Lần đầu tiên gặp Lâm An là cách đây nửa năm, khi đó cậu ta dùng quần áo của mình quấn quanh một con chó nhỏ tới tiệm của hắn, trên người con chó con dính đầy nhựa đường, suy dinh dưỡng trầm trọng như sắp lìa đời.

Mà chỗ hắn chỉ chuyên bán đồ dùng cho thú cưng nên bảo cậu mang nó tới bệnh viện thú cưng.

Lúc đó Lâm An cúi đầu, tóc che mắt, vẻ mặt u ám rụt rè, nhỏ giọng nức nở nói mình không dám tới chỗ đông người.

Lắp bắp cầu xin hắn đưa chú chó con đến bệnh viện thú cưng, còn đưa cho hắn thêm một khoản tiền thuốc men, thấy vậy hắn mới đóng cửa hàng rồi mang con chó đến bệnh viện.

Con chó cỏ nhỏ người không chỉ dính đầy nhựa đường, mà hai chân sau bị gãy, nhiễm thêm parvo phải tốn không ít tiền mới giữ lại được mạng chó của nó.

Đương nhiên toàn bộ số tiền này đều do Lâm An chi trả.

Vài tuần sau, chú chó con được xuất viện, Lâm An lại liên lạc với ông chủ rồi nhờ người nhận nuôi con chó con này.

Nhưng một con chó cỏ nhỏ gầy gò, nhếch nhác, có tiền án bệnh tật khá nhiều còn bị cạo trụi, ai mà nhận ?

Cuối cùng, Lâm An mang con chó nhỏ đi, hắn nhân cơ hội này quảng bá thức ăn cho chó đắt tiền và các sản phẩm khác trong cửa hàng của mình, không ngờ Lâm An lại mua hết.

Ông chủ cũng dần dần hiểu ra tính cách của đối phương, tiền nhiều, ngại giao tiếp thêm thói ở sạch và không biết từ chối người khác.

Cho nên mấy tháng nay hắn thường xuyên mua một ít hàng giá cao, sau đó đều chuyển đến trước cửa Lâm An, nói vài câu ngon ngọt bán thảm này nọ, đối phương sẽ mua hết.

Mấy ngày trước, hắn thậm chí còn dẫn theo một nhóm bạn đột nhập vào nhà Lâm An, lợi dụng nỗi sợ hãi xã hội và thói ở sạch, ép cậu mua hết lô hàng tồn của bạn hắn.

Ông chủ không nhìn kỹ nhưng vẫn nhớ rõ trong đó có hơn chục thùng đựng thực phẩm đóng hộp và thực phẩm nén, đủ các loại dao, dụng cụ nấu ăn, lều bạt, v.v.

Nó không chỉ đủ để sống trong vài tháng mà ngay cả khi muốn rời khỏi thành phố Sở Hi, tất cả các trang bị cần đều có sẵn.

Là một nơi tốt nhất để ẩn náu. 

  • Cá mặn thời @ TYT

Cầm rìu chạy như điên, thỉnh thoảng tiếng kêu la vang lên từ các khu dân cư hai bên, thậm chí có thể nhìn thấy vết máu từ cửa sổ.

Cũng may trên đường không có nhiều người, tang thi di chuyển rất chậm, cho dù phát hiện con mồi chạy qua cũng chỉ chậm rãi đuổi theo.

Nếu mấy ngày tới Lâm An không mở cửa, hắn sẽ tìm thợ sửa khóa đến mở cửa nhà cậu tiện thể lấy thêm một chìa dự phòng nhưng hiện tại không kịp rồi.

Hắn tính toán kỹ rồi, tuy không mở cửa được nhưng nhà Lâm An ở lầu ba, không cao lắm, hắn có thể bò dọc theo ống nước lên, cửa sổ mà khóa thì dùng rìu phá là xong.

Khi tới chung cư, ông chủ nhìn lên, một bóng người đang đứng bên cửa sổ kính trên tầng ba.

Trong phòng không có bật đèn, nhìn dáng vẻ thì chính là Lâm An, cậu ta lặng lẽ đứng trước cửa sổ, không thể phân biệt được là tang thi hay là con người.

Ông chủ nheo mắt lại, hắn biết Lâm An chán ghét mình, cho dù cậu ta không biến thành tang thi, cũng không có khả năng mở cửa cho hắn vào.

Chỉ có thể chính mình động thủ.

Dắt cái rìu vào thắt lưng, giẫm lên giá đỡ cố định ống thoát nước, ông chủ đặt một tay lên phần nhô ra của ban công tầng một, dùng sức để trèo lên.

Đột nhiên, chân bị tóm lấy.

Ông chủ giật mình, cúi đầu xuống, thấy một khuôn mặt quen thuộc đầy máu, gớm ghiếc và đáng sợ.

Miệng của mặt sẹo đầy máu, vừa mở miệng, hắn thậm chí có thể nhìn thấy những mảnh thịt người còn sót lại, đôi mắt đục ngầu và đỏ tươi nhìn chằm chằm vào ông chủ, sau đó ôm lấy chân hắn—kéo người xuống.

“Mẹ kiếp!” Ông chủ dùng hết sức lực đá mặt sẹo một cái.

Mặt sẹo phát ra một tiếng gầm trầm, giống như loài thú đang đe dọa và rít gào, lực tay của mặt sẹo trở nên mạnh hơn — Những ngón tay đang bám trên ban công sắp tuột, ông chủ tức giận không thể không lấy rìu ra để giết tang thi tước.

Sau khi buông ra, hắn ngã người vào con tang thi, đúng như dự đoán, mặt sẹo đã buông tay.

Ông chủ điều chỉnh tư thế, rút ​​​​rìu ra, tấn công mạnh vào tang gào lên một tiếng sắc bén, không ngừng vùng vẫy.

Rút rìu ra, não trắng trắng đỏ đỏ của tang thi từ vết nứt chảy ra, vương vãi khắp mặt đất — dù vậy mặt sẹo vẫn chưa chết.

Ông chủ nghiến răng nghiến lợi, chém mạnh vào đầu tang thi thêm vài phát nữa, vẻ mặt dữ tợn, trong mắt đầy ngoan độc lệ khí hơn cả tang thi ở dưới rìu.

Cuối cùng, mặt sẹo không nhúc nhích nửa, cái đầu nát tươm, thảm không nỡ nhìn.

Ông chủ thở hổn hển đứng dậy, như chợt nghĩ đến cái gì, hắn lại ngồi xuống, dùng rìu bới đầu tang thi ra.

“Trong tiểu thuyết không phải thường nói tang thi có tinh hạch trong đầu sao? Tại sao nơi này lại không có gì nhỉ?” Ông chủ lẩm bẩm, sau khi xác nhận thực sự không có gì, hắn lại đứng dậy, lắc lắc cái rìu rũ bỏ máu và não, cau mày ghét bỏ nói: “Thật gớm.”

Hắn bình phục hô hấp, ngẩng đầu lên —Lâm An vẫn đứng trên cửa sổ, nhưng lần này hình như đang vẫy tay với hắn?

Ý là gì?

Trong phòng không có ánh sáng, ông chủ nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy Lâm An chậm rãi vẫy tay phải.

Là kêu hắn lên? hay là……

Hắn không hiểu Lâm An có ý gì, nhưng người trên đó dường như không biến thành tang thi.

Khá tốt, ở đây có ăn có uống, trong ngực còn có mỹ nhân, nhớ tới lần đầu tiên tới nhà Lâm An, vẻ mặt hoảng loạn khi quên mang khẩu trang, lão bản cười lạnh một tiếng, trong tình thế khủng khiếp này như vậy cũng không tệ lắm.

Sau lưng vang lên một tiếng động nhỏ, ông chủ nín cười, nắm chặt chiếc rìu, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Quay lại nhìn, hai con tang thi giống như ma đang dần đến gần.

Phải nhanh leo lên, nếu không tang thi ngày càng đến càng nhiều, ông chủ vội vàng đi về phía bức tường, vừa mới bước một bước — đã thấy chân mình đau dữ dội.

Chó đẻ, con tang thi đó vẫn chưa chết!

