Nghĩ thế, sắc mặt Khương Thành dịu đi mấy phần, ông ấy vươn tay vỗ vỗ người con trai còn cao hơn cả mình, thấm thía nói: “Lạc Bắc, con trưởng thành rồi, sau này không thể lại làm những việc như thế nữa.”

Ông ấy nói xong, Khương Lạc Bắc còn chưa kịp trả lời, Diêu Tú Hồng mới bị đánh một trận, trong bụng đầy lừa giận vẫn còn chưa tan, giọng nói bà ta gay gắt mắng: “Tiểu Bắc sai chỗ nào chứ? Nếu có sai cũng là do con mèo kia sai! Là do hai con nhóc chết tiệt kia! Nhìn thấy xe tới không biết tránh đi sao? Tôi thấy bọn họ không có lòng tốt gì đâu, thấy Tiểu Bắc nhà chúng ta có điều kiện tốt nên muốn lừa chúng ta…”

“Bà câm miệng lại!”

Bỗng nhiên Khương Thành quát to một tiếng, ánh mắt ác liệt trừng mắt nhìn vợ mình đã bị dọa sợ, ông ấy căm hận nói: “Chính vì bà luôn cưng chiều không có giới hạn nên mới khiến con trai coi trời bằng vung! Bà thật sự cho rằng nhà họ Khương chúng ta là Hoàng đế à? Hay là quản đốc tôi có thể một tay che trời? Hay bà cho rằng một chủ nhiệm bộ môn nhàn rỗi như bà có khả năng đó? Diêu Tú Hồng bà muốn chết thì cũng đừng kéo nhà họ Khương đi cùng!”

Sau khi nói xong lời này, ông ấy mới nhận ra có mấy lời quá nhạy cảm, Khương Thành thở hắt ra một hơi, không nhìn vẻ mặt tối sầm của vợ nữa mà quay qua nhìn con trai nói: “Sắp tới con ngoan ngoãn một chút, trước khi suy nghĩ rõ ràng xem muốn đi lính hay học đại học thì đừng ra ngoài.”

Nếu đổi lại trước kia mà bị giam ở nhà, Khương Lạc Bắc chắc chắn sẽ bùng nổ, nhưng lần này cậu thật sự hối hận, hối hận đáng ra không nên nhân lúc cha mẹ không chú ý mà lén lút lái xe ra ngoài dạo chơi.

Thế nên cậu chỉ im lặng khẽ gật đầu, đỡ lấy mẹ đi theo sau cha mình.

Có điều cậu đi được vài bước thì nhịn không được quay đầu nhìn lại bệnh viện.

Cũng không biết… Có thể gặp lại cô gái tên Trần Lộng Mặc kia nữa không.

Cô… Sẽ ghét cậu chứ?

Đúng rồi, hình như anh trai cô là tân binh đúng không?

Nghĩ tới đây, đôi mắt Khương Lạc Bắc trong chớp mắt sáng lên, tinh thần sa sút cũng bị quét sạch sành sanh, cậu vội vàng nói với cha mình: “Cha, con muốn đi lính!”

So với học đại học Công Nông Binh, cha Khương vẫn luôn muốn đưa con trai vào quân đội rèn luyện, nghe thế thì vui mừng, nhanh chóng gật đầu: “Vào bộ đội tốt lắm, vừa đúng lúc mài giũa tính tình của con!”

Ý của Diêu Tú Hồng khác, dưới góc nhìn của bà ta, bất kể con trai học lên đại học hay là tiếp nhận vị trí của cha Khương thì đều thoải mái hơn việc đi lính.

Hiểu con không ai bằng mẹ, Diêu Tú Hồng hiểu rõ con trai mình gấp mười ngàn lần.

Nghe con trai nói thế, bà ấy đen mặt, nhanh chóng phản đối, đồng thời không quên cảnh cáo: “Tiểu Bắc, con nhớ cho kỹ, cho dù con không thích Liễu Kiều Kiều cũng không thể cưới mấy đứa con gái nhà quê. Người nhà quê chính là người nhà quê, cho dù sạch sẽ cũng không phải người thành phố, có cao có đẹp hơn nữa cũng không xứng với nhà chúng ta!”

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Trần Lộng Mặc hoàn toàn không biết vì gia thế mà cô bị người ta đơn phương ghét bỏ. Cô hiện được chăm sóc không khác gì người ta chăm heo.

Bắt đầu từ hôm cô ở bệnh viện về nhà, lập tức bị cả nhà xem như đồ thủy tinh dễ vỡ, cái gì cũng không cho làm.

Ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ, cô thật sự không cần làm bất kỳ việc gì.

Càng khoa trương hơn là, nhiều người trong thôn có quan hệ tốt với gia đình cô, trong vụ mùa tất bật này vẫn dành thời gian cầm hai quả trứng gà hoặc hai lạng mì tới nhà thăm cô.

Ai không biết còn tưởng rằng Trần Lộng Mặc bị bệnh gì nghiêm trọng lắm.

Như thế này không thích hợp chút nào!

Tào Thu Hoa không yên lòng về con gái, cộng thêm việc gieo trồng vụ mùa xuân xong, bà ấy ở nhà với con.

Bà ấy nhìn cô bé nằm trên ghế xích đu, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi thôi đã thở dài mấy lần thì cười giận nói: “Đừng thở dài nữa, may mắn cũng bị con thổi bay đi mất. Không phải mọi khi con rất thích ở nhà sao? Bảo con ra ngoài chơi con cũng không chịu.”

“Sao có thể giống nhau được chứ?” Trước đó tốt xấu gì cô cũng có vài việc làm giết thời gian, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không cho cô làm.

Tào Thu Hoa cũng đau lòng cho con gái: “Con đợi thêm hai ngày nữa, bác sĩ nói phải quan sát hai ngày.”

Nghe thế Trần Lộng Mặc lại thở dài, trong lòng thầm nhủ từ khi xảy ra chuyện tới giờ đã qua bốn ngày rồi.

Nhưng… Người nhà bị chuyện ngày hôm đó dọa sợ.

Cô chịu đựng vậy!

Dù sao cũng chỉ có hai ngày thôi.

Trần Lộng Mặc tự an ủi bản thân như thế. Dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Khi cô đang lơ mơ thì một giọng nói trong trẻo ở bên ngoài truyền tới: “Có ai ở nhà không?”

Trần Lộng Mặc bị giọng nói gọi tỉnh, cô ngồi dậy, chẳng hề bối rối chút nào, trong giọng nói còn có chút hưng phấn: “Hình như là chị Viên Viên.”

Tào Thu Hoa bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu con gái rồi mới trả lời: “Có người ở nhà!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play