Một là cảm thấy đắt.
Hai là cảm thấy phụ nữ sinh con vốn là chuyện nguy hiểm.
Xưa giờ đều như thế.
Mấy người đàn bà vì chuyện này mà tốn tiền đi viện chính là người đàn bà phá tài sản gia đình.
Lúc đó Trần Lộng Mặc trầm ngâm thật lâu.
Nhưng cô không chỉ xúc động vì mỗi việc này.
Cô nhớ kỹ lần đầu tiên khi nhìn thấy phụ nữ có thai buộc chặt phần vải ở bụng, mọi người bảo rằng làm như vậy là để ngăn cản những đứa trẻ cá biệt phát triển quá nhanh, sau này không dễ sinh, nghe thế cả người cô như đang mơ.
Người phụ nữ có thai cũng biết như thế không tốt cho con, nhưng không còn cách nào khác, họ cũng phải sống nữa.
Lúc đó cô liền cảm thán với mẹ Thu Hoa rằng sau này không kết hôn là tốt nhất.
Sau đó… Cô bị ký đầu.
“… Như thế này cũng cảnh cáo mấy đứa trẻ. Sau này kết hôn, muốn có con thì ít nhất phải chờ con dâu trên hai mươi hai tuổi rồi mới tính, có sinh được hay không cũng phải đi bệnh viện!” Tào Thu Hoa thổn thức cảm thán xong, không biết làm sao lại đột ngột quay qua trừng mắt nhìn mấy thằng con trai, giận chó đánh mèo.
Trần Tông gật đầu trước tiên: “Mẹ mấy đứa nói rất đúng!”
Tào Lưu, Trần Hoài, Trần Quân, Trần Nghĩa… Cùng nhau gật đầu.
“Con cũng không được sinh con quá sớm có biết không?”
Trần Lộng Mặc ngay cả việc kết hôn cũng không muốn lắm, ngoan ngoãn gật đầu.
Tào Thu Hoa nói xong ý của mình rồi thì quay ngược lại nhắc tới Trần Vũ Văn: “Thằng cả đã ba mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn, mẹ cũng không cần lo lắng vợ thằng cả còn nhỏ tuổi… Không biết tên nhóc thối đó khi nào mới chịu lấy vợ, cũng may là nó ở xa, mẹ không tóm được nó, nếu không kiểu gì mẹ cũng phải hỏi xem nó có tật xấu gì hay không. Nhà mình không thúc giục nhưng cũng không thể để nó cứ tiếp tục độc thân như thế được…”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Trần Tông gật đầu: “Thu Hoa nói đúng!” ( truyện trên app T Y T )
Trần Lộng Mặc:…
Tào Lưu chột dạ nhìn qua hướng khác, cảm thấy hơi có lỗi với anh cả.
==
Đơn vị 738
Trần Vũ Văn ra ngoài làm nhiệm vụ hai tháng mới quay lại bộ đội, anh ấy xin được hai ngày phép từ chỗ trung đoàn trưởng.
Lúc đầu anh tính ngày mai sẽ đi cửa hàng bách hóa trong thành phố, mua ít quà gửi về cho người nhà.
Trước kia anh ấy không có khái niệm này, cảm thấy gửi tiền là tốt rồi.
Sau vài lần nhận được quà của em gái, Trần Vũ Văn cảm thấy được an ủi, đồng thời cũng muốn gửi vài món đồ tốt về cho nhà, để cha mẹ, còn có em trai em gái vui vẻ một chút.
Tất cả những thứ này đều chỉ là dự tính, khi anh gọi điện thoại về nhà hỏi thăm các em, thì suy nghĩ này càng thêm kiên định.
Thằng hai sắp nhập ngũ, mà anh cũng đã ba năm rưỡi rồi chưa nghỉ ngơi.
Nếu anh còn không về nhà một chuyến thì cha mẹ già nóng tính ở nhà chắc chắn sẽ chửi mắng.
Trần Vũ Văn nhớ tới người nhà, cười mở tủ quần áo ra, chuẩn bị thử cái áo sơ mi do em gái gửi tới.
Anh ít khi có ngày nghỉ, bình thường đều mặc quân trang.
Hơn nữa mấy ngày trước nhiệt độ không khí khá thấp, mặc ở bên trong thì rất lãng phí tài nghệ của em gái, nên anh ấy cất tới bây giờ.
Chỉ là lúc anh ấy lấy quần áo, quét mắt nhìn thấy cái áo sơ mi giống của mình y như đúc, người đàn ông chính trực Trần Vũ Văn bất giác có hơi chột dạ.
Anh ấy im lặng một lúc, rồi lại điềm nhiên như không có gì, đóng cửa lại.
Anh ấy không cho đấy thì sao!!!
Anh ấy cởi nút áo, mặc áo mới lên.
Trần Vũ Văn vừa cài nút áo xong, còn chưa kịp ra phòng rửa mặt chung để nhìn ngắm cẩn thận thì đã thấy bạn tốt đẩy cửa đi vào.
Không biết là vì tâm lý phản nghịch hay gì, Trần Vũ Văn đột nhiên cười hở cả răng với bạn tốt, ưỡn ngực, đắc ý nói: “Thế nào? Em gái may cho tôi đấy, nguyên một bộ luôn! Nhìn kiểu dáng và cách phối đồ này xem, anh đây đẹp trai không nào?”
Sau khi nhập ngũ, mắt Thiệu Tranh có hơi cận thị một chút, không nặng lắm, chưa tới hai độ nữa.
Lúc nãy anh đang đọc dở tài liệu nên vẫn còn đang đeo mắt kính, quên bỏ xuống.
Anh chạy tới đây là định mừng Lão Trần sắp được thăng chức trung đoàn trưởng.
Bây giờ thấy anh em khoe khoang, anh hơi im lặng, chậm rãi gỡ mắt kính ra cho vào trong túi áo, sau đó thả lỏng người dựa vào lưng ghế nhìn anh ấy, khách sáo trả lại một nụ cười: “Thật ngại quá, không đeo mắt kính, không thấy rõ gì cả.”
Trần Vũ Văn:…
“Rầm!” Ký túc xá của những người độc thân lại lần nữa bị ai đó dùng sức đẩy ra, theo sau đó là một người có vóc người cao lớn chạy ào vào.
Người tới là tiểu đoàn trưởng tiểu đội ba, anh ấy giống như thể không thấy Thiệu Tranh, trong đầu, trong mắt chỉ có mình Trần Vũ Văn, mắt anh ấy sáng rỡ: “Phó Trung đoàn trưởng Trần! Cho tôi mượn quân trang của cậu dùng một lúc đi!”
Trần Vũ Văn nhíu mày: “Làm gì thế?”
Tiểu đoàn trưởng tiểu đội ba vội vàng la lên: “Thế này, vợ trung đoàn trưởng giới thiệu cho tôi đi xem mắt, người ta tới nhà trung đoàn trưởng rồi, chỉ đợi tôi qua thôi. Nhưng tôi hồi hộp quá, còn chưa kịp giặt quân trang nữa, tranh thủ mượn của cậu một bộ dự phòng.”