Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi một tràng chửi bới.
Sau khi ra ngoài, tôi phát hiện một thi thể trương phình nằm trong sân, sắc mặt tím tái, mặc một chiếc váy màu đỏ.
Người đó chính là cô tôi, trên tay vẫn còn đeo chiếc vòng ngọc mà cô thích nhất.
Bố, dì Mỹ, và cả em trai tôi đều có mặt.
Bố tức giận chửi ầm lên: "Đồ khốn! Thà chết cũng không muốn nhà tao sống tốt! Đàn bà con gái đúng là lỗ vốn."
"Ấy, ông xã, em đã nói rồi, không nên dồn ép em gái anh như vậy, nhưng anh vẫn không nghe! Nhìn xem, bây giờ người đã chết rồi, làm sao giải thích với trưởng thôn bên kia đây? Chúng ta đã nhận tiền sính lễ của người ta rồi." Dì Mỹ nói.
Dì Mỹ là vợ thứ hai của bố tôi, vào cửa gần mười năm rồi.
Vừa dứt lời, bố đã quay lại tát dì một cái: "Câm mồm! Bà đang dạy dỗ tôi à!"
Dì Mỹ không dám hé răng.
"Bố, máy chơi game mà bố hứa mua cho con đâu?" Em trai Tiểu Kiệt vội hỏi.
Bố: "Bây giờ người đã chết rồi, còn mua máy chơi game gì nữa! Muốn trách thì trách cô ta đi!"
Nói xong, bố đá vào xác cô một cái, miệng liên tục chửi bới.
"Vậy...chúng ta phải trả lại tiền sính lễ sao?" Dì Mỹ hỏi.
"Trả cái rắm! Hai ngày trước tôi đánh bạc với Đại Tráng thua hết sạch, không còn đồng nào. Khốn kiếp, đúng là xui xẻo!" Bố nói.
Dì Mỹ: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Trưởng thôn cũng không phải người dễ chọc, hay là chúng ta cho Tiểu Lệ thay thế em gái anh gả qua đi."
Thật ra bố đã muốn gả tôi đi từ lâu rồi, chẳng qua là tôi vừa đen vừa xấu, hỏi thăm mấy nhà không ai chịu cưới.
Bố trừng mắt nhìn tôi, bĩu môi một cái: "vẻ ngoài như người chết kia người ta còn chưa chắc đã chịu, nói gì đến cái thứ này! Các người xử lí cái xác cho xong đi, đừng làm tôi mất mặt nữa. Chuyện sính lễ tự tôi có cách giải quyết."
Lúc này trong ánh mắt bố tôi hiện lên sự âm hiểm.
"Vậy chúng ta phải đào mộ à?" Dì Mỹ hỏi.
Bố: "Cái gì? Đào mộ? Đào cái rắm! Đào làm gì cho cái loại lỗ vốn này? Cứ kiếm cái chiếu bọc lại vứt ra sau núi là được. Còn nữa, không thể để cho mẹ biết, nếu không tôi đánh gãy chân bà!"
Nói xong bố định đi ra khỏi nhà, lúc này một bóng dáng quen thuộc tập tễnh bước vào.
Người đến là Cửu Bá.
"Có chuyện gì? Mỹ Quyên nó...tại sao nó lại chết?" Cửu Bá mặt sửng sốt.
Thấy không thể giấu được, bố tôi đành phải kể ra cho Cửu Bá chuyện cô nhảy giếng tự vẫn.
"Trước khi chết em gái cậu có để lại lời nào không?" Cửu Bá hỏi.
Bố tôi lắc đầu, bởi vì từ sau khi ông nhốt cô lại cũng không chưa từng nhìn cô một lần.
Tôi nói: "Tối hôm qua con bưng cơm tới cho cô, nghe thấy cô nói cái gì mà gà gà chó chó, nhưng con không nghe rõ."
"Gà chó không yên?"
Tôi gật đầu: "Hình như là vậy."
Cửu Bá nghe xong, sắc mặt tối sầm.
"Nguy rồi, bây giờ đang là tháng bảy âm, hơn nữa trong tháng này còn có trăng máu sáu mươi năm mới gặp một lần. Em gái cậu lại mặc váy đỏ tự vẫn, oán khí cực kỳ lớn, sợ rằng sẽ biến thành quỷ quay về báo thù."
Bố và dì Mỹ nghe xong lập tức sợ hãi.
Bố: "Anh Chín, vậy...chúng ta nên làm gì?"
Cửu Bá thở dài: "Tiếc là tôi có việc gấp, phải đi khỏi thôn một thời gian."
Nghe vậy, bố càng lo lắng hơn: "Anh Chín, anh không thể cứ thế bỏ đi được, anh phải tìm cách giúp em!"
Cửu Bá suy nghĩ một chút, bấm đốt ngón tay rồi nói: "Vừa may còn kịp! Vương Cường, cậu lập tức mang xác cô ta đến nghĩa trang, tìm người canh giữ trong bảy ngày, ngày nào cũng phải đốt tiền giấy cho cô ta, không được gián đoạn. Vừa có thể hóa giải oán khí, vừa có thể ngăn xác chết bị trăng máu chiếu vào. Như vậy nó sẽ không biến thành quỷ được."
Nghe tới chỗ phải đốt tiền giấy, thậm chí phải đốt liên tục bảy ngày, sắc mặt bố tôi lập tức đen lại.
"Chỉ cần tìm người canh cái đồ lỗ vốn này là được, cần gì phải đốt tiền giấy. Anh chín, không phải anh định kiếm chác chút gì từ em đấy chứ?"
Cửu Bá trợn mắt nhìn ông ta một cái, quát: "Thằng khốn nạn! Nếu mày không tin thì dẹp đi! Tự đi mà gánh hậu quả!"
Cửu Bá xoay người định đi.
Thấy vậy, bố tôi vội vàng chạy tới xin lỗi: "Anh Chín, em sai rồi em sai rồi, mọi chuyện đều nghe anh cả."
Nhắc tới Cửu Bá, người trong làng không ai là không biết sự lợi hại của ông ta, kể từ khi Cửu Bá xem phong thủy trấn âm trạch cho La Vinh, La Vinh chẳng những ăn nên làm ra, kiếm được bộn tiền, thậm chí còn lên làm trưởng thôn, phú quý một đường.
Vì vậy, dù bố có keo kiệt đến đâu cũng không dám trái lời Cửu Bá.
Cửu Bá thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu định cử ai đi canh xác?”
Nghe Cửu Bá nói vậy, tôi vừa định quay người bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo đã bị bố bắt lại.
Lúc này dì Mỹ nói: "Chẳng phải Tiểu Lệ thường một mình lên núi chơi sao? Lá gan rất lớn, nên để con bé đến nghĩa trang canh xác."
"Bố, con sợ, con không muốn..."
Tôi thử cầu xin, nhưng chưa kịp nói đã bị bố tôi đạp mạnh một cái, mắng: "Con nhỏ xấu xí này, nếu mày dám không đi, tao sẽ nhốt mày vào chuồng lợn, cho mày sống chung với lợn đến hết đời!"
Tôi căn bản là không có lựa chọn, bởi vì trong cái nhà này, địa vị của tôi là thấp nhất.
Cửu Bá an ủi: "Cháu gái, đừng lo lắng, chỉ cần cháu làm theo lời bác vừa nói thì nhất định sẽ không sao cả. Hơn nữa, bác sẽ cho cháu mấy lá bùa hộ thân, có thể bảo toàn tính mạng lúc mấu chốt."
Sau đó, Cửu Bá kéo tôi sang một bên, dặn dò tôi kỹ càng những điều cần chú ý.
Màn đêm buông xuống, yên lặng âm u.
Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc, tôi một mình đưa thi thể của cô đến nghĩa trang sau núi.
Cánh cổng nghĩa trang rách nát đang rộng mở, trong phòng ánh đèn mờ ảo nhấp nháy không ngừng, mùi xác chết nồng nặc xộc vào mũi, một cặp quan tài phủ đầy bụi phơi bày trước mắt tôi.
Sau khi đặt cô xuống, tôi đốt mấy nén nhang, vái quỷ thần tứ phương.
Sau đó tôi bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen giăng kín.
Theo lời Cửu Bá, 8 giờ tối sẽ có trăng máu, nhưng bây giờ đã là 7 giờ 58 phút, không hề thấy ánh trăng.
Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, gió mạnh nổi lên, mây đen bị thổi tan, ánh trăng xuất hiện.
Quả nhiên, trăng lúc này như bị nhuộm máu, dần trở nên đỏ rực, gió gào thét bốn phía, như có vô số quỷ hồn thì thầm bên tai, khiến người ta dựng tóc gáy.
