Cả tòa cổ thành chiếm diện tích rộng lớn, ngoại trừ một số bộ xương nhìn thấy trong cạm bẫy, quần áo trên người những bộ xương này nhìn qua cũng không phải kiểu dáng mười mấy năm trước, mà giống kiểu dáng trước kia hơn.
Đến bây giờ, bọn họ cũng không có phát hiện sự tồn tại của nhóm người hoặc thi thể mười mấy năm trước.
Lâm An dắt Tiểu Phúc đi thẳng về phía trước, ở giữa thành cổ, có một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, tòa cung điện này do những tảng đá lớn xếp thành, trước cửa chính có hai tòa pho tượng đá cực lớn, một tòa tượng hình rắn, còn lại là một chiến sĩ nhân loại mặc áo giáp.
Cả hai bức tượng đều sống động đến nổi trải qua một thời gian dài phong hóa vẫn đủ khiến cho người nhìn phải ngạc nhiên.
Lâm An rất khẩn trương, nhưng lại kiên định đi về trước, cho đến khi đi tới cửa chính của cung điện, nhìn cánh cửa đá khổng lồ, chớp chớp mắt, trong đôi mắt đỏ rực hiện lên sự căng thẳng và sợ hãi.
Mãi cho đến khi cổ tay bị người khác giữ lấy, Lâm An rốt cục phục hồi tinh thần, nhìn sang Thẩm Tu Trạch miễn cưỡng cười cười.
Kỳ thật từ trước tới giờ cậu rất muốn đến chính là tòa cung điện ở thành cổ Ô Mạc Tư này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT