới có oán khí cực nặng.
4. Ánh sáng của trăng máu.
Đối với Đỗ Cửu, thu gom 49 loại độc trùng không hề khó, mà cấm chú khóa hồn là cấm chú của môn đạo, bởi vì năm đó hắn tu luyện cấm chú này nên đã bị sư huynh tố giác, trục xuất khỏi sư môn. Còn trăng máu, hắn bấm đốt ngón tay tính toán, lần xuất hiện trăng máu trước đây là vào tháng bảy âm lịch 50 năm trước, mà trăng máu cách 60 năm mới xuất hiện một lần, nói cách khác, trăng máu tiếp theo sẽ vào tháng bảy âm lịch của 10 năm sau.
Cuối cùng chỉ còn thi thể nữ giới có oán khí cực nặng.
Ngoài ra, từ lần trước giao đấu với ba Xà yêu, Đỗ Cửu biết hắn đã bứt dây động rừng. Nếu muốn dụ đối phương hiện thân, phương pháp chỉ có một, chính là tìm ra đồng nữ có bát tự chí âm, sinh ra vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm.
Bởi vì Xà tộc cứ năm mươi năm sẽ thay da một lần, quá trình thay da cực kỳ đau đớn, vì vậy phải tìm trinh nữ để giảm bớt cảm giác đau đớn này.
Nhưng dùng trinh nữ chỉ có thể trị phần ngọn.
Nếu muốn vĩnh viễn thoát khỏi đau khổ, phải hợp thể với đồng nữ chí âm.
Vì cách lần trăng máu tiếp theo tận 10 năm, Đỗ Cửu quyết định phải tìm ra đồng nữ có bát tự chí âm.
Sau một phen điều tra, cuối cùng Đỗ Cửu đã tra được tung tích của đồng nữ chí âm.
Trùng hợp là, người này chính là cháu ngoại của Phương Đại Sơn, sư huynh đồng môn năm xưa tố cáo hắn, cũng chính là tôi.
Khi đó ông ngoại tôi đã qua đời, nhưng hận thù của Đỗ Cửu với ông ngoại tôi cực sâu đậm, vì vậy hắn nghĩ ra một kế có thể một hòn đá trúng hai con chim, một mặt vừa có thể đối phó với nhà chúng tôi, phát tiết nỗi hận của hắn, mặt khác dùng thân phận đồng nữ chí âm của tôi để dụ ba Xà Yêu ra mặt.
Nhưng để thực hiện kế hoạch này, còn thiếu một người thích hợp.
Đỗ Cửu lựa chọn Vương Cường.
Bởi vì Đỗ Cửu tra ra được Vương Cường chính là em họ của bố tôi.
Đồng thời hắn cũng biết Vương Cường là người tham lam háo sắc, lòng dạ ác độc.
Cho nên, Đỗ Cửu cố ý phá vỡ đê điều của thôn nhà họ Vương, để cho nước lũ tràn ngập nhà Vương Cường.
Như vậy, cả nhà Vương Cường phải đi nương nhờ vào bố tôi.
Đồng thời, Đỗ Cửu cải trang thành thầy tướng số đến thôn xem bói giúp người, cũng lan truyền tin tức tôi là đồng nữ chí âm trăm năm có một, hấp dẫn sự chú ý của ba Xà yêu.
Quả thật mọi việc đều như Đỗ Cửu dự đoán, Vương Cường và em gái hắn Vương Mỹ Quyên hợp mưu giết chết cả nhà tôi, sau đó phóng hỏa tiêu diệt chứng cứ. Trong lúc nguy cấp, ba Xà yêu đã xuất hiện, cứu tôi từ trong hỏa hoạn ra.
Đỗ Cửu cho là mình đã thành công dụ ba Xà yêu ra, nhưng thật ra bọn họ đã nhìn thấu quỷ kế của hắn từ lâu rồi.
Đêm đó, ba Xà yêu kể rõ ngọn nguồn cho tôi.
