Nếu không phải tình cảnh không cho phép, bà cũng không đành dắt con gái mới tỉnh được một tuần, còn mơ hồ với thế giới xung quanh đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ. Cho dù người kia là chị Thu Hoa bà cực kỳ tin tưởng nhưng bà vẫn không nỡ.

Nhưng... không còn cách nào khác.

Trần Lộng Mặc không sợ điều này. Thứ cô sợ là thời gian hai năm, đếm ngược đến cái chết.

Cho dù cô tự cho rằng đầu óc mình sáng láng nhanh nhạy, cũng không phải dạng thích đâm đầu vào chỗ chết, nhưng mà... nhỡ đâu nội dung của cốt truyện không thể thay đổi được thì sao?

Nghĩ đến đây, Trần Lộng Mặc lại thầm giật mình một cái. Cô chớp đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ của mình, mơ hồ nhìn mọi người xung quanh, giãy giụa nom rất tội nghiệp: "Con... con không biết mẹ Thu Hoa và... anh trai. Con sợ lắm, không muốn đi đâu."

Trần Đức Mậu cúi người xoa cái đầu nhỏ của con gái, an ủi: "Đừng sợ, cha không để con đi một mình. Cha bảo anh Tiểu Hồ chở con đi."

Quý Mạt cũng gật đầu: "Đúng, thật sự không được. Mẹ đã nói với anh Chử Miếu rồi, để anh ấy đi với con nhé?"

... Trần Lộng Mặc càng đau đầu, ý của cô không phải vậy.

Các bậc trưởng bối bày tỏ thái độ rất kiên quyết về việc rời đi.

Xét theo tuổi mụ thì vẫn chỉ là một cô bé 15 tuổi, vì trước kia đã xảy ra tình huống đặc biệt nên được chăm sóc cẩn thận cũng là chuyện bình thường.

Cho nên sau nhiều lần Trần Lộng Mặc thăm dò vẫn không có kết quả, cô dứt khoát dẹp chuyện này sang một bên.

Dù nói thế nào thì cũng còn tới hai năm nữa tai họa mới ập đến, nếu đến lúc đó mà vẫn không tránh được thì có lẽ bỏ chạy vẫn còn kịp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dĩ nhiên, nếu trong khả năng cho phép, cô càng hy vọng mình có thể ra tay trước để sớm ngăn chặn mối nguy hiểm.

Trong lòng âm thầm quyết định, đợi sau khi cha mẹ rời khỏi phòng ngủ, Trần Lộng Mặc cũng không vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi, cô mở hành lý nhỏ ra kiểm tra đồ vật bên trong.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Hành lý này không lớn, bên trong túi vải có vết rách đã được vá lại là một cái túi nhỏ bằng da, trong túi nhỏ chứa đầy các loại thương phiếu cùng hai mươi tờ “đại đoàn kết” và một quyển sổ tiết kiệm khác viết tên cô.

Ở thời đại này, số tiền gửi ngân hàng này được coi như là một khoản 'kếch xù', Trần Lộng Mặc yên tâm hơn một chút, ít nhiều gì thì cô cũng có khả năng sinh tồn ở một nơi xa lạ và đồng thời cô cũng không nhịn được mà cảm động trước tình yêu thương đầy vị tha của cha mẹ đối với con cái.

Biết nói thế nào đây?

Nếu bạn có cha mẹ thì bạn sẽ sống... sống rất hạnh phúc.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải đi đến vùng nông thôn ở phương Bắc nương tựa mẹ Thu Hoa, Trần Lộng Mặc cũng không ngờ sẽ gấp rút đến như vậy.

Rạng sáng hôm sau, cô vừa mới rời giường đã được mẹ mình thông báo rằng vé xe đã mua rồi, xe lửa sẽ khởi hành vào lúc ba giờ chiều, anh Tiểu Hồ sẽ đưa cô rời đi.

"Sao nhanh quá vậy ạ?" Sau khi giật mình, với một mái tóc bù xù như mớ rong biển cô mở miệng định hỏi cha mình xem có phải đã quyết định nơi 'cải cách tư tưởng' rồi hay không, nhưng khi vừa định thốt ra thì cô lại nuốt ngược về, cô không có cách nào có thể giải thích những thông tin này đến từ đâu được.

Quý Mạt dậy sớm hơn con gái của mình, nói nghiêm túc thì có quá nhiều chuyện dồn nén ở trong lòng nên bà và chồng mình mất ngủ cả một đêm, chỉ còn cách đưa con gái mình đi nơi khác thì họ mới có thể bình tĩnh lại và đón chờ cơn bão tiếp theo ập tới.

Nhưng bà không muốn những chuyện này với con bé, bà cười đùa rồi nói: "Cha mẹ đã già rồi nên cảm thấy như thế là vẫn còn lâu đấy, lại đây để mẹ thắt tóc đuôi sam thật đẹp cho con nào."

Mới có 42 tuổi mà già ở chỗ nào? Trần Lộng Mặc khẽ mím môi, che giấu sự mất tự nhiên của mình, cô im lặng ngồi xuống ghế tùy ý để cho các ngón tay của bà chuyển động ở trên tóc mình.

"Đến nhà mẹ Thu Hoa phải chịu khó siêng năng lên, đừng quá yếu đuối, phải biết phụ giúp làm việc có biết không? Con cũng đã lớn rồi... Nếu như bị người ngoài ăn hiếp thì đừng sợ, cứ nói với mẹ Thu Hoa của con, bà ấy nhất định sẽ bảo vệ con..."

Cô nghe bà nói lải nhải bên tai liền nghĩ tới cảnh chia tay sắp tới, Trần Lộng Mặc nghĩ mình sẽ không có quá nhiều cảm xúc.

Nhưng không hiểu sao khi lắng nghe bà căn dặn nhiều điều như vậy, đáy lòng cô sinh ra từng đợt cảm giác khó chịu sau đó dần dần dâng lên cảm giác chua xót đến khó tả.

Đối với những khó khăn sắp ập đến với cha mẹ, cô cũng dần có những cảm xúc chân thật hơn.

Mà cái cảm xúc này kéo dài đến khi cô ngồi vào trong xe, chiếc xe từ từ lăn bánh, nhìn qua cửa xe cô thấy khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ và thái độ nghiêm túc đạt đến cảnh giới khi vẫy tay chào tạm biệt của cha cô.

Cô mím môi suy nghĩ, chờ đến khi cuộc sống đã ổn định, mình phải nghĩ cách liên lạc với cha mẹ! Dù có phải gửi thêm một chút đồ cũng được, ít nhất có thể làm cho cuộc sống của bọn họ cải thiện hơn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play