Cậu cần...cần nước.
Lâm An cuối cùng cũng nhớ tới thứ mình cần nhất.
Cậu mờ mịt mà cúi đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem nước ở đâu, nhưng mà bồn rửa tay trơn bóng không thấy giọt nước đọng luôn, những cái khăn lông mềm mại khô ráo được xếp gọn ở trên kệ, chỗ nào cũng không có nước.
Chỉ có một vũng nước trong bồn cầu…
Dù đầu óc không đủ dùng nhưng mà Lâm An hoàn toàn không có ý sử dụng nước trong đó ngược lại có chút ghét bỏ mà tránh đi.
Tìm thật lâu, trong lúc vô tình cậu đụng vào vòi nước màu trắng bạc trên bồn rửa — một dòng nước trong suốt từ từ chảy ra, phù cuối cùng cậu đã tìm được thứ mình cần.
Như một thói quen, Lâm An cúi xuống rửa mặt, khoảnh khắc nước chảy chạm vào má, cảm giác khó chịu, cáu kỉnh liền biến mất.
Dòng nước không ngừng chảy qua bàn tay, trượt khỏi đầu ngón tay, xuyên qua từng kẽ hở, không thể bắt hay giữ được, nhưng dòng nước này khiến Lâm An vô cùng thoải mái, giống như một con cá nhỏ trong ao khô cuối cùng tìm thấy được nguồn nước để sinh tồn, yên ả và thanh bình.
Lâm An tiếp tục rửa mặt, khứu giác nhạy bén, có thể ngửi được một chút mùi hương trên mặt mình.
Mãi cho đến khi không còn ngửi thấy nước bọt mùi gà của đồ ăn kia, cậu mới dừng lại.
Ngẩng gương mặt ướt đẫm lên, tóc mái đều ướt sạch, đôi mắt màu hồng ngọc trong trẻo sáng ngời nhưng không có tiêu cự, trông hơi ngốc.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, ba tiếng gõ nhẹ nhàng đều đều, sau đó một giọng nam trẻ tuổi vang lên: “Lâm tiên sinh, tôi để bữa trưa của anh trước cửa, bữa sáng của anh cũng để trước cửa, anh nhớ mang vào chung nhé.”
Lâm An không chỉ nghe thấy, còn ngửi được mùi máu thịt tươi, đó là đồ ăn ngon hơn vô số lần sinh vật biết phun nước miếng kia, cơn đói vừa đi mất lại ập trở về.
Cơm! Cơm ở bên ngoài!
Lâm An há miệng nhe răng lập tức xoay người, muốn đi tìm món đồ ăn mới ngon ngọt kia — Kết quả là zombie đập đầu vào cửa.
Vừa rồi để trốn Tiểu Phúc cậu vô tình đóng cửa lại, nhưng bây giờ lại không mở được, chỉ có thể áp đầu vào cửa, đẩy đẩy, nghĩ dùng cách này mở cửa ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cánh cửa không chút sức mẻ.
Mùi thức ăn ngon càng ngày càng xa, Lâm An nóng nảy, đập đầu vào cửa.
“Bồm bộp!”
Tiếng đập cửa vang lên càng lúc càng lớn, nhưng người đưa đồ ăn đã đi xa, chỉ có Tiểu Phúc trong nhà nghe được.
Lâm An thường đóng cửa khi tắm rửa, cho nên khi Tiểu Phúc nhìn thấy chủ nhân vào phòng tắm liền chạy ra ban công phơi nắng, nghe thấy tiếng gõ cửa, nó vẫn nhắm mắt, dựng đuôi lên. Ài! Ngày ba cử, ông đây đã quen rồi, sáng nay khi chủ nhân còn đang khò khò bên ngoài vang lên một lần rồi.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng tắm, tai con chó giật giật, nó lập tức đứng dậy.
Sau khi xác nhận đây là chủ nhân làm, Tiểu Phúc chậm rãi đi tới cửa phòng tắm, nghe tiếng đập ‘bồm bộp’ bên trong, hửi hửi một lúc rồi đột nhiên đứng thẳng thân trên, cố gắng đặt hai chân trước lên trên tay nắm cửa.
Nhưng nó chỉ mới có sáu tháng tuổi, hơn nửa khi còn nhỏ bị suy dinh dưỡng và bệnh nặng nên kích thước của nó nhỏ hơn những con chó cùng trang lứa, hoàn toàn không thể chạm tới tay nắm cửa.