Mà hai trong ba người, Bạch Xà Thanh Xà đã sống hơn một ngàn năm, cũng sắp đến thời điểm suy tàn, bọn họ hy vọng trước khi kết thúc sinh mệnh, có thể giết chết Đỗ Cửu trả thù cho Xà tộc, vì vậy bọn họ khẩn cầu tôi giúp bọn họ một tay.
Tôi đồng ý.
Thứ nhất, bọn họ cứu tôi một mạng, thứ hai, báo thù được cho người nhà của tôi.
Vì vậy, tôi cùng tam muội Hôi Xà ký kết khế ước, người - rắn hợp nhất.
Sau đó, vì để kéo Đỗ Cửu vào cuộc, chúng tôi quyết định tương kế tựu kế.
Trận hỏa hoạn đêm đó, Bạch Xà và Thanh Xà giả dạng thành thôn dân, giả bộ cứu tôi ra từ trong đám cháy ra.
Tiếp theo, bọn họ nương nhờ trên người mẹ của Vương Cường nhiều năm, lấy thân phận của bà ấy để nuôi nấng tôi.
Lúc đầu Vương Cường hoài nghi tôi, nhưng tôi giả vờ mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ được, hắn mới yên tâm.
Quan trọng là nếu hắn không nhận nuôi tôi, thì hắn sẽ không thể thừa kế đất đai ruộng vườn của nhà tôi.
Vì vậy Vương Cường phải đồng ý.
Sau khi trở thành con gái của Vương Cường, tôi gần như ngày nào cũng bị hắn đánh, hơi một chút không hài lòng là lại trút giận lên tôi, nhẹ thì một hai cái bạt tai, nặng thì tay đấm chân đá, sau khi uống say càng đánh thậm tệ hơn.
May thay, tôi có Hôi Xà hộ thể, những thứ quyền cước của hắn đối với tôi còn không bằng gãi ngứa.
Nhờ vào năng lực của Đỗ Cửu, hắn nhất định có thể nhận ra bà nội đã bị Bạch Xà Thanh Xà dựa vào, như vậy, hắn sẽ nghĩ kế hoạch của mình đã thành công và bắt đầu bước tiếp theo.
Quả đúng như vậy.
Không bao lâu sau, Đỗ Cửu cải trang thành ông ngoại tôi, xuất hiện ở trong thôn.
Hắn còn tìm đến tôi, lén kể lại cho tôi toàn bộ chuyện Vương Cường hại chết cả nhà tôi như thế nào.
Vì để có được sự tin tưởng của tôi, hắn còn rơi vài giọt nước mắt, kỹ năng diễn xuất thật đáng kinh ngạc.
Ngoài ra, thuật cải trang của hắn cũng cực kỳ cao siêu, nhìn qua trông y hệt ông ngoại tôi, nếu không phải tôi đã biết trước chân tướng, đoán chừng tôi cũng sẽ bị mắc lừa.
Đương nhiên, hắn không nói gì về việc bản thân là kẻ chủ mưu, đổ hết trách nhiệm lên đầu ba Xà yêu và anh em Vương Cường, hắn còn chỉ rõ mẹ Vương Cường đã bị ba Xà Yêu chiếm lấy thân thể.
Hắn nói, trước mắt công lực của hắn không đủ địch lại ba Xà yêu, vì vậy phải mượn tay người khác.
Sau đó, hắn nói ra kế hoạch báo thù, chính là tạo ra cổ hàng huyết sát trong truyền thuyết.
Bởi vì sự kiện trăng máu kế tiếp diễn ra vào mười năm nữa.
Vì vậy trong mười năm này, Đỗ Cửu tiếp cận La Vinh, sử dụng tà thuật để La Vinh chỉ trong thời gian ngắn trở nên giàu có, ngồi lên chức trưởng thôn.
Như vậy Đỗ Cửu trở nên nổi tiếng trong thôn, đứng vững gót chân, trong thôn có rất nhiều người nghe theo lời hắn, còn gọi hắn là Cửu Bá.