Cửu Bá đã nói, nếu xác chết tiếp xúc với ánh sáng của trăng máu thì âm khí sẽ tăng mạnh, sau đó sẽ xảy ra thi biến.
Tôi vừa mới nghĩ đến, quay đầu nhìn lại, lập tức bị sợ hết hồn.
Chỉ thấy cô vốn phải nằm trên tấm ván giờ phút này lại đứng lên, nhưng cặp mắt vẫn nhắm nghiền.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô đột nhiên đứng dậy?
Lúc này, tôi phát hiện một cửa sổ nhỏ trong phòng đang mở, một chút ánh trăng từ đó chiếu vào.
Thảo nào!
Tôi nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Khi cửa sổ vừa được đóng lại, xác của cô tôi liền nằm xuống.
Xem ra Cửu Bá nói thật.
Thấy vậy, tôi cũng tranh thủ thời gian làm theo lời Cửu Bá dặn.
Sau một đêm, mặc dù có hơi mệt nhưng cuối cùng mọi việc đều thuận lợi.
Bởi vì Cửu Bá nói chỉ cần canh xác vào ban đêm, nên sáng sớm sau khi mặt trời mọc, tôi lập tức rời khỏi nghĩa trang.
Nhưng vừa về đến nhà đã thấy một đám người ngăn ở cửa.
Nhìn kỹ hóa ra là trưởng thôn La Vinh, không biết hắn nghe tin cô tôi chết từ đâu, chắc là tới đòi giải thích.
"Vương Cường, nếu em gái anh đã chết, vậy anh trả lại 200 ngàn tệ sính lễ cho tôi, chúng ta sẽ thanh toán xong!" La Vinh nói.
Bố: "Cái gì? Thanh toán xong? Cậu hại chết em gái tôi, bây giờ còn dám đến tìm tôi đòi tiền?"
La Vinh: "Tôi hại chết em gái anh bao giờ? Cô ta nhảy xuống giếng tự sát, liên quan gì đến tôi!"
Bố tôi cười khẩy: "La Vinh, cậu đang đùa tôi phải không? Được! Lúc trước những bức ảnh khỏa thân của em gái tôi bị phát tán khắp thôn, cậu cho rằng tôi không biết là cậu làm sao? Chẳng phải trước đây cậu đến cầu hôn nhiều lần nhưng tôi không đồng ý, sau đó dùng thủ đoạn lừa em gái tôi ra vườn cây sau núi rồi hãm hiếp, chụp ảnh khỏa thân phát tán khắp nơi, cứ như vậy em gái tôi không lấy được chồng. Sau đó cậu lại đến cầu hôn, ép tôi phải gả em gái cho cậu, tôi nói không sai chứ?"
Những lời này vừa nói ra, La Vinh lập tức sửng sốt.
"Anh...anh nói láo! Anh có chứng cứ gì không?" La Vinh nói.
Bố nhếch khóe môi: "Chứng cứ? Đây là em gái tôi chính miệng nói với tôi, không tin thì nhìn đi!"
Bố lấy điện thoại ra, mở một đoạn video.
Quả nhiên đúng như lời ông nói, trong video cô nói rất rõ, hôm đó khi tỉnh lại phát hiện mình áo quần không chỉnh tề, còn nhìn thấy bóng lưng của La Vinh.
Tuy nhiên căn cứ vào tình huống trong đoạn video này, có vẻ như khi cô kể chuyện này cho bố tôi, ông đã lén ghi hình.
Mục đích của bố hiển nhiên là để tống tiền.
Bố: "Thế nào? La Vinh, đây chính là chứng cứ, hơn nữa chuyện này nếu không phải do cậu làm, trưởng thôn La có thể tự nguyện gặm khúc xương thối này không?"
Em gái bị hãm hiếp hóa ra chỉ là một khúc xương thối trong mắt ông ta.
La Vinh kinh hãi không nói nên lời.
Thấy đã đoán đúng, bố tôi quyết định nhân cơ hội mượn gió bẻ măng.
"La Vinh, bây giờ em gái tôi đã chết, mạng của nó không chỉ đáng giá hai trăm ngàn, nếu cậu thức thời thì mang thêm ba trăm ngàn nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, những năm qua cậu đã làm không ít chuyện mờ ám, đến lúc đó nếu bị lộ ra thì đừng trách tôi, ha ha ha."
