Khuôn mặt Lưu Khải trắng bệch, cố gắng vùng vẫy lần cuối: “Tôi… Tôi…”
Bác bí thư gật đầu: “Đừng sợ, thôn chúng tôi rất an toàn, chỉ cần cậu đừng tự ý chạy về phía sau núi thì bình thường sẽ không gặp phải dã thú đâu.”
“Còn… Còn có cả dã thú nữa ư?”
Như thể lúc này mới nhận ra mình đã nói sai, bác bí thư vội an ủi: “Không cần phải sợ, nhà của Đại Sơn rất nhiều đàn ông, đều là thợ săn giỏi, cha của thằng bé so với nó còn cao hơn, cậu là một thanh niên tốt bụng, chỉ có ở trong một gia đình như vậy thì tôi mới có thể an tâm về sự an toàn của cậu.”
Cuối cùng, cho dù Lưu Khải có phản kháng như thế nào thì hắn ta vẫn bị tên Đại Sơn lỗ mãng nhiệt tình kéo đi.
Những thanh niên trí thức còn lại sắc mặt tái nhợt, cứ tưởng rằng mình đã lạc vào một thôn trang độc ác ăn thịt người không nhả xương nào đó.
Bác bí thư lại chậm rãi hút thuốc, thầm lẩm bẩm trong lòng: Đại Sơn quá thật thà, nhưng cha của nó là một người khôn khéo, đối với loại người có tâm tư không sạch sẽ như vậy, xem ra ở nhà ông ấy cần được dạy dỗ một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT