Nó dường như nghĩ rằng mọi thứ trong không gian của mình đều thuộc về nó. Lâm An có thể tự do lấy dùng, nhưng Thẩm Tu Trạch thì... đến giờ anh mới chỉ lấy được từ Tiểu Phúc có một lần, đó là thức ăn dành cho chó mà nó ghét nhất. Những thứ khác thì không lấy được gì, thậm chí cả chiếc xe đồ chơi trong tay anh, Tiểu Phúc cũng lấy lại cất vào trong không gian.
Thẩm Tu Trạch đã quá quen với điều này. Anh lấy rau củ và thịt từ những túi đã đóng gói sẵn, sau đó chuyển bàn ghế gấp ra ngoài. Lẩu có mùi rất nặng, ăn trong xe sẽ làm xe bị ám mùi mất mấy ngày, nên tốt nhất là ăn ở bên ngoài.
Lâm An ở bên trong rửa rau với cắt thịt, Thẩm Tu Trạch sắp xếp bên ngoài. Cái nồi lấy từ trong không gian là nồi inox thường nhưng anh dùng dị năng để chia nồi thành hai ngăn, biến thành nồi lẩu uyên ương.
Một bên là lẩu suông, một bên là lẩu cay. Sau khi cho nước sôi vào, mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp nơi, lấn át mọi phía. Khi Lâm An mang rau ra, nồi lẩu đã sôi sùng sục.
Hai người ngồi xuống ghế, bắt đầu bỏ đồ ăn vào nồi. Tiểu Phúc cũng ngửi thấy mùi, ngồi xổm bên bàn, ngước đầu lên ánh mắt đầy mong đợi nhìn nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút.
Lâm An nếm thử nước lẩu thanh, khá nhạt, nên ngay khi thịt vừa chín, cậu đã gắp một ít bỏ vào tô inox của Tiểu Phúc trước.
Nhưng Tiểu Phúc không ăn mà liếc nhìn trên bàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT