Nghĩ đến đây, Trần Lộng Mặc được mẹ Thu Hoa ôm trong lòng vỗ vỗ sau lưng bật cười thành tiếng.
Thật là vui mừng.
Không chỉ là tảng đá luôn đè nặng trong lòng cô đã bị gỡ bỏ hoàn toàn, mà càng quan trọng hơn đó là tình yêu thương của người nhà dành cho cô.
“Cười… Con còn cười nữa? Con nhóc chết tiệt này đúng là không tim không phổi. Chuyện lớn như vậy lại dám giấu mẹ, chiều hư con rồi.” Nghe thấy tiếng cười của con gái, Tào Thu Hoa buông cô ra, sau khi nói vài câu giận dữ, lại giơ tay đánh mạnh con trai một cái.
Trần Nghĩa sờ mũi, biết mẹ bực mình chuyện cậu ấy giấu giếm.
Sau khi dạy dỗ xong cặp song sinh tự ý hành động, Tào Thu Hoa lại trìu mến nhìn con gái, vuốt mái tóc dài của cô nói: “Duật Duật đã lớn rồi, anh cả và chị dâu con bảo con đến sống trong quân đội với bọn chúng mấy tháng. Dù sao ở nhà cũng không có việc gì, con đến đó ở được không?”
Tuy rằng luyến tiếc, nhưng sự việc hôm nay ầm ĩ lớn như vậy, trong thôn còn đỡ, nhưng ngoài thôn chắc chắn sẽ có nhiều lời đồn đãi không tốt về Duật Duật. Đến lúc đó thì lũ chó mèo mặt dày vô sỉ gì cũng sẽ muốn đến cầu hôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play