Bởi vì kế hoạch của hắn không thể không có tôi, cho nên một mặt hắn dạy tôi các loại pháp thuật và cấm chú khóa hồn, mặt khác tìm linh hồn của bảy bảy bốn chín cổ trùng vương.
Cuối cùng, sau mười năm tìm kiếm, hắn thu thập thành công cổ trùng.
Nhưng để chế tạo được cổ hàng huyết sát, điều kiện quan trọng là phải tìm được thi thể nữ giới có oán khí rất nặng.
Mà Đỗ Cửu đặt mục tiêu này lên người Vương Mỹ Quyên.
Vì để cho Vương Mỹ Quyên chết thảm khốc, Đỗ Cửu còn lợi dụng trưởng thôn La Vinh.
Hắn biết La Vinh rất thích Vương Mỹ Quyên, trước kia nhiều lần đến nhà Vương Cường cầu hôn, nhưng Vương Mỹ Quyên thích thiếu niên trắng trẻo nhà hàng xóm, còn nói thề sẽ không gả cho La Vinh.
Vì vậy Đỗ Cửu sai tôi lén bỏ thuốc vào chén rượu của Vương Mỹ Quyên, dẫn cô ta ra vườn cây sau núi.
Do Đỗ Cửu đã tính toán xong xuôi, mỗi tháng La Vinh sẽ đến thăm vườn cây đó một lần, mà xung quanh vườn cây dân cư thưa thớt, lại có cây cối che chắn, hắn đoán rằng kẻ háo sắc như La Vinh thấy Vương Mỹ Quyên đang hôn mê nhất định không kiềm chế được.
Tất cả đều đúng như hắn dự đoán.
La Vinh nổi thú tính, chẳng những cưỡng hiếp Vương Mỹ Quyên, còn lan truyền ảnh khỏa thân của cô ta khắp thôn.
Tin tức truyền ra, thiếu niên trắng trẻo vốn muốn kết hôn với Vương Mỹ Quyên đã từ hôn, không ai dám cưới Vương Mỹ Quyên, thân mang tiếng xấu là người đàn bà dâm đãng.
Lúc này, La Vinh chủ động tới cửa cầu hôn.
Vương Cường tham tiền sẽ không để ý em gái hắn có đồng ý hay không, cho dù La Vinh đã có vợ, lại nổi danh thích bạo hành, Vương Cường vẫn đồng ý với La Vinh, nhận của người ta 200 ngàn tiền sính lễ.
Vương Mỹ Quyên không ngờ mình bị anh trai ruột bán đi mà không màng sống chết của cô, càng không ngờ bị người mình thích từ hôn.
Trong cơn nóng giận, Vương Mỹ Quyên mặc váy đỏ, nhảy xuống giếng tự vẫn.
Đương nhiên, bộ váy đỏ kia là do tôi cố ý sắp xếp, lúc ấy tôi cũng tận mắt chứng kiến cô ta nhảy xuống giếng, nhưng tôi không áy náy chút nào.
Ngày đó Vương Mỹ Quyên siết cổ chị tôi, hôm nay chính là báo ứng của cô ta.
Mặc dù Vương Mỹ Quyên đã chết, nhưng để Vương Cường hoàn toàn bị mắc lừa, chỉ dựa vào một mình tôi thì không đủ.
Dì Mỹ và em trai Tiểu Kiệt.
Dì Mỹ là người mà Vương Cường bỏ tiền ra bắt về làm vợ, dì chịu đủ mọi sự hành hạ của Vương Cường, sống không bằng chết, cho nên, khi tôi nói có thể giúp mẹ con họ chạy trốn khỏi nơi này, Dì Mỹ lập tức đồng ý.
Vì vậy, sau đó đã xảy ra những tiết mục sau khi phát hiện thi thể Vương Mỹ Quyên.
Tháng bảy âm lịch, mặc váy đỏ nhảy giếng sẽ hóa thành quỷ, hơn nữa, chỉ cần Đỗ Cửu còn nói trước mặt Vương Cường một lần, Vương Cường đã tin là thật, sai tôi đưa thi thể tới nghĩa trang.
Như vậy, tôi có thể tiếp tục làm theo phương pháp và thần chú mà Đỗ Cửu đã dạy, lại phối hợp với ánh sáng của trăng máu, luyện Vương Mỹ Quyên thành cổ hàng huyết sát trong truyền thuyết.
Cuối cùng, tôi đã thành công.
Vương Mỹ Quyên sau khi hóa thành cổ hàng huyết sát, việc đầu tiên đương nhiên là muốn báo thù.
Trước tiên cô ta giết chết La Vinh, sau đó giết chết Vương Cường.
Nhưng tôi biết cô ta oán khí rất nặng, sao có thể bỏ qua cho tôi.
Vì vậy tôi làm theo kế hoạch của Đỗ Cửu, cố ý để cho Vương Mỹ Quyên phát hiện ra, cũng dẫn cô ta tới nhà bà nội, để bà nội ra tay cứu tôi.
Vương Mỹ Quyên bị hận thù che mắt, nghĩ rằng bản thân chỉ là quân cờ trong kế hoạch báo thù.
Kết quả, Vương Mỹ Quyên giao đấu với bà nội.
Cổ hàng huyết sát giao đấu với Xà yêu.
Cũng đúng như lời Đỗ Cửu nói, cổ hàng huyết sát thật sự rất lợi hại, cô ta và Xà yêu khó phân thắng bại.
Như chúng tôi suy đoán, Đỗ Cửu trời sinh xảo quyệt, nhất định sẽ tìm cách đánh lén Xà yêu.
Kết quả đúng như chúng tôi dự đoán, Đỗ Cửu đã ra tay, hóa ra hắn đã hợp thể với rết tinh từ lâu.
Có câu nói rất đúng, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi.
Khi Đỗ Cửu đang cho rằng mình là chim sẻ, thật ra hắn chỉ là bọ ngựa đáng thương mà thôi.
"Đỗ Cửu, ông đã tâm phục khẩu phục chưa?" Tôi nói.
Đỗ Cửu trợn mắt nhìn tôi, không nói gì.
"Tam muội, Tiểu Lệ, mau ra tay!" Bạch Xà và Thanh Xà hô lên.
"Đại tỷ, nhị tỷ..." Lúc này tôi cảm giác Hôi Xà rất do dự, tôi biết, dù sao trước mắt là hai vị tỷ tỷ mình, cô ấy không ra tay được.
Bạch Xà: "Tam muội, đừng chần chừ, dù các ngươi không ra tay, thì hai người chúng ta cũng đã đến thời điểm suy tàn, chỉ cần có thể giết chết Đỗ Cửu, chúng ta chết sớm một chút cũng đáng!"
Thanh Xà: "Đại tỷ nói đúng, tam muội, ra tay đi, nhanh lên!"
Lúc này Hôi Xà nhắm mắt lại, tôi biết cô ấy muốn tôi giúp cô ấy ra tay.
"Đại tỷ nhị tỷ, cảm ơn hai tỷ!"
"Đỗ Cửu, hôm nay tôi thay Xà tộc và người nhà tôi báo thù!"
Vừa dứt lời, tôi ném rượu hoàng hùng và cây đuốc trong tay xuống đất.
Đùng!
Ngọn lửa phản chiếu trên bảy tấm gương bát quái tràn đầy dương khí, hình thành một con rồng lửa, nháy mắt vây quanh Đỗ Cửu, Bạch Xà Thanh Xà và cổ hàng huyết sát.
Ngay sau đó, tôi ném máu chó mực và củi lệ chi vào trong lửa.
Nhưng đang lúc tôi định ném bình nước tiểu của đồng tử, đột nhiên có một cái xúc tu quét tới người tôi với tốc độ rất nhanh.
Theo bản năng, tôi nhanh chóng lùi một bước.
Nhưng tôi đã trúng kế.
Lúc này, cái xúc tu cuộn ra phía trước, cuốn lấy bình nước tiểu trong tay tôi đi mất.
Sau đó, nó ném ra xa.
Loảng xoảng!
Bình vỡ, nước tiểu của đồng tử bắn đầy đất.
"Ha ha ha ha, có câu nói, gừng càng già càng cay, không có nước tiểu của đồng tử, các ngươi không thể gi/ết được ta đâu!" Đỗ Cửu điên cuồng cười, con rết khổng lồ bắt đầu giãy giụa, dường như sắp thoát khỏi sự kiềm chế của Bạch Xà Thanh Xà và cổ hàng huyết sát.
Đỗ Cửu nãy giờ không lên tiếng, hóa ra là chờ khoảnh khắc này.
Không có nước tiểu của đồng tử, không thể thiêu cháy hoàn toàn Đỗ Cửu trong thân xác con rết tinh.
Lúc này Đỗ Cửu quát to một tiếng, con rết trở mình thật mạnh, phịch một cái đã hất đầu con rắn ra.
"Hôm nay tất cả các người đều phải chết! Ha ha ha ha!"
Đỗ Cửu và con rết tinh sắp xông về phía chúng tôi.
Nếu vậy, tôi và Hôi Xà chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau:
"Tiểu Lệ, ngồi xuống!"
Tôi vừa nghe, vội vàng ngồi xổm xuống theo bản năng.
Ngay sau đó, tôi thấy một ít chất lỏng hắt tới chỗ con rết tinh.
Chỉ thấy ngay khi chất lỏng kia tiếp xúc với ngọn lửa, ngọn lửa lập tức cháy mạnh hơn gấp mười lần.
"A!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, trong nháy mắt, Đỗ Cửu và con rết tinh bị ánh lửa hừng hực bao vây.
"A! A!"
Bọn chúng hét lên như xé ruột xé gan, nhưng bọn chúng còn chưa bỏ cuộc, dường như cố chấp muốn xông tới chỗ tôi.
Bạch Xà Thanh Xà: "Tiểu Lệ, hãy thay chúng tôi chăm sóc cho Tam muội!"
Vừa dứt lời, Bạch Xà và Thanh Xà thoáng chốc hóa thành hai luồng ánh sáng, cùng nhau đánh tới chỗ Đỗ Cửu và con rết tinh.
Đoàng một tiếng thật lớn, một cột lửa màu vàng phóng thẳng lên trời.
Cuối cùng, Đỗ Cửu, con rết tinh, cổ hàng huyết sát, còn có Bạch Xà Thanh Xà, toàn bộ hóa thành tro bụi.
Tôi quay đầu lại nhìn, hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện sau lưng tôi.
Bọn họ chính là Dì Mỹ và Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt trước mắt còn cười dương dương đắc ý, thấy vậy tôi chợt hiểu ra, hóa ra chất lỏng vừa rồi chính là nước tiểu của nó, nước tiểu đồng tử.
Tôi: "Dì Mỹ? Chẳng phải hai người đã đi rồi sao? Tại sao..."
Lúc này Tiểu Kiệt híp mắt cười nói: "Em và mẹ quay lại giúp chị đánh yêu quái."
Tôi: "Nhưng...nhưng thật ra chị cũng là yêu quái."
Dì Mỹ tiến lên nắm lấy tay tôi, mỉm cười: "Nếu Tiểu Kiệt gọi con là chị, dù con có là người hay yêu quái, con đều là con gái của mẹ, người làm mẹ sao có thể bỏ con gái lại một mình. Con gái, chúng ta cùng nhau đi, rời khỏi nơi này và sống cuộc sống chúng ta muốn."
Nghe tới đây, tôi khóc, Hôi Xà cũng khóc.
Mười năm trước, gia đình tôi bị phá hủy, không ngờ là mười năm sau, tôi đã tìm lại được gia đình của mình.
(HOÀN)