Sức khoẻ của mẹ Trần Đức Mậu không tốt, ông là con một trong nhà, tài chính tương đối khá hơn nên cũng đi học, đã theo học một trường cấp ba được một năm. Vào những năm bốn mươi, chắc chắn ông được liệt vào hàng học sinh xuất sắc. Sau khi đi lính rồi, không mất bao lâu lại được đưa đi bồi dưỡng trọng điểm.

Nhưng lúc ấy chiến tranh kháng Nhật diễn ra ác liệt, thông tin lưu hành cũng rất kém. Trần Đức Mậu liên tục di chuyển theo toàn quân, một năm cũng không chắc viết được một bức thư gửi về nhà.

Nhưng có thể gửi thư, thậm chí một lá thư mỗi năm vẫn là một giấc mơ.

Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn vào năm 1943.

Năm thứ ba, Tào Thu Hoa dẫn con trai đến thôn, nhận được tin Trần Đức Mậu qua đời.

Trong những năm đó rất nhiều anh hùng đã chết, Tào Thu Hoa không chịu tin, một mình nuôi con nhỏ chờ thêm bốn năm nữa mới hoàn toàn chết tâm, chấp nhận sự theo đuổi của một người thợ săn vẫn luôn một mực âm thầm giúp đỡ bà ấy, gả đi một lần nữa.

Không lấy chồng là không thực tế, từ xưa đến nay goá phụ luôn phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào, huống chi là một góa phụ còn trẻ trung xinh đẹp.

Nếu năm đó người dân còn lại trong thôn không đoàn kết và không có cả sự giúp đỡ âm thầm của người thợ săn, cuộc sống đã cơ cực của Tào Thu Hoa sẽ ngày một khó khăn thêm.

Dẫu vậy, cũng không phải là không có tin đồn này nọ truyền đi, trong đó cũng không thiếu những lời nói bà ấy khắc cha mẹ rồi lại khắc chồng.

Sau khi Trần Đức Mậu hoàn thành nhiệm vụ bí mật xong, được thăng chức, tăng lương, trong lòng tràn đầy vui mừng vinh quang trở về quê cũ, chuẩn bị đưa vợ con nhập ngũ thì Tào Thu Hoa đã kết hôn được bốn tháng, trong bụng cũng đang mang thai một đứa trẻ khác.

Và lần đầu tiên gặp mặt, cậu con trai tám tuổi Trần Vũ Văn của ông đang leo lên lưng một người đàn ông cao lớn, khỏe như gấu đen và gọi: "Cha ơi."

Nói thế nào nhỉ, trong chuyện này ông không trách ai cả, dù gì cũng là do có quá nhiều xui rủi kéo đến, nhiều sự bất đắc dĩ gom lại từng chút một tạo thành đường nhân sinh quanh co ngoắt nghéo cho họ. Vì thế sau những phút giây trầm tư, cũng có đôi chút xấu hổ, hai người xa cách nhiều năm gặp lại ôm nhau khóc oà lên một hồi rồi đưa ra quyết định.

Trần Đức Mậu tiếp tục cuộc sống trong quân ngũ của ông, Tào Thu Hoa tiếp tục cuộc sống hôn nhân mới của bà ấy.

Thật ra ông muốn mang đứa con đi, nhưng ông lại sợ thằng nhóc kia sống với mẹ từ nhỏ chưa tách ra bao giờ, mà Tào Thu Hoa cũng tiếc con nên ông chỉ đành miễn cưỡng từ bỏ, hàng tháng gửi một nửa tiền lương về để nuôi con.

Có thời gian rảnh rỗi sẽ về thăm hai người họ.

Cuộc sống như vậy cứ kéo dài mãi cho đến năm 1952, đứa con lớn đã được mười hai tuổi, ông đang đau đầu vì bị chị Thu Hoa và lãnh đạo thúc giục kết hôn thì gặp được Quý Mạt lúc ấy vẫn còn là lính thông tin bị quấy rối vì ngoại hình xinh đẹp của mình. Đến lúc đó ông mới bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai.

Mấy năm nay, tuy Trần Đức Mậu và Tào Thu Hoa đều đã có gia đình mới riêng nhưng cũng không cắt đứt liên lạc. Nếu không kể đến đứa con của hai người thì họ cũng là những người lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tình cảm giữa hai nhà vẫn được coi như là tình cảm giữa người thân với nhau.

"Do đó... con còn một anh trai lớn hơn con mười ba tuổi nữa?" Nghe cha mình tóm tắt lại câu chuyện xong, Trần Lộng Mặc luôn cảm thấy tình tiết này có chút quen thuộc, nhưng cô lại không tài nào nhớ nổi. Đáy lòng cô dâng lên dự cảm không lành. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

"Đúng! Con còn có một người anh trai tên là Trần Vũ Văn. Năm nay nó hai tám tuổi, đang đi lính ở phía Bắc, ba năm trước được thăng làm Phó Trung đoàn trưởng. Tên của hai con được lấy ra từ thành ngữ vũ văn lộng mặc." Nhắc đến người con cả, Trần Đức Mậu vừa hãnh diện vừa may mắn.

Hãnh diện là vì thằng nhóc này còn trẻ mà đã đạt được thành tích như vậy.

Cũng may con trai không cùng hộ khẩu, lại ở quân ngũ quá xa nên gặp nhau không dễ. Thêm vào hoàn cảnh đặc biệt của cô con gái, khi có thời gian, hai vợ chồng sẽ đưa Duật Duật đi khám bệnh. Vì vậy ít người biết rằng ông và thằng nhóc Vũ Văn kia là cha con, lần này anh ấy sẽ không bị ông liên luỵ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dự cảm không lành trở thành sự thật, Trần Lộng Mặc hoàn toàn không có ý muốn nhận người thân, càng không vui mừng vì mình có thêm một anh trai khi bản thân là cô nhi.

Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy da đầu run lên, tóc gáy dựng ngược, thậm chí còn có cảm giác muốn nằm xuống và mơ về thế giới bên kia.

Thì ra là cô không chỉ xuyên không, xuyên qua thời đại mà còn rơi vào thời không song song, xuyên đến thế giới trong tiểu thuyết, trở thành đứa em gái ngốc nghếch mệnh yểu chết bất đắc kỳ tử, khiến nam chính áy náy?

Nghĩ đến cái chết bi thảm của cô gái nhỏ, khuôn mặt thanh tú của Trần Lộng Mặc càng tái nhợt.

Cô sợ chết!

"Sao thế? Duật Duật lo rằng anh trai sẽ không thích con à? Con yên tâm, đừng thấy Vũ Văn cao lớn vạm vỡ mà sợ, nó là một người tốt." Thấy khuôn mặt của con gái căng thẳng, vẻ mặt thất thần, Quý Mạt vội vàng an ủi con gái, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên niềm chua xót.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play