Trần Quân phẩy tay: “Vậy thì về thôi.”
Trần Nghĩa lặng lẽ liếc nhìn lướt qua trong đám người, vẫn không phát hiện ra điều gì, lúc này mới gật đầu: “Làm bánh táo xong chắc vẫn kịp để mang một ít cho thím Xuân Mai.”
Ngay khi ba anh em xoay người chuẩn bị rời đi thì những người dân bị chiếc máy ảnh nước ngoài hấp dẫn toàn bộ sự chú ý lúc này mới phát hiện ra bọn họ.
Có người hét lên: “Con bé Duật Duật mới trở về đấy à?”
Trần Lộng Mặc quay đầu lại, mỉm cười với người đó: “Chú Sơn Căn, chúng cháu đến nhà thím Xuân Mai để chọn ít táo.”
Vẻ mặt chú Sơn Căn như chợt hiểu ra, khuôn mặt giản dị nhưng trên đó lại chứa đựng đầy tình yêu thương: “Chả trách con bé này ra đây, đi đi, lấy nhiều một chút, táo của thím Xuân Mai ngọt lắm đấy! Nhưng bà ấy lại hơi eo kiệt, ngoại trừ bọn trẻ trong thôn ra thì bà ấy cũng chỉ tình nguyện cho cháu thôi…”
Câu nói đùa này vừa phát ra, mọi người đều cười vang, đám đông bắt đầu trêu chọc ba anh em bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play