Tiểu Phúc nỗ lực nhảy~ hayda~ nhảy, nhiều lần như vậy cuối cùng cũng đặt chân trước lên được tay nắm cửa — mở cửa thành công.
Chú chó thông minh giải cứu thành công chủ khỏi nhà vệ sinh. Get!
Lâm An mặt không đổi sắc đi ra ngoài, trán đỏ bừng, hai tròng mắt đỏ ngấn nước, nước mắt chậm rãi chảy xuống sườn má vô cảm, hàng mi cong cong cũng ươn ướt, không biết có phải do tông cửa đau quá hay không, hay do đồ ăn bên ngoài đã đi mất hoặc có thể là đói bụng đến bật khóc, tóm lại trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
Không còn ngửi thấy mùi máu tươi ngoài cửa nữa, Lâm An chậm rãi đi đến cửa, bữa sáng và bữa trưa đặt ngoài cửa không có mùi cậu muốn ăn, cậu đôi mắt đỏ hoe cứ đứng ở cửa như đang chờ đợi cơm lại được chuyển đến tận cửa lần nữa.
Tiểu Phúc cũng ngồi xổm ở cửa một hồi, Lâm An bơ đẹp nó, cậu vẫn chưa quên kí ức đau thương đó đâu nhé, cậu đã loại sinh vật biết phun nước miếng này ra khỏi danh sách đồ ăn rồi.
Nửa giờ sau, Lâm An vẫn đứng ở chỗ đó.
Tiểu Phúc đã về phòng tìm đồ chơi giải sầu, bên ngoài vẫn không có người tới.
Lâm An sờ sờ bụng, thất vọng cúi đầu.
Khoảnh khắc cậu cúi đầu xuống, tầm nhìn của cậu đột nhiên dính chặt ở dưới chân.
Trên sàn gỗ sáng màu, một giọt nước trong suốt rơi thẳng xuống đất.
Đó là từ trên người Lâm An rơi xuống, cậu chỉ biết rửa mặt lại quên lau mặt, cả mặt đầy nước, tóc mái và tay cũng đang nhỏ nước.
Chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sau, bắt đầu từ cửa nhà vệ sinh, vết nước trên mặt đất kéo dài đến chân cậu.
Trong số đó có dấu chân chó vừa rồi bị Tiểu Phúc dẫm lên và mang đi nơi khác.
Ngẩn ngơ nhìn vết nước trên sàn, Lâm An lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nhìn vào thì thấy khó chịu, không lau sạch cũng thấy khó chịu.
Ngay cả khi không còn ký ức nhưng những chuyện đã làm vô số lần sẽ ăn sâu vào trong cơ thể thành phản xạ tự nhiên. Lâm An tìm cây lau nhà, từ ngoài cửa bắt đầu chậm rãi lau sàn nhà, cho dù cây lau nhà đã bẩn, cậu sẽ giặt lại cây lau nhà, tiếp tục lau sàn.
Nhìn sàn nhà sáng bóng, mặc dù trên mặt Lâm An không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tiếp theo, việc lau bàn, lau đồ đạc trở thành chuyện đương nhiên.
Zombie nhỏ cần cù đang dọn dẹp bàn ăn thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa — lại ngửi thấy mùi máu tươi.
Tuy rằng không phải là ‘cơm’ lúc nãy, nhưng lần này đồ ăn nhiều hơn lần trước.
Ngoài cửa vang lên hỗn loạn tiếng bước chân, hướng thẳng đến tầng này, càng ngày càng rõ, Lâm An ngửi thấy mùi máu thịt càng ngày càng nồng.
Một, hai, ba, bốn miếng thức ăn.
Ừng ực!
Nước miếng không ngừng tiết ra, cậu đói bụng lâu rồi, thả cái khăn trong tay ra, lảo đảo hướng về phía cửa.
Bạn zombie nào đó vẫn chưa biết mở cửa, chỉ thể ngửi mùi thịt tươi mới bên ngoài mà thôi.
Đói quá àaaaa, muốn ăn~.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng điệu lười biếng: “Tiểu An, tôi biết cậu ở nhà, cậu mở cửa đi.”
Lâm An đang há miệng sốt ruột muốn ăn cơm, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đồng tử hơi co lại cả người như bị xịt keo đứng bất động.