Đầu mặt sẹo gần như đứt lìa khỏi thân nhưng gã vẫn có thể cử động, lúc này răng nanh của gã xuyên qua chân hắn.

Ông chủ nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi chảy ròng ròng, dùng rìu chặt đứt phăng đầu mặt sẹo, nhưng mấy cái răng nanh sắc nhọn đã cắm vào chân.

Hai con tang thi phía sau đang đến đến gần, ông chủ nhặt đầu của mặt sẹo lên, ném nó ra ngoài, máu từ chân chảy ra, hắn không dám lãng phí thêm thời gian nữa, bất chấp đau đớn, tiếp tục trèo.

Nhưng vết thương ở chân khiến hắn chậm lại, hai thây ma phía sau đã túm lấy chân hắn.

Sau khi bị kéo xuống, hắn chỉ có thể tiếp tục chiến đấu với lũ thây ma này.

Tuy nhiên, lần này thần may mắn đã không gọi hắn, lũ tang thi lang thang trong cộng đồng lần lượt kéo đến, tham gia trận chiến.

Vào giây phút cuối cùng trước khi bị một đám thây ma ăn thịt, ông chủ nhìn thấy Lâm An vẫn đứng trước cửa sổ vẫy tay, cuối cùng hắn cũng hiểu rằng Lâm An đã nhìn thấy lũ thây ma phía sau, biết hắn căn bản không thể thoát thân.

Trong bóng tối, hắn dường như có thể nhìn thấy sự giễu cợt và chế nhạo trên khuôn mặt trắng trẻo không tì vết của đối phương, từ biệt lần cuối với hắn: Không bao giờ gặp lại, thằng chó!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của ông chủ trước khi chết.

*

Lâm An đang dọn dẹp nhà cửa thì phát hiện trên kính cửa sổ có một vết bẩn.

Trên thực tế, đó không phải là vết bẩn mà chỉ là một đốm đen rất nhỏ trên tấm kính trong suốt trơn bóng, có vẽ đó là một tạp chất rơi vào kính trong quá trình sản xuất đã hoà lẫn vào kính.

Nhưng với đầu óc mơ màng của Lâm An lúc này —đây chính là một vết bẩn.

Cậu cầm một chiếc khăn vuông nhỏ màu trắng, cẩn thận lau vết bẩn, cho dù phía dưới không ngừng vang lên tiếng vật lộn hay gầm gừ cũng không quan trọng bằng việc lau sạch vết bẩn. ( truyện trên app T Y T )

Lúc lau, cậu ngửi thấy mùi thức ăn, đói quá đêeeee, Lâm An nuốt nước miếng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào vết đen cuối cùng cũng dời xuống.

Một đám thây ma bẩn thỉu vây quanh một đống máu thịt nát bấy, bên cạnh còn có một thây ma dơ hề.

Lâm An dừng một chút, ôm uất ức mà tiếp tục lau kính.

Giống như khi mình đang đói thì có người ăn đồ ăn ngon trước mặt, lúc định đi lên lấy một phần lại phát hiện người kia dùng tay vơ vét đồ ăn nhét vào miệng. Vụn thức ăn rơi ra, mặt và tay đều dính dầu mỡ, thậm chí thấy mình muốn ăn liền nhổ nước miếng lên đồ ăn đó.

Có cho cũng không thèm.

Mặc dù rất đói nhưng vẫn có thể nhịn được.

Tận thế ngày thứ ba, cả thành phố bị mất điện.

Việc mất điện không ảnh hưởng gì đến Lâm An, vẫn là những chuỗi ngày bình yên ở trong nhà.

Cuộc sống hàng ngày bao gồm việc đổ thức ăn và nước uống cho chó, dọn dẹp nhà cửa, rửa đồ vật, lau kính rồi đợi thức ăn đi qua cửa — diện bích trước cửa một lúc.

Tận thế ngày thứ mười, nhà Lâm An cúp nước.

Nhìn đống cớt của sinh vật biết phun nước bọt béo mập trong bồn cầu — cậu không ổn chút nào.

Lâm An: Huệ ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play