Có điều không biết mẹ Thu Hoa tìm được đơn thuốc nuôi tóc ở đâu, hai ba năm nay, bà ấy đã dưỡng chất tóc vốn rất tốt của cô trở nên mềm mại như tơ lụa.
Nhất là khi mái tóc đen như mực càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ, thế nên Trần Lộng Mặc không nỡ cắt.
Nói thế nào nhỉ, nếu như thời gian và tiền tài cho phép, làm gì có cô gái nào không thích chưng diện chứ? Cô cũng là người bình thường mà thôi:
“… Tháng ba tháng tư năm sau chị dâu cả sinh, mẹ đã nói sẽ tới đơn vị trước một tháng giúp đỡ chị ấy sinh sản, tới lúc đó con đi với mẹ. Nếu tính toán thì bây giờ con đi biên giới, cuối tháng mười, trước khi tuyết lớn chặn đường cũng vừa kịp lúc quay về, sau đó ở trong nhà qua mùa đông, năm sau qua chỗ chị dâu cả, thời gian cũng vừa khớp.”
Tào Thu Hoa chọt chọt đầu cô: “Con tính toán hết cả rồi cơ đấy.”
Trần Lộng Mặc hiểu đây có nghĩa là bà ấy đồng ý rồi, cô dựa vào vai mẹ Thu Hoa, đôi mắt híp lại: “Mẹ Thu Hoa cứ yên tâm, lúc làm việc anh tư vẫn rất đáng tin cậy. Hơn nữa, mẹ Thu Hoa không yên tâm với anh ấy không lẽ không yên tâm con sao? Con sẽ không để lạc đâu.”
“Con đó, nhóc láu lỉnh!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play