"Vương Cường, anh!"
La Vinh tuy rất tức giận nhưng không thể làm gì, đành ảo não rời đi.
Thấy không những có thể thoát khỏi trưởng thôn mà còn có thể gỡ gạc được một khoản tiền, bố tôi mừng đến mức không khép được miệng.
Tôi cũng thừa dịp ông ấy không chú ý, lén chạy về phòng.
Trong ba đêm tiếp theo, mặc dù tôi vẫn phải canh giữ xác ở nghĩa trang, nhưng với những phương pháp được Cửu Bá dạy, mọi việc đều diễn ra thuận lợi và bình yên vô sự.
Tuy nhiên, tới đêm thứ tư, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Xác của cô tôi biến mất.
Tôi vội chạy về nhà báo tin.
Nhưng vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng đánh đập mạnh từ bên trong.
"Nói! Có phải mày trộm điện thoại của tao không?"
Nhìn kỹ thì ra là bố tôi đang dùng roi da đánh dì Mỹ, lúc này tôi mới thấy cánh tay của dì đã trầy da sứt thịt.
"Ông xã, tin em đi, em thật sự không lấy điện thoại của anh, cầu xin anh!"
Dì Mỹ đang cầu xin tha thứ, còn em trai Tiểu Kiệt cũng sợ co rúm người trong góc không dám ra.
"Chỉ có mày biết chỗ tao thường để điện thoại, không phải mày thì ai! Chẳng lẽ là quỷ à!"
Vừa dứt lời, bố lại quất roi vào dì Mỹ, dì hét thảm thiết mấy tiếng, co ro không dám nhúc nhích.
Tôi biết tính bố tôi, với tính tình của ông, nếu tối nay không làm cho ra nhẽ, dì Mỹ nhất định phải chịu tội.
Vì vậy tôi xông vào.
"Bố, không ổn, xác của cô biến mất rồi!"
Bố vừa nghe xong, nháy mắt sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
Thấy vậy dì Mỹ vội vàng nói: "Ông xã, trừ em ra, Tiểu Lệ cũng biết anh giấu điện thoại ở đâu, sao anh không hỏi nó!"
Lúc này dì Mỹ nhìn tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị bố quất một roi.
May mắn tôi phản ứng nhanh, kịp thời tránh thoát một roi.
"Con nhóc chết tiệt! Nói! Mày trộm điện thoại của tao phải không!" Bố gầm lên giận dữ.
Tôi vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không phải, bố quên rồi à? Mấy đêm nay con đều ở nghĩa trang, ban ngày quay về lập tức đi ngủ, bố cũng ít nhìn thấy con mà, nhưng..."
Nghe xong sắc mặt bố tôi thay đổi một chút: "Nhưng cái gì? Nói mau! Dám nói dối nửa chữ, xem tao có đánh chết cái đồ lỗ vốn mày không!"
Tôi: "Nhưng chiều nay hình như con thấy vài bóng người lén lút lảng vảng quanh nhà."
Dì Mỹ: "Ông xã, em biết rồi, nhất định là người của trưởng thôn La Vinh, thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị, buổi chiều lẻn vào trộm điện thoại! Vừa nãy Tiểu Lệ vừa nói đó, xác em gái anh mất tích, rõ ràng là muốn hủy diệt chứng cứ."
Nghe vậy, bố trợn mắt, cau mày, tức đến run cả ria mép.
"Còn nữa, ông xã, Cửu Bá đó chẳng phải vẫn luôn xem phong thủy cho trưởng thôn sao? Em đoán rất có thể hắn đã tiết lộ tin em gái anh chết cho trưởng thôn. Hôm nay trưởng thôn dẫn người tới, ngoài mặt là chất vất chuyện sính lễ, thực ra là muốn tra xem có thể nắm được chuôi của anh hay không, kết quả..."
Đến lúc này, bố dường như không thể chịu đựng được nữa, vội vàng quay trở lại phòng, cầm lấy một cây gậy sắt, nổi giận đùng đùng nói: “La Vinh hắn dám cùng tên đạo sĩ hôi hám đó âm mưu hại tôi, được! Tối nay tôi sẽ cho hắn biết Vương Cường tôi không phải loại người dễ đụng vào!"
Dứt lời bố xoay lưng ra khỏi cửa.
