“Cửa hàng có một lô hàng mới nhập, tôi đến giao thức ăn cho Tiểu Phúc.” Người đàn ông trung niên ở bên ngoài mỉm cười hiền lành, nhìn rất thân thiện.

Không có chuyển động nào bên trong cánh cửa.

Người bên cạnh liếc nhìn bữa sáng và bữa trưa còn nguyên trên mặt đất: “Đồ ăn cũng không lấy, chắc chắn cậu ta đã ra ngoài rồi.”

“Không thể nào.” Người đàn ông trung niên khẳng định: “Nếu cậu ta mà ra ngoài trời sẽ mưa đỏ, chắc chắn cậu ta đang ở trong nhà.”

“Vậy là cậu ta không muốn mở cửa cho chúng ta à?”

Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia không vui, sau đó gõ mạnh cửa: “Tiểu An, tôi là chủ cửa hàng đồ dùng cho thú cưng. Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không? Có cần chúng tôi giúp không? Mở cửa ra nào.”

Lời nói nghe có vẻ rất quan tâm, nhưng động tác đập cửa lại rất thô bạo, cánh cửa an ninh màu đen bị hành động của người này lay động, Lâm An bên trong nhà người cũng co rúm lại.

Rõ ràng ngay trước cửa là đồ ăn mà cậu chờ cả ngày nay nhưng mà Lâm An hoảng sợ đến mức nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng ngủ như một bản năng, mở tủ, bước vào, sau đó đóng tủ lại, bịt tai rồi rúc vào sâu trong tủ.

Tiểu Phúc ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cố gắng làm ra vẻ hung dữ, sủa vào cửa, muốn xua đuổi những kẻ xâm lấn bên ngoài.

“Thấy chưa, con chó ở bên trong, chắn chắn người ở nhà.”

“Đại ca, lỡ cậu ta không mở cửa thì phải làm sao? Em nhập lô hàng này dành riêng cho cậu ta, không bán được chỉ có nước ăn cám.”

“Đúng vậy, tiểu tử này bình thường không ra ngoài, nếu như không mở cửa, chúng ta thật sự không có cách nào cả.”

Chủ cửa hàng đồ dùng cho thú cưng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mẹ nó, tao đã bảo tụi bây tém tém lại một chút, lần trước tao đã tống đi một đống hàng rồi, mới qua có mấy ngày lại làm thêm mẻ nửa. Làm lông cừu cũng không ai làm như vậy. Tao bán biết bao nhiêu thức ăn cho chó không sao, đổi mày đi một lần lại thành ra thế này hả?”

Những người đàn ông bên cạnh không dám phản bác, chỉ lúng túng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Ông chủ nhặt hộp cơm dưới đất đưa cho hai người còn lại: “Lâm An gọi đồ ăn ở nhà hàng này ba bữa một ngày, cậu ta không ăn được chỗ khác. Mấy ngày tới hai đứa tụi bây chờ ở đây, thấy người giao đồ ăn tới vừa đặt xuống là phải cầm đi ngay. Tao không tin nó nhịn ăn được!”

Ông chủ và một người khác rời đi, chỉ còn lại hai người đàn ông đóng cọc ở đây.

  • Đón đọc chương mới nhất tại app TYT

Vừa hay họ cũng chưa ăn trưa nên thó luôn hai phần đồ ăn của Lâm An.

“Đây là nhà hàng nào? Khá ngon đấy.” Tóc vàng thồn cơm vào miệng không ngừng, hộp cơm đóng gói tinh xảo, chay mặn có đủ. Chỉ riêng phần trang trí thôi đã rất đã mắt rồi, hương vị miễn bàn, ngon hơn hẳn những thứ hắn đã từng ăn ở nhà hàng trước đây.

Người bên cạnh khóe mắt có sẹo, vẻ dữ tợn, đang nhai bánh bao nhân thịt nghe vậy khịt mũi hừ lạnh: “Đây là đồ đặt riêng, đa số không thể ăn nếu không đặt trước. Tiền mày kiếm cả một ngày không đủ cho phần này.”

Gã tóc vàng tặc lưỡi: “Mày nói xem tiểu tử này làm gì mà có tiền nhiều tiền như vậy? Tao nghe đại ca nói nó không ra ngoài cũng không đi làm, là phú nhị đại hả?”

Mặt sẹo nhét thêm một cái bánh bao nhân thịt: “Tao không biết, mày quan tâm chi lắm vậy? Chờ nó không chịu nổi ra ngoài thì mau tống khứ đống hàng này đi! Mặc kệ là phú nhị đại hay phú tam đại gì đó!”

