Thiệu Tranh như không thèm chú ý tới vẻ mặt như đang bị táo bón trên mặt của họ, tiếp tục lấp hố: "Lão Lữ, cậu đừng lo, dáng người Lão Trần cũng sêm sêm với cậu, cậu đi xem mắt là chuyện lớn cả đời, cậu ấy chắc chắn sẽ cho cậu mượn, anh em chúng ta quanh năm đều ở trong quân đội, được một người có bến đỗ cũng không dễ dàng gì.”

Nói xong, người đàn ông không còn quan tâm đến những việc phía sau, anh cất giọng hát quân ca rồi ôm quà của em gái lên sải bước quay về ký túc xá của mình.

Lữ Đào mặt dày xoa xoa tay, trong mắt tràn đầy hy vọng nhìn Trần Vũ Văn: "Phó Trung đoàn trưởng Trần, cậu thấy việc này..."

… quần áo mới của ông đây!

Ông đây còn chưa nỡ mặc nó lần nào!

=

Sau khi anh hai đi nhập ngũ, anh ấy được cả làng tiễn đi chung với anh Thiết Trụ.

Tất nhiên, mọi người trong thôn chỉ tiễn họ đến cổng làng.

Nhưng mấy người Trần Lộng Mặc lại tiễn họ đến tận thị trấn, trong đó còn có một số cán bộ thôn.

Toàn thị trấn có hơn hai trăm binh lính mới, cộng thêm người thân đi tiễn khiến con đường gần đó đông nghẹt người.

Trên đời này luôn có rất nhiều điều kỳ lạ.

Nhưng lúc này, bất cứ góc nào đều có thể nhìn thấy những lời dặn dò tha thiết cùng với những nỗi buồn chia ly.

Khúc cuối chia ly, mẹ Thu Hoa và Trần Lộng Mặc nở nụ cười, vẫy tay chào Tào Lưu.

Mãi cho đến khi mấy chiếc xe tải quân sự từ từ lái đi, không còn nhìn thấy bóng dáng gì nữa, khoé mắt của Trần Lộng Mặc cũng đỏ hoe như những người xung quanh!

Cô không nỡ!

Rõ ràng mới ở với nhau chưa đầy nửa năm.

Nhưng cô lại cảm thấy rất khó chịu.

Cô muốn khóc thật to!

Ngay cả cô còn khó chịu như này, cô thật sự không dám tưởng tượng lần chia ly này sẽ đả kích như thế nào đến mẹ Thu Hoa - người đã nuôi nấng anh hai cô từ bé.

Sự thật cũng giống như những gì Trần Lộng Mặc đã đoán.

Không biết từ lúc nào mà mẹ Thu Hoa đã ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc nức nở.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Vì vậy, Trần Lộng Mặc vội lấy lại tinh thần, cô cùng ba người anh trai và cha Tông mắt cũng đỏ hoe cùng nhau an ủi mẹ Thu Hoa.

Tào Thu Hoa thực sự không thể nào chịu nổi.

Chủ yếu là do từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này chưa từng rời xa bà ấy, dù thằng hai có lớn đến đâu thì cũng mới hai mươi tuổi đầu.

Nó giống cái cảm giác khi thằng lớn xa nhà năm mười tám tuổi vậy, năm đó bà ấy phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy chồng con vây quanh lo lắng cho mình, Tào Thu Hoa khàn giọng xua tay: "Không sao đâu, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi."

Nói đến đây, ánh mắt bà ấy lần lượt quét qua những mấy đứa con còn lại.

Sau đó... những giọt nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được cuối cùng cũng rơi xuống.

Những người ít nhạy cảm chẳng qua cũng như vậy, không buồn thì thôi, một khi đã buồn thì sẽ bùng nổ.

Tào Thu Hoa vô cùng đau lòng: "Một hai năm nữa, các con đều sẽ đi hết... huhu..."

Nghe xong, mấy người Trần Lộng Mặc lập tức lắc đầu tỏ ý không rời xa bà ấy, họ sẽ không đi đâu cả.

Dù thế nào đi nữa, cứ dỗ trước đã rồi tính sau.

Trần Lộng Mặc còn thầm quyết định, gần đây cô sẽ không đề cập với mẹ Thu Hoa về chuyện cô định về nhà thăm cha mẹ mình trong kỳ nghỉ hè này.

=

Khi về đến nhà, Tào Thu Hoa đã không còn khóc nữa.

Nhưng mắt bà ấy sưng vù lên trông rất thảm thương.

Khiến cho mấy anh em Trần Lộng Mặc hoàn toàn quên béng đi nỗi buồn chia ly với anh hai, suốt ngày quanh quẩn bên mẹ già.

Ngày hôm sau, nếu không phải bị cha Tông đuổi, mấy anh em họ đều muốn xin nghỉ.

Bên nhau nửa năm, đừng nói Trần Lộng Mặc chưa bao giờ thấy mẹ Thu Hoa khóc.

Ngay cả ba anh em nhà họ cũng ít khi thấy cảnh này nên họ căng thẳng cũng là điều khó tránh khỏi.

Nhưng cho dù có lo lắng đến đâu thì nghỉ học chắc chắn là việc không tốt.

Cho dù ở thời đại này là bình thường thì cũng cũng phải kiềm chế bản thân, không nên chạy theo trào lưu.

Đến thị trấn, Trần Lộng Mặc và cặp song sinh nói lời tạm biệt với Trần Hoài - cậu học sinh trung học cần lên thị trấn học, tiếp tục chạy nước rút hai tháng cuối cùng của năm lớp sáu. ( truyện trên app T Y T )

Đầu tháng bảy phải thi tuyển sinh cấp hai rồi.

Mặc dù mấy người họ luôn nằm top ba của lớp nhưng vẫn phải lo lắng.

Dù thế nào đi nữa thì cũng phải thi đậu cấp ba.

Những con người đầy hoài bão nhưng hiện thực lại giáng một đòn nặng nề vào ba đứa trẻ cầu tiến.

Giáo viên dạy khoảng nửa tiết học, đến khoảng hai giờ chiều, đột nhiên giáo viên có việc nên xin nghỉ.

Trong phòng vốn có hơn chục học sinh, trong chớp mắt tất cả đều reo hò lên, ôm lấy cặp sách lao ra ngoài.

Bốn anh em không còn cách nào khác chỉ có thể theo họ tan tiết sớm.

Khi đi ngang qua bưu điện, Trần Lộng Mặc kéo kéo anh năm đang lái xe.

Trần Nghĩa đặt đôi chân dài xuống đất, cúi đầu nhìn em gái đang ngồi ở cản trước: "Sao vậy?"

Trần Quân ngồi ở yên sau cũng thò đầu lên: “Nhỏ sáu đói rồi à?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play