Mặc dù đàn em của La Vinh ở trong thôn không ít, nhưng bố tôi cũng nổi tiếng tàn bạo, vì vậy tôi và dì Mỹ vội vàng đuổi theo.
Nhưng không ngờ tới là khi chúng tôi chạy tới nhà trưởng thôn La Vinh, chỉ thấy bên trong máu tươi loang lổ, thây nằm ngổn ngang.
Kinh khủng hơn nữa là, lúc này La Vinh đầu lìa khỏi xác, đầu còn bị đặt trên bàn ăn, máu chảy đầm đìa.
"Này...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy khung cảnh này, bố tôi cũng sợ ngây người.
"Ông xã, nhìn kìa! Dì Mỹ chỉ vào chiếc vòng ngọc bị cắt ra làm hai nửa trên bàn cơm."
"Chiếc vòng này hình như là của cô!" Tôi nói.
"Không, sẽ không tà ma quỷ quái vậy chứ?"
Lúc này sắc mặt bố tôi trắng bệch.
Tôi: "Nhưng trừ cô ra, còn ai chỉ trong một đêm có thể làm cho cả nhà La Vinh..."
Dì Mỹ: "Ông xã, làm sao bây giờ? Em gái anh còn giết chết cả nhà La Vinh, người tiếp theo có phải là chúng ta không? Dù sao nó chết..."
Bố: "Câm miệng! Còn nói nhảm nữa tôi đập ch,ết bà!"
Mặc dù bố nói miệng như vậy, nhưng chân mày ông vẫn nhíu thành chữ Xuyên (川).
Tôi: "Trước đây không phải Cửu Bá đã cho chúng ta mấy lá bùa sao? Chúng ta về nhà dán lên thì cô sẽ không tìm được chúng ta. Mấy đêm trước con canh ở nghĩa trang, chính là nhờ nó mới bình an vô sự."
Bố: "Đúng đúng! Chúng ta mau về nhà dán bùa."
Nói xong bố tiên phong chạy về trước.
Về đến nhà, bố dán cả mấy lá bùa Cửu Bá đưa lên ngoài cửa phòng ông.
Đêm đó chúng tôi bình yên vô sự.
Nhưng sáng hôm sau trong thôn xuất hiện tin tức, trừ nhà La Vinh ra, đêm hôm qua có tới mười tám thôn dân chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa toàn bộ đều là đàn ông.
Tôi báo tin này cho bố, ông nghe xong sợ ngây người.
Bởi vì những người chết lần này đều là những người trước đây đã có được ảnh khỏa thân của cô tôi, vừa vặn không thiếu không thừa một ai.
Lúc này em trai Tiểu Kiệt khóc lóc chạy vào, trong tay còn ôm thứ gì ướt nhẹp.
"Tiểu Kiệt, sao vậy?" Dì Mỹ hỏi.
Tiểu Kiệt: "Gà con của con chết rồi, còn nữa, gà nuôi ở sân sau cũng đều chết hết!"
"Cái gì!"
Dứt lời, chúng tôi vọt ra ngoài, vừa nhìn lập tức giật mình, chỉ thấy gà sau hàng rào đều bị chết chìm vì nước.
Ngoài ra, cửa gỗ sân sau còn có nhiều vết móng tay cào.
Thấy cảnh này, dì Mỹ run rẩy nói: "Chắc chắn...chắc chắn là em gái anh, nó đã trở lại! Ông xã, chúng ta phải làm gì bây giờ!"
Bố tôi bị dọa sợ xanh cả mặt.
Dì Mỹ: "Không phải Cửu Bá từng nói phải đi miếu đạo quán sau núi sao? Hay là chúng ta lên núi tìm hắn đi."
Bố nói: "Đúng, tuyệt đối không thể ở đây chờ chết!"
Vừa dứt lời, bố nhìn chằm chằm tôi, nói: "Con nhóc kia, mày đi đi!"
"Con ư? Nhưng con sợ lắm bố ơi..."
Thấy tôi có vẻ không muốn đi, bố đạp một cái, tức giận quát to: "Nuôi mày nhiều năm như vậy, mày không đi chẳng nhẽ tao đi? Khốn nạn!"
Tôi: "Nhưng... nhưng sau núi lớn như vậy, con thì không biết đạo quán kia ở chỗ nào, đi một mình sợ... Hay là Dì Mỹ và Tiểu Kiệt đi cùng con đi."
