Lâm An không nỡ, nhưng ngoài kia quá nguy hiểm. Họ chỉ mang theo rất ít hành lý, không có đủ thức ăn cho Tiểu Phúc. Dù sao họ cũng không có dị năng không gian như Ô Đoá để có thể mang theo mọi thứ của Tiểu Phúc cần bất cứ lúc nào. Khí hậu hoang dã thay đổi liên tục, thức ăn có hay không cũng không biết, thậm chí còn không rõ có những mối nguy hiểm nào đang chờ đợi.
Tất cả đều là ẩn số, nếu Tiểu Phúc đi theo họ chỉ có chịu khổ.
Thẩm Tu Trạch xoay thuyền lại, còn Lâm An bắt đầu giảng giải cho Tiểu Phúc. Dù biết nó không hiểu, nhưng Lâm An đã nuôi nó như nuôi một đứa trẻ, hy vọng nó có thể ở lại thành Bạch Trạch, nơi an toàn và phù hợp nhất cho nó.
“Tiểu Phúc, nghe lời nào, bọn anh không mang theo thức ăn cho chó. Em theo bọn anh sẽ không có gì để ăn, quay về được không? Tối đa là một năm, anh sẽ quay lại.”
Tiểu Phúc hừ hừ, mắt to tròn nhìn Lâm An đầy vẻ cầu xin, dùng móng vuốt cào lên chân cậu, làm như đang cầu khẩn. Nhưng lần này, Lâm An rất kiên quyết, không chút lay động.
“Không được, em phải quay về. Ở đây không có thức ăn cho chó, không có đồ hộp, không có đồ ăn vặt, chẳng có gì cả. Em đi theo bọn anh thì ăn gì?”
Tiểu Phúc phát hiện mũi thuyền đang quay, bọn họ trên đường trở về thành thành Bạch Trạch, biết mình sẽ bị bỏ lại, nó đứng dậy vội vàng hoảng hốt quay vòng tại chỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT