Nói xong, bà ấy đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài đón khách.
Trần Lộng Mặc đưa tay ra cản: “Để con đi!”
Nói xong, cô xốc chăn mỏng đang đắp lên người ra, đeo giày, nhanh chóng đi ra cửa.
Tào Thu Hoa đứng dậy đi về phòng, bà ấy lo lắng bản thân ở đó thì cô gái nhỏ nhà họ Lưu sẽ không được tự nhiên.
Lúc bà ấy đi vào trong nhà, trong lòng còn nghĩ có lẽ cô bé đã bình phục rồi.
Nhìn tốc độ đó đi, so ra chẳng kém gì con khỉ con cả.
==
Tối hôm xảy ra chuyện.
Lưu Viên Viên cùng với người nhà mang theo túi lớn túi nhỏ quà tới nhà bọn họ cảm ơn.
Hôm nay bác cả gái của cô ấy từ thành phố về, mang cho nhà cô ấy và anh em nhà họ Trần không ít đồ tốt.
Bởi vì trước đó cha mẹ cô ấy đã tới đây một lần rồi, nếu mà không ngừng tới lui với nhà cô thì trông giống như nhà bọn họ vội vàng muốn trả hết ân tình này vậy.
Thế nên chỉ có mình Lưu Viên Viên đạp xe mang quà tới.
Trẻ con thì chẳng có vấn đề gì, nhất là khi nhà họ Trần còn có một cô con gái tuổi tác tương tự, nhìn thế nào cũng không có gì sai hết.
Tính tình Lưu Viên Viên mặc dù nhõng nhẽo, nhưng vẫn rất thích Trần Lộng Mặc đã có ơn cứu mạng mình.
Vì thế, cô ấy vừa ngồi xuống ghế đã không ngừng nói một đống lời giải thích, sau đó là cưỡng ép cô nhận quà.
Lưu Viên Viên coi như không thấy Trần Lộng Mặc từ chối, cô ấy tỏ vẻ thần bí, ghé sát vào tai cô hỏi: “Vừa rồi lúc chị tới nghe thấy có hai cô gái đang nói tới Tào Lưu, trong đó có một người trông khá đẹp. Khụ khụ… Kém hơn chị một chút, cô ấy là ai thế? Có phải cô ấy thích anh hai em không?”
Chắc là Đồng Tú Tú rồi, cô có nghe anh tư kể lại chuyện của cô ấy. Nghe nói gần đây Đồng Tú Tú có đi tìm anh hai, cũng không nói gì đặc biệt, chỉ là chúc mừng anh ấy nhận được giấy thông báo nhập ngũ.
Trần Lộng Mặc không có ý định đem tâm ý của người khác ra làm đề tài tán gẫu, ngược lại cô chọc ghẹo cô ấy: “Chị để ý quá ha?”
Nét mặt Lưu Viên Viên hơi quýnh quáng, cô ấy hất cằm lên nói: “Chị có để ý lắm đâu. Dẫu gì bác gái cả cũng đã giới thiệu cho chị một người trong thành phố, chị đã đồng ý với bác ấy mấy ngày nữa sẽ đi gặp mặt, có điều… Chị tò mò không biết Tào Lưu thích cô gái như thế nào?”
Cô ấy phóng khoáng như thế, bất kể có phải là thật hay không, Trần Lộng Mặc đều tán thưởng tính tình này.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Người đàn ông trong câu chuyện này là anh hai, cô cũng cảm thấy, con gái cầm lên được thì buông bỏ được, đó là chuyện rất vui.
Cho nên, mặc dù Trần Lộng Mặc không trả lời thẳng vào câu hỏi, nhưng cô cũng nói mé mé: “Bây giờ anh trai em chỉ tập trung cho việc đi lính thôi.”
Lưu Viên Viên không phải ngốc, tròng mắt cô ấy đảo quanh, cũng hiểu ý tứ trong đó.
Cô ấy cũng không cảm thấy Tào Lưu không thích cô gái kia là chuyện gì đáng vui mừng. Cô ấy hít mũi một cái, lẩm bẩm vài câu cô nghe không rõ, sau đó chuyển qua chủ đề khác.
==
Thời gian là một thứ rất thần kỳ.
Lúc bạn hy vọng nói trôi đi nhanh thì nó lại chậm tới bất ngờ, chậm rãi thong dong khiến người ta sốt ruột.
Ngược lại thì hận không thể nhanh chóng bay đi.
Trần Lộng Mặc thật sự cảm thấy từ khi anh hai nhận được giấy thông báo nhập ngũ, kể từ ngày hôm đó, thời gian giống như điên cuồng chạy băng băng trên đường đua.
Trong chớp mắt đã tới đầu tháng năm.
Cuối cùng anh hai cũng nhận được thông báo.
Sáng mai trước tám giờ tập hợp ở thị trấn.
Trước khi chính thức nhập ngũ phải tham gia huấn luyện dành cho lính mới mấy tháng.
Tối hôm đó, người nào cũng chuẩn bị món ăn ngon sở trường của mình, tập hợp thành một bữa ăn phong phú để đưa tiễn Tào Lưu.
Nhà họ cũng không có quy tắc lúc ăn không được nói, trong bữa cơm, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.
Sau bữa ăn, mọi người không vội vã về phòng, mà là cầm ly trà hoặc ly sữa nóng tiếp tục nói chuyện.
Chẳng có chủ đề gì đặc biệt, mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ đơn thuần không muốn về phòng đi ngủ thôi.
Sáng mai Tào Lưu đã phải vác hành lý trên lưng, rời nhà đi chiến đấu rồi.
“… Hôm nay Tiểu Yến gặp nguy hiểm, tôi đã nói là phải đưa vào bệnh viện mà.” Tào Thu Hoa cảm thán về một cô vợ trong thôn, mang thai con đầu lòng, tuổi còn nhỏ, không biết cách sinh.
Cô ấy không dám nằm, sợ càng nằm càng không sinh được, thế là quỳ trên mặt đất đau thấu trời.
Cơn đau giày vò cô ấy hơn một ngày mới sinh được đứa nhỏ.
Bác sĩ chân trần(*) nói Tiểu Yến và con cô ấy là người có phúc, chậm một chút nữa thôi thì một lớn một nhỏ đều đền mạng cả.
(*) Bác sĩ chân trần: ý chỉ bác sĩ không có bằng cấp.
Trần Lộng Mặc nghe thế trong lòng sầu lo, không cảm thấy như thế là có phúc ở điểm nào.
Phải sống trong thời đại này cô mới cảm nhận rõ ràng, vào những năm đầu 1970, rất nhiều người đều không có khái niệm đi bệnh viện sinh con.