Bữa sáng chỉ có hai cái bánh bao nhân thịt và một cốc sữa đậu nành, sau khi mặt sẹo ăn hai cái bánh bao thịt, cơn đói càng trở nên mãnh liệt hơn, gã nhìn cơm trong tay tóc vàng rồi đột nhiên chộp lấy.

“Đệch, mày làm gì đó?” tóc vàng vô thức muốn giành lại nhưng lại phát hiện người bên cạnh đang nhai ngấu nghiến cứ như một quỷ đói, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn có chút đáng sợ.

Bọn họ cũng không thân nhau lắm, chỉ thỉnh thoảng cùng nhau đánh bài, thấy tên này không dễ chọc vào, tóc vàng trợn mắt trắng, nhỏ giọng chửi: “Ăn..ăn..ăn, ăn chết mày luôn đi.”

Từ đó, hai người cứ ngồi xổm trước cửa nhà Lâm An, tóc vàng lúc chơi điện thoại di động, lúc hút thuốc, cực kỳ nhàm chán.

Nhưng gã mặt sẹo đang ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tường, cúi đầu, thở dốc trông rất khó chịu.

Tóc vàng mặc dù nhận thấy người kia có gì đó không ổn nhưng vẫn phớt lờ, gã vẫn ghim mối thù cướp cơm buổi trưa.

Trời dần tối, điện thoại của tóc vàng hết pin, gã ta sốt ruột đi đi lại lại trong hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn lên cầu thang.

“Đã hơn bảy giờ rồi, sao bữa tối vẫn chưa tới? Chắc là bị hủy rồi.” tóc vàng nghĩ có thể do tên nhóc con trong nhà biết họ đang ngồi xổm canh chừng bên ngoài nên đã hủy đơn hàng.

Mẹ kiếp! Đúng rồi, lô hàng lần trước bán cho Lâm An có rất nhiều đồ đóng hộp và thực phẩm nén các loại.

(*Thực phẩm nén:压缩食 tựa tựa như loại lương khô bên mình nhưng mấy bồ nhớ ko phải hoàn toàn là lương khô đâu nhé, cụ thể gg nhoa.)

Đệch, thế thì canh cái bíp.

Tóc vàng càng nghĩ càng tức giận, sải bước đến trước mặt sẹo: “Về thôi. Hàng chúng ta bán lần trước có hơn chục thùng đồ hộp và thực phẩm nén. Cho dù cậu ta không ra ngoài trong mấy tháng cũng không chết đói được đâu, cái lão kia đầu óc chưa già mà lú mẹ rồi, bảo chúng ta đi canh cửa, mẹ canh tới chết cũng không thấy người ra.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Gã mặt sẹo ngồi bất động.

Tóc vàng tức giận, đá mặt sẹo một phát: “Sao mày không nói gì? Chết rồi hả?”

Một bàn tay đột nhiên từ trong bóng tối vươn ra, tóm lấy bắp chân của tóc vàng.

“Mày phát điên gì đó!” tóc vàng nhảy lùi lại, muốn rút chân nhưng lực của tên này mạnh đến mức như xương chân sắp bị bóp nát.

Mặt sẹo bị tóc vàng giãy dụa kéo ra khỏi bóng tối, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi tay màu xám đen nổi đầy gân xanh, đôi mắt đục ngầu hiện lên sự đói khát điên cuồng, mặt sẹo há mở miệng răng nanh sắc nhọn cắn mạnh vào đùi tóc vàng.

Máu phun ra, một miếng thịt nóng hổi bị xé ra khỏi bắp đùi tóc vàng.

“Aaaaaaaa!” tóc vàng ngã xuống đất, đau đến run rẩy, hắn kinh hãi nhìn mặt sẹo vẻ mặt tham vô cảm nhai miếng thịt của mình.

Trên mặt, miệng và quần áo đều dính máu, nhưng gã lại cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt đục ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như thể đang cân nhắc xem nên gặm miếng tiếp theo ở đâu trên người hắn.

“Cứu!” tóc vàng hoảng sợ chật vật bò trên mặt đất, vết máu kéo dài một đường, nước mắt nước mũi giàn dụa, hét lớn: “Cứu mạng, ở đây có quỷ.”

Cộng đồng này nằm ở một nơi tương đối hẻo lánh, thường ban ngày cũng không có nhiều người ở, hắn kêu đến rát cả cuống họng nhưng không có ai xuất hiện cả.

Như nhớ tới một người, tóc vàng trong mắt hiện lên tia hy vọng, đứng dậy kéo lê cái chân bị thương, khập khiễng lết tới trước cửa nhà Lâm An.

“Cứu tôi với Lâm An, tôi biết cậu ở nhà, nhanh mở cửa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play