Bố suy nghĩ một chút, dời ánh mắt về phía dì Mỹ: "Bà nó à, hai người cũng đi đi!"
"Gì cơ? Em cũng phải đi sao? Ông xã, em..." Dì Mỹ ngạc nhiên.
"Bà có đi hay không!" Bố giơ tay phải lên, chuẩn bị tát bà ấy.
Trong cái nhà này không ai dám cãi lại mệnh lệnh của bố.
Vì vậy, tôi và dì Mỹ, còn cả Tiểu Kiệt không thể làm gì khác ngoài đi ra sau núi tìm Cửu Bá.
Ra đến cửa, bố còn cướp luôn hai lá bùa của chúng tôi, nói rằng ban ngày ban mặt không có việc gì, bùa sẽ để lại cho ông bảo vệ tính mạng.
Mấy thôn lân cận chúng tôi đều được núi cao vây quanh, đỉnh núi ẩn khuất trong mây cứ như cao bất tận, cứ như một bức tường lớn vây lại, ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài, vì vậy có không ít người bị lạc đường trên núi, thậm chí bỏ mạng ở đó.
Nhưng tôi thì khác, từ nhỏ tôi đã chơi đùa sinh hoạt trên núi, núi chính là nhà của tôi, thời gian tôi ở đây còn dài hơn bất kỳ ai.
Tuy nhiên dì Mỹ thì khác, đường trên núi hoàn toàn không biết, huống hồ còn dẫn theo Tiểu Kiệt.
Vì vậy, tôi đưa tấm bản đồ mà tôi tự vẽ cho dì.
"Dì Mỹ, đi thôi, đưa Tiểu Kiệt đi nữa." Tôi nói.
Dì Mỹ nhìn tôi một cái: "Tiểu Lệ, một mình con đi có được không?"
Tôi lắc đầu cười: "Đương nhiên, vả lại con cũng không đi một mình."
"Tiểu Lệ, cảm ơn con, cảm ơn con..."
Dứt lời, dì Mỹ ôm tôi thật chặt rồi khóc.
Thật ra dì Mỹ là do bố tôi lừa ở nơi khác về từ mười năm trước, lúc đầu bà ấy cũng từng định chạy trốn, nhưng mỗi lần đều bị bố tôi phát hiện. Lần nào bà ấy cũng bị đánh một cách tàn nhẫn, roi da, xích sắt, gậy gộc, những thứ này bà ấy đều phải chịu đựng.
Trên người bà từ lâu đã chằng chịt vết thương lớn nhỏ.
Còn có một lần, tôi tận mắt chứng kiến bố nhốt dì Mỹ vào chuồng lợn, ăn uống ngủ nghỉ đều là cùng với lợn, hơn nữa bị nhốt suốt bảy ngày.
Cho đến khi dì Mỹ không dám trốn đi nữa, bố mới thả bà ấy ra, nhưng vẫn xích hai chân bà lại, không để cho bà chạy trốn nữa.
Sau đó Tiểu Kiệt ra đời, dì Mỹ đã chịu ngoan ngoãn, bố cũng tháo xích chân cho bà.
Tôi biết dì Mỹ không bỏ trốn là vì con trai, bà sợ một khi bỏ trốn rồi bị bắt lại, sẽ liên lụy đến Tiểu Kiệt, vì vậy bà chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Cho đến một ngày tôi nói với dì, rằng tôi có thể giúp bà chạy trốn khỏi chỗ này, nhưng điều kiện tiên quyết là bà cũng phải giúp tôi.
Bà đồng ý.
"Chị, chị thật sự không đi cùng à?" Tiểu Kiệt hỏi.
Tôi xoa đầu nó một cái, mỉm cười: "Chị còn có chuyện quan trọng phải làm, đợi sau khi làm xong, chúng ta sẽ gặp nhau ở bên ngoài, đến lúc đó chị sẽ làm đồ ăn ngon cho em."
"Được, chúng ta ngoéo tay, ai nói dối là chó con."
"Được."
Nói xong, dì Mỹ dẫn Tiểu Kiệt đi vào trong núi, mặc dù nhìn bóng lưng họ xa dần tôi có chút không nỡ, nhưng tôi biết chỉ khi họ rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông kia, họ mới có được hạnh phúc thật sự.