Nghĩ đến đây, Trần Lộng Mặc âm thầm sờ vào thắt lưng, khi tay đụng phải một xấp dày những thứ quen thuộc, cô mới yên lòng.

Toàn bộ tiền giấy mà cô mang theo đã được mẹ dùng kim khâu lên quần áo.

=

Tỉnh H.

Tại đơn vị 738.

Trần Vũ Văn đen mặt đẩy mạnh cửa phòng làm việc ra.

"Ầm!" Một tiếng động vang lên thật lớn, dáng vẻ cao lớn phủ đầy sương tuyết lạnh lẽo giống như một trận gió lớn bay vào.

Đến khi thấy rõ người đang ngồi trong văn phòng, lông mày lưỡi kiếm đen nhánh của anh ấy nhíu lại chặt hơn sau đó nói lớn: "Cái tên kia, sao cậu lại ở trong phòng làm việc của tôi?"

Thiệu Tranh không để ý đến khuôn mặt u ám của anh ấy, anh quơ quơ xấp tư liệu ở trong tay, đôi môi xinh đẹp nở một nụ cười: "Kế hoạch huấn luyện quân sự năm tới đã được soạn xong, Trung đoàn trưởng bảo tôi cầm tới bàn bạc với cậu, nếu có chỗ nào cần thay đổi thì đi nói lại với ông ấy, mà cậu bị làm sao vậy? Sao lại tức giận thế? Có người khiến cậu ăn thuốc súng rồi hả?"

"Bớt cười đùa hí hửng với tôi đi." Tâm trạng của Trần Vũ Văn ngay lúc này rất tệ, anh ấy không có thời gian rảnh rỗi để đùa giỡn.

Anh vươn cánh tay dài cầm lấy tài liệu rồi quăng lên bàn sau đó ngồi phịch xuống ghế, gác chéo chân, vẫy tay đuổi khách: "Đi chỗ khác chơi."

Thiệu Tranh và người anh em của mình đã qua lại với nhau nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy anh ấy có biểu hiện như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn, anh không thèm để ý đến thái độ cọc cằn của anh ấy, chỉ khẽ nhíu mày rồi hỏi: "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"

Trần Vũ Văn vốn không muốn trả lời, nhưng khi đụng phải ánh mắt quan tâm của người anh em tốt, lời nói cáu gắt định thốt ra liền dừng lại.

Yên lặng một hồi lâu, anh ấy lấy tay xoa mi tâm vài cái, vẻ mặt đầy phiền muộn thể hiện sự giễu cợt nói: "Lão già bị người ta gài, phải đi cải cách tư tưởng."

Nghe vậy, Thiệu Tranh chần chừ mấy giây mới hỏi lại cho chắc: "Ý cậu nói là Sư đoàn trưởng Trần Đức Mậu sao?"

Từ Học viện quân sự đến khi làm bộ đội, tình đồng đội suốt mười năm, Thiệu Tranh hiếm khi biết về tình hình trong nhà của anh em tốt.

Người thường được anh ấy gọi là cha lại chính là cha dượng còn cha ruột là Trần Sư đoàn trưởng thì anh ấy vẫn kiên quyết gọi lão già.

Theo cách gọi của anh ấy, có thể phân biệt một cách dễ dàng.

Thân là anh em chí cốt, Thiệu Tranh chắc chắn Lão Trần thật sự cũng nghĩ như vậy, anh ấy rất kính trọng hai người cha này, nhưng có lẽ vì sống chung với cha dượng từ nhỏ đến lớn nên khó tránh khỏi sẽ có vài phần thân thiết hơn.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trần Vũ Văn rót cho mình một chén trà, tranh thủ lúc trà còn nóng uống một ngụm sau đó hung hăng phun ra một ngụm tức giận, tâm trạng dịu lại một chút mới gật đầu: "Cũng không phải là Trần Sư đoàn trưởng."

Cái giọng điệu quái đản này, Thiệu Tranh nhướng mày: "Cậu đang tức giận vì ông ấy gạt mình hả?"

"Hừ! Tôi không nên tức giận sao? Nếu không phải mới vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại tới nói cho tôi biết thì tôi cũng chẳng biết lão già ấy xảy ra chuyện, cậu thấy chuyện này có lạ lùng không chứ? Lão xảy ra chuyện mà người làm con trai như tôi lại là người biết cuối cùng..."

Thiệu Tranh không để ý tới cái miệng chứa đầy sự giận dữ và nói liên tục không ngớt của anh em, anh chỉ đứng lên an ủi: "Cậu đừng quá lo lắng, để tôi gọi điện thoại hỏi cha tôi thử xem."

Cũng giống như việc anh biết về gia thế của anh ấy vậy, Trần Vũ Văn cũng biết hết mọi thứ về bối cảnh gia đình của người anh em tốt của mình, anh hiểu rõ tiếng nói của Thiệu Lão Tướng quân có trọng lượng ra sao đối với bên trên.

Nhưng ở thời điểm nhạy cảm này, sao anh ấy có thể mở miệng nhờ cậy được: "Tôi sẽ ghi nhận tấm lòng này của cậu, mặc dù lão già biết tôi với cậu có giao tình nhưng vẫn muốn giấu tôi, chắc cậu cũng hiểu rằng lão ấy không muốn nhờ cậy các mối quan hệ." ( truyện trên app T Y T )

Thiệu Tranh cười mắng: "Cậu nghĩ mọi chuyện tốt đẹp lắm sao, bộ cậu còn chưa hiểu rõ ông già nhà tôi là người như thế nào à? Ngay cả đứa cháu ruột của tôi mới có 13 tuổi đã bị lão già kia quăng ra ngoài chiến trường rèn luyện."

"Ý của cậu là sao?"

Anh nhếch môi, nói bóng nói gió: "Nếu thật sự muốn 'cải cách tư tưởng' thì vẫn có những chỗ tốt để đi."

Nghe vậy, Trần Vũ Văn chợt cảm thấy mình như được khai sáng, anh cũng không để ý tới sự tức giận của mình, lật đật đứng lên, tiến lại gần người anh em của mình, vội vàng thúc giục: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau mau mau, đi gọi điện thoại cho cha của chúng ta."

Thiệu Tranh bị kéo ra bên ngoài bèn mỉm cười: "Tiếng gọi cha này sao mà dễ nghe quá nhỉ? Đồng ý gả làm vợ tôi rồi sao?"

"Đồng ý! Sao lại không đồng ý được? Lão già nhà tôi chắc chắn cũng đồng ý trở thành sui gia với ông già nhà cậu, bảo tôi gọi mười nghìn tiếng cha cũng được nữa, thưa cậu chủ Thiệu." Sự sốt ruột trong lòng vơi đi được một nửa, cơn thịnh nộ của Trần Vũ Văn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play