Còn về phần tại sao tìm Phó Trung đoàn trưởng Trần, tất nhiên là vì thân hình của hai người họ tương tự nhau rồi.

Hôn nhân đại sự của cấp dưới là chuyện quan trọng, Trần Vũ Văn cũng vui mừng cho anh ấy, nhanh chóng vung tay nói: “Tự mình chọn đi, đều treo ở bên trong tủ hết đấy!”

“Khà khà! Quá đã!” Tiểu đoàn trưởng tiểu đội ba cười lớn, mở tủ quần áo ra, vừa muốn tìm quân trang thì ánh mắt anh ấy nhìn thấy một cái áo sơ mi màu xanh da trời được cất kỹ.

Lúc nãy anh ấy đã cảm thấy đồ Phó Trung đoàn trưởng Trần mặc rất có phong cách phương tây, nhưng thấy bộ đồ còn mới, Trần Vũ Văn cũng đang mặc nên anh ấy ngại không mở miệng hỏi.

Bây giờ lại có thêm một cái áo y như đúc, cánh tay dài của tiểu đoàn trưởng tiểu đội ba rất tự nhiên đổi hướng khỏi bộ quân trang.

Anh ấy lấy cái áo ra, vẻ mặt vui mừng hớn hở khua tay múa chân, cảm thấy buổi xem mắt này thành công chắc rồi: “Phó Trung đoàn trưởng Trần, tôi muốn cái này, sao cậu lại mua hai cái áo giống nhau y đúc thế? Cậu đúng là giúp tôi một chuyện lớn rồi!”

Trần Vũ Văn… Xong đời, không phải tên nhóc này nói muốn mượn quân trang sao?

Thiệu Tranh sững sờ, sau đó nhớ lại đôi giày kia, sao mà anh không hiểu được chứ, mặt tối sầm lại, híp mắt nguy hiểm nhìn về tên nhóc nào đó đang tự tìm đường chết.

Da đầu Trần Vũ Văn tê dại… Anh ấy thật sự xong đời rồi!

Trong phòng ký túc xá đơn không quá to có ba người đàn ông cao to dáng người sêm sêm nhau đang đứng.

Tiểu đoàn trưởng tiểu đội ba Lữ Đào không phải là một người tinh ý, anh ấy cất tiếng phá vỡ bầu không khí trì trệ khó hiểu: "Sao... sao vậy?"

Nghe vậy, Thiệu Tranh rời mắt khỏi Lão Trần đang chột dạ rồi đưa tay lấy đồ của mình từ tay Lữ Đào về.

Sau đó, anh bước đến bên cạnh tủ quần áo, không ngoài dự đoán anh mở tủ lấy ra một chiếc quần dài giống hệt.

Trong lúc Thiệu Tranh đang thầm mắng Lão Trần là thứ khốn nạn, anh cũng không quên giải thích với người đàn ông cao lớn đang trơ vẻ mặt ngơ ngác: “Bộ đồ này là của tôi.”

Lữ Đào càng tỏ ra ngơ ngác hơn, không khỏi xì xầm trong lòng, anh ấy biết quan hệ hai người này rất tốt nhưng không ngờ lại tốt như vậy.

Không chỉ treo quần áo cùng nhau mà còn mặc đồ giống hệt nhau?

Với lối suy nghĩ khác biệt này, Lữ Đào không khỏi nghĩ đến những hướng đi kỳ lạ, để rồi anh ấy nhìn hai người họ với ánh mắt vô cùng quái lạ.

Người đang chột dạ Trần Vũ Văn không hề chú ý đến việc này nhưng Thiệu Tranh lại thấy rõ ánh mắt đầy nghi ngờ của Lữ Đào, anh cười với vẻ giận dữ: "Nghĩ gì thế? Đồ này là do em gái chúng tôi may đó."- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lữ Đào càng khó hiểu hơn: “Hai người còn có em gái chung à?” Sao anh ấy chưa từng nghe nói hai người này có họ hàng chung với nhau?

Trần Vũ Văn lập tức quát lên: "Cậu nói nhảm cái gì vậy? Là em gái của tôi may! Em gái ruột đó! Mà liên quan gì đến cậu?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thiệu Tranh không nói gì, chỉ giũ giũ bộ quần áo đang cầm trên tay.

Trần Vũ Văn… cảm thấy khá cay cú.

Anh ấy rất muốn… muốn mắng người nhưng anh ấy lại đuối lý.

May là thằng nhóc này không biết anh ấy còn giấu thứ khác...

Còn chưa kịp nghĩ xong vận may của mình thì anh ấy đã thấy lão Thiệu lại bắt đầu lục lọi đồ đạc trong phòng, mí mắt Trần Vũ Văn nhảy lên, cố tỏ ra thản nhiên hỏi: "Cậu đang tìm cái gì vậy?"

“Tìm thứ mà thằng khốn cậu đang giấu đó?” Vừa dứt lời, Thiệu Tranh tìm thấy hai chiếc áo sơ mi cổ lật màu xanh ở trong tủ.

Trần Vũ Văn...

Thiệu Tranh dứt khoát không tìm nữa, anh thầm tính xem gần đây Trần Vũ Văn đã nhận được bao nhiêu kiện hàng, sau đó anh duỗi tay ra: "Lấy ra đây!"

"Cái gì...?"

“Sau Tết nhà cậu tổng cộng đã gửi năm lần đồ, cậu muốn chủ động đưa cho tôi hay là tôi gọi điện hỏi em gái đây?”

Đương nhiên, không thể để thằng nhóc này mách lẻo với Duật Duật được, tưởng anh ấy không cần mặt mũi à? Cô em gái của anh ấy rất ngưỡng mộ người anh cả này đó, vì vậy Trần Vũ Văn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ác nó vừa thôi."

Tuy nhiên, điều tồi tệ nhất vẫn ở phía sau.

Sau khi Thiệu Tranh ôm một đống đồ trong tay và chắc chắn rằng không còn món quà nào của mình nữa, anh mới tinh ý đi giải thích với tiểu đoàn trưởng tiểu đội ba đang nhịn cười đến khó coi: “Cái áo sơ mi này khá hợp với cậu, nếu cậu mặc nó đi xem mắt chắc chắn sẽ thành đôi."

Lữ Đào xem kịch xem đến suýt chút nữa quên mất việc của mình, nghe thấy lời này hai mắt anh ấy bỗng sáng lên, Lữ Đào xoa bàn tay đang định mở miệng hỏi mượn áo thì nghe Phó Trung đoàn trưởng Thiệu nói với vẻ áy náy: “Chỉ là size của tôi hơi nhỏ sợ cậu mặc không vừa, mặc dù hai chúng ta cao gần bằng nhau nhưng nhìn tôi trông nho nhã hơn cậu rất nhiều.”

Cậu giỏi bốc phét thật!

Không biết xấu hổ!

Lữ Đào và Trần Vũ Văn thầm chửi anh.

Ai mà không biết Phó trung đoàn trưởng Thiệu mặt học sinh body phụ huynh, ẩn dưới lớp quần áo của khuôn mặt thư sinh kia là khối cơ bắp vô cùng rắn chắc, nguyên cái quân khu này chẳng mấy người có thể sánh ngang với anh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play