Trần Lộng Mặc lắc đầu, cô chỉ vào bưu điện nói: “Em muốn gọi điện cho anh cả, bàn bạc với anh ấy về việc kỳ nghỉ hè này em tính về nhà thăm cha mẹ, nếu anh cả nói không tiện thì em sẽ không đi nữa.”
Về phần tại sao không trực tiếp hỏi cha mẹ, Trần Lộng Mặc tỏ ý không cần thiết.
Cô tin chắc rằng chỉ cần cô nhắc sơ qua về việc này trong thư, chắc chắn cô sẽ bị cha mẹ thẳng thừng từ chối.
Bởi trong mắt cha mẹ cô, một người khờ khạo suốt mười lăm năm như Trần Lộng Mặc không khác gì một đứa bé ngây thơ chưa hiểu sự đời.
Cô đã từng nói với mấy người anh về việc cô muốn về nhà thăm cha Đức Mậu trong kỳ nghỉ hè này.
Tất nhiên là họ ủng hộ cô, dù sao thì họ cũng là cha mẹ ruột của cô.
Vì vậy, sau khi hiểu được ý của cô nhóc, Trần Nghĩa quay đầu lái xe đến bưu điện mà không nói một lời.
Ba anh em họ không hề biết rằng anh hai Tào Lưu không muốn gia đình quá đau buồn vì sự ra đi của mình nên đã bí mật gọi điện cho anh cả, với lại anh cả cũng đã đang trên đường về nhà.
=
Hai ngày nay tâm tình của Thiệu Tranh rất tốt.
Anh tin rằng sau ngày “đáp lễ” đó, sau này chắc chắn Lão Trần sẽ không dám “ăn bớt” bất cứ thứ gì thuộc về mình nữa.
Anh không thiếu quần áo nhưng anh thiếu em gái.
Đặc biệt là trong nửa năm qua, mỗi lần Lão Trần nhắc đến em gái thì trong miệng chỉ có sự khoe khoang.
Dần dần khiến cho người chỉ có hai ông anh trai như Thiệu Tranh cũng phải ghen tị.
Ai lại không muốn có một cô em gái thông minh hiểu chuyện kia chứ?
Đáng tiếc nhà họ Thiệu *dương thịnh âm suy, trong mấy nhà họ hàng chỉ có nhà bác cả là sinh được một cô chị họ.
(*) Dương thịnh âm suy: nhà có nhiều con trai hơn con gái.
Cô chị họ này là quân nhân tiêu chuẩn, hiện đang giữ chức trung đội trưởng trong lực lượng đặc biệt mới thành lập, cô ấy bận rộn quanh năm, còn bận rộn hơn cả anh, ngay cả nắm đấm cũng cứng hơn anh.
Nghĩ đến cảnh hồi bé bị chị họ đánh đến khóc không ra tiếng, Thiệu Tranh vội vứt bỏ những hình ảnh khủng khiếp đó trong đầu, chuyển hướng suy nghĩ đến Lão Trần.
Chẹp...
Nếu tính thời gian thì hai ngày nữa là thằng bạn khốn nạn của anh có thể gặp được em gái rồi nhỉ?
Không thể nào để mình Lão Trần chiếm trọn việc tốt này được.
Khi Thiệu Tranh đang nghĩ có nên gửi một lá thư cho mẹ anh đang ở thành phố J, nhờ bà tìm một số món đồ mà các cô gái mười mấy tuổi thích tặng lại cho cô không thì tiếng phát thanh trên đường dây truyền tin vang lên.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đó là điện thoại nhà của nhà Lão Trần.
Thiệu Tranh biết rằng lần này Lão Trần lặng lẽ về nhà là định tạo bất ngờ cho gia đình.
Nên anh nghe điện thoại thay Lão Trần, giúp anh ấy nói dối.
Nhưng anh không ngờ rằng sau khi bắt máy, một giọng nói nhẹ nhàng êm ái truyền qua ống nghe, truyền thẳng vào tai anh.
Bỗng chốc Thiệu Tranh - người bị bất ngờ lập tức ngơ người ra.
Đặc biệt là khi cô gái ở đầu dây bên kia tự giới thiệu mình là Trần Lộng Mặc với giọng nói nhẹ nhàng êm tai.
Phản ứng đầu tiên trong đầu anh là...
Mặc dù Lão Trần gặp em gái trước anh, nhưng ván này anh thắng rồi.
Theo những anh biết thì Lão Trần chưa từng nói chuyện qua điện thoại với em gái Lộng Mặc.
Với lại… cô em gái này còn gọi anh là “anh trai”.
Mặc dù có thể cô nhầm anh là Lão Trần nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự vui sướng của Thiệu Tranh.
Sau đó anh hắng giọng, giới thiệu mình với cô bé ở đầu dây bên kia, rồi nói thẳng với cô về việc Lão Trần về nhà thăm người thân.
Cô đã gọi anh là anh trai rồi, anh không giúp Lão Trần nói dối cũng là điều dễ hiểu thôi.
Bầu trời trong xanh, mát mẻ, thoải mái.
Sau mấy ngày bôn ba, cuối cùng cũng đặt chân lên nơi quê cha đất tổ thân thuộc, lúc ấy, cho dù Trần Vũ Văn không phải một tâm hồn nhạy cảm thì vẫn không khỏi sinh ra cảm giác thoải mái.
Tính kỹ thì anh ấy đã rời nhà ba năm rưỡi rồi.
Tuy rằng bến xe trước mắt vẫn đơn sơ, loang lổ, không có gì khác so với trí nhớ, nhưng Trần Vũ Văn vẫn cảm thấy vài phần mới lạ.
Nghĩ tới cảnh cha mẹ và các em trai, em gái lát nữa nhìn thấy mình sẽ vô cùng vui mừng, khóe miệng của anh chàng đẹp trai mặc quân trang không kìm nổi mà cong lên. ( truyện trên app T Y T )
Sau khi tự tưởng tượng một phen, Trần Vũ Văn chợt cảm thấy mọi mỏi mệt sau chuyến hành trình dài đột nhiên tan biến hết, anh ấy sải bước chân dài, nhanh chóng đi ra khỏi nhà ga.
Bây giờ là hai giờ chiều, anh ấy định đến tìm bạn tốt thời cấp ba để mượn xe đạp, ba giờ rưỡi là có thể về đến nhà rồi, anh ấy nhớ mẹ, nhớ những món sở trường của bà, nhớ canh sườn nấu dưa chua...
"Anh cả! Anh cả!"
Một giọng nói xa lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ấy, nhưng nghe thấy hai tiếng “anh cả” quen thuộc, Trần Vũ Văn vẫn vô thức quay sang nhìn...
Thằng ba, thằng tư, thằng năm và cả... nhỏ sáu?!
Rất tốt, có thể tới đều tới hết.
Sau khi ngạc nhiên, Trần Vũ Văn không nhịn được mà tức giận mắng một câu thô tục.