Thiệu Tranh là đồ chó chết!!!

"Anh cả, em biết ngay anh sẽ ra lúc này mà." Trần Quân hoạt bát nhất, thể hiện bản thân thông minh, đồng thời còn chu đáo đỡ lấy một cái ba lô lớn của anh cả rồi đeo lên lưng.

Trần Nghĩa im lặng đựng cạnh xe đạp.

Em ba Trần Hoài mới 18 tuổi nhưng được di truyền vóc dáng cường tráng từ cha, năm ngoái vẫn còn nhỏ hơn anh hai Tào Lưu một chút, chỉ qua nửa năm đã cao gần bằng rồi.

Cậu ấy và em tư đều thật thà, cũng cười ha ha giành lấy một cái ba lô đeo lên lưng: "Anh cả, anh cũng thật là, tạo bất ngờ gì chứ, nếu không phải em sáu gọi điện thoại đến đơn vị của anh, bọn em còn không biết anh sẽ về đấy."

Trần Nghĩa vẫn im lặng, rõ ràng bọn họ đi ba chiếc xe, vì sao anh ba, anh tư đều đeo ba lô trên lưng?

Nghe thấy lời này, Trần Vũ Văn vốn có dự cảm không tốt vô thức quay sang nhìn em gái lẳng lặng đứng một bên từ nãy tới giờ, hỏi với vẻ mặt không thể tin: "Duật Duật gọi điện thoại cho lão Thiệu rồi hả?"

Nghe anh cả gọi mình là Duật Duật, Trần Lộng Mặc vẫn luôn căng thẳng lập tức thả lỏng, cô thẹn thùng mỉm cười: "Vâng ạ, anh Thiệu Tranh rất tốt."

Giọng nói êm tai, tính tình dịu dàng, ngoại hình cũng rất đẹp trai.

Đương nhiên cô không nói ra lời này, không phải bởi vì xấu hổ mà do trực giác của cô mách bảo rằng, nếu cô nói ra, anh cả có thể sẽ nổ tung.

Ai muốn nghe đồ chó chết được em gái khen chứ?

Trần Vũ Văn tỏ vẻ, lúc này anh đã muốn nổ tung rồi!

"Anh cả?" Trần Lộng Mặc cảm thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao mặt anh cả lại đen thui.

Đối diện với ánh mắt dò xét của em gái, Trần Vũ Văn đột nhiên khẽ cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô.

Đây chính là em gái ruột của anh ấy!

Cho dù lão Thiệu có tức giận cũng vô dụng, anh ấy và Duật Duật mới thật sự là người một nhà.

Vĩnh viễn là người một nhà!

Có cướp cũng không cướp được!

Bất kể Thiệu Tranh có khao khát em gái của Trần Vũ Văn anh ấy đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ công cốc mà thôi.

Sao anh ấy phải so đo với cậu ta chứ?

Nghĩ tới đây, chàng trai đã làm chuyện xấu cho nên bị phạt nặng mấy hôm trước chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Trần Vũ Văn không muốn ngây thơ tranh giành em gái với lão Thiệu, mỉm cười nói sang chuyện khác: "Anh mang về cho bọn em rất nhiều thứ, nhưng bây giờ mấy anh em mình mau về nhà trước đã, chắc chắn cha mẹ đang sốt ruột chờ chúng ta đấy."- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nói xong, anh ấy mới nghiêm túc đánh giá mấy đứa em trai, em gái của mình.

Em gái vẫn giống như trong tấm ảnh khi còn bé, ngoại hình không thay đổi quá nhiều.

Vẫn xinh đẹp, tròn trịa, mềm mại như trước.

Diện mạo của hai em trai song sinh tuy rằng không khác gì so với trước đây nhưng vóc dáng đã cao lên.

Anh ấy vẫn nhớ ba năm rưỡi trước, hai tên nhóc này chỉ mới 13 tuổi, còn chưa vỡ giọng, vậy mà bây giờ cũng đã thành người lớn rồi.

Còn về thằng ba, thân hình còn vạm vỡ hơn cả anh ấy.

Trần Vũ Văn giơ tay véo bắp tay, bả vai của em trai, còn kiểm tra thử sức lực của cậu ấy rồi vui vẻ nói: "Tốt lắm, rất rắn chắc! Có tố chất gia nhập quân ngũ."

Được anh cả khen ngợi, Trần Hoài lập tức tươi cười để lộ hàm răng trắng.

Hai mắt Trần Lộng Mặc cũng cong lên, nói rõ: "Cha Tông và mẹ Thu Hoa vẫn chưa biết anh về đâu, không phải anh cả muốn tạo bất ngờ cho họ sao? Cho nên bọn em đã giấu họ đi đón anh."

Trần Nghĩa đang nhắc hai anh trai ngốc ràng ba lô lên yên xe đạp, nghe vậy cũng cười nói: "Đúng vậy, bọn em không hề phá vỡ kế hoạch tạo bất ngờ của anh cả đâu."

Trần Vũ Văn nghe thấy mấy lời này... Không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ nhỉ?

———

Trên đường về nhà.

Trần Vũ Văn chở em gái.

Bầu không khí không hề yên ắng, tính ra nửa năm nay anh em hai người đều liên lạc qua thư từ, vì vậy rất nhanh đã xóa đi khoảng cách, bắt đầu cười cười nói nói.

Hơn nữa còn có ba anh em khác bên cạnh.

Bọn họ cười đùa, trêu ghẹo với nhau, chớp mắt đã qua nửa tiếng đi đường.

Sau khi vào thôn Sơn Thuận, cặp song sinh lấy ra hai gói kẹo trong ba lô của anh cả rồi đi trả hai chiếc xe đạp đã mượn.

Trước khi gặp cha mẹ, Trần Vũ Văn không muốn bị người khác nhìn thấy nên dẫn em ba và em gái đi đến một con đường nhỏ vắng vẻ khác đứng chờ.

Đến khi cặp song sinh trả xe xong quay lại thì năm anh em mới đi xuống chân núi.

Bây giờ vừa qua giữa tháng năm.

Cây đào, cây mận trong sân đều đã rụng hết hoa, chỉ còn lại cành cây trơ trụi, nhưng cây lê mùa thu vẫn còn thơm.

Đương nhiên, có hoa tàn thì sẽ có hoa nở. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chẳng hạn như mấy cây hoa hồng dưới mái hiên mà Trần Lộng Mặc mong đợi đang nở rộ rất đẹp...

Trần Vũ Văn lẳng lặng đứng trong sân, so sánh khung cảnh trước mắt với trí nhớ của mình, nhiều thứ vẫn còn, cũng có nhiều thứ đã biến mất, tâm trạng gấp gáp với đôi phần nóng nảy đột nhiên bình tĩnh lại.

Anh ấy đã về nhà rồi!

Hóa ra... anh ấy còn nhớ nhung nơi này nhiều hơn mình